“Mẹ, rời khỏi Đường gia với con đi!” Hàn Tiểu Dạ đột nhiên mở miệng nói, kỳ thật nàng vẫn rất muốn thương lượng với mẹ chuyện này, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi. “Con đã đi xem một căn nhà gồm hai phòng nhỏ và một phòng bếp, chờ thêm mấy tháng nữa con kiếm đủ tiền đặt cọc, mẹ con mình sẽ cùng nhau chuyển đi!”
Mẹ Hàn nghe vậy cả người cứng đờ, rõ ràng đang bị lời nói của con gái dọa. “Con muốn mua nhà?”
“Mẹ, chúng ta không thể ở nơi này cả đời được? Con nghĩ phải có nhà của chính mình. . . . . .” Do bị Đường Tuấn n tổn thương sâu sắc nên ý định này của nàng càng trở nên tích cực.
“Tiểu Dạ, mẹ không biết sao con lại có những suy nghĩ thế này.” Bà luôn nghĩ Đường gia cũng chính là nhà của mẹ con nàng. “Lão gia và phu nhân có ân với mẹ con ta, mẹ đã thề cả đời nguyện trung thành với bọn họ, sao có thể nói đi là đi ngay được. . . . . .”
Hy vọng tha thiết của Hàn Tiểu Dạ không được hưởng ứng, khiến trái tim nàng đau như trời sụp đất nứt, cố sức muốn che dấu cảm xúc đau lòng này nhưng rốt cuộc cố nén mà không được, nàng thống khổ hét lên, “Nhưng con không muốn cả đời phải ở đây!”
Cả đời đều phải đối mặt với kẻ đã thương tổn nàng, với người đàn ông đã đùa bỡn nàng, nàng sẽ chết sớm mất! “Mẹ chưa từng nói bắt con cả đời đều phải ở đây, mẹ chỉ hy vọng trước khi tốt nghiệp con có thể ở tại chỗ này, sau khi tốt nghiệp rồi, con sẽ có cuộc sống của con, con có thể chuyển ra ngoài mà sống theo ý mình, nhưng mẹ vẫn muốn ở lại Đường gia hầu hạ lão gia và phu nhân, không thể đi theo con. . . . . .” Mẹ Hàn nói nhưng trong lòng cảm thấy bất an, lần đầu tiên bà nhìn thấy cô con gái hoạt bát luôn lạc quan lại mất khống chế trước mặt mình, con gái bị làm sao vậy?
Bà quyết định ở lại Đường gia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, con gái nên biết mới đúng, có phải là con gái gặp chuyện gì rồi không?
Mẹ không thể đi cùng nàng? Trái tim Hàn Tiểu Dạ lập tức lạnh băng. “Mẹ không đi cùng con thì có ích lợi gì? Một mình con cố gắng làm việc nhiều như vậy, chính là hy vọng có thể chuyển ra ngoài sống với mẹ, con tự mình suy tính thật giống một kẻ ngu ngốc! Con. . . . . .”
Nói không được nữa, đột nhiên nàng rất hận bản thân mình vô dụng, mẹ muốn ở lại Đường gia là sự thật mười mươi, không phải trước đây nàng đã biết rồi sao? Tại sao nàng lại có thể cho rằng đứa con gái như nàng quan trọng hơn việc báo ân?
Ngay cả nỗi lòng muốn cắt đứt quan hệ với Đường Tuấn n đều không thể nói ra miệng, sao có thể yêu cầu mẹ phải theo ý nàng?
“Quên đi!” Nàng cười thê lương, cầm hành lý xoay người bước đi. . . . . .
“Tiểu Dạ!”
Mẹ lo lắng gọi nàng, nhưng nàng không quay đầu lại, vừa bước ra cửa phòng, lại gặp được Đường Tuấn n.
Đường Tuấn n có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chua xót của hắn khiến nàng rất khó chịu.
Hắn muốn làm gì vậy?
“Cút ngay!” Đừng ngăn cản đường đi của nàng!
“Tiểu Dạ, không thể vô lễ với thiếu gia!” Mẹ Hàn ở phía sau nàng quát lớn.
Hàn Tiểu Dạ càng cảm thấy tủi thân, nghĩ đến chuyện nàng muốn rời khỏi Đường gia, mẹ không chịu đi cùng nàng, nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, mẹ đều yêu thương Đường Tuấn n nhiều hơn nàng, chuyện nàng bị Đường Tuấn n khi dễ, mẹ lại không hề biết, nàng thật không cam lòng, vô cùng ai oán, buồn bực tích lũy trong tám năm qua đột nhiên mãnh liệt bùng nổ. . . . . .
“Thiếu gia, thiếu gia, trong lòng của mẹ lúc nào cũng chỉ có anh ta, cứ như anh ta mới là con của mẹ, còn con không phải! Mẹ muốn trước khi tốt nghiệp con ở đây, là vì muốn con chịu khổ cực, phải làm cô dâu nuôi từ bé của anh ta, bị anh ta sai bảo sao? Vì báo đáp ân tình của Đường gia đối với mẹ con ta, cho dù con bị anh ta chà đạp thì cũng không thể quan trong bằng, có đúng không. . . . . .”
Ba!
Hàn Tiểu Dạ bị mẹ tát một cái, ngay trước mặt Đường Tuấn n.
Nàng đứng yên một chỗ, xoa xoa hai má bị đau, không dám chống lại cơn phẫn nộ của mẹ, tủi thân cùng với đau nhức mà khóc thành tiếng, khóc trước mặt Đường Tuấn n thật sự rất mất mặt.
Nàng nghĩ sau khi lớn lên nàng sẽ không ăn bậy dấm chua, nhưng nàng oán hận Đường Tuấn n, chua xót trong lòng lại dâng trào, nàng không biết dây thần kinh của mình có chỗ nào bị đứt không, mà lại có thể xúc động đến nỗi nói ra tiếng lòng bao năm qua.
“Dì Hàn, Tiểu Dạ không phải cố ý đâu, dì đừng giận cô ấy.”
Nghe thấy Đường Tuấn n nói giúp nàng, Hàn Tiểu Dạ cũng không cảm kích chút nào, đều do hắn mà nàng bị đánh, một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn, đời này người nàng hận nhất chính là hắn!
Nàng ra vẻ kiên cường, ưỡn thẳng lưng, lướt qua hắn, bước nhanh đi.
Đường Tuấn n đuổi theo, nhanh tay giành lấy hành lý của nàng. “Sắc mặt mẹ em kém lắm, em không thể cứ đi như thế!”
“Giờ tôi ở lại chỉ khiến mẹ thêm phiền lòng. . . . . .”
“Em thật sự muốn rời khỏi nhà anh sao?” Đường Tuấn n biết nàng rất muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại không biết nàng liều mình làm việc như vậy là để mua nhà, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, sau khi nói những lời khiến nàng đau lòng, hắn cũng không có chút gì vui sướng, ngược lại hối hận đến nỗi thức trắng một đêm, hận chính mình, nhưng lại cứ vô tâm mà thương tổn nàng, cho nên cả buổi sáng mới không bước chân ra khỏi phòng, cho đến khi ý niệm muốn gặp nàng mãnh liệt trỗi dậy, hắn mới vô thức mà đi đến trước cửa phòng nàng, lại nghe được cuộc đối thoại trên.
“Đúng vậy! Từ năm mười hai tuổi tôi đã lập chí sau khi lớn lên sẽ dẫn mẹ rời khỏi nhà anh!”
Phanh!
Hàn Tiểu Dạ vừa mới nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng vang cực lớn, xoay người lại nhìn, thì thấy mẹ nàng ngất xỉu trên mặt đất, mặt nàng trắng bệch, hoảng sợ kêu lên: “Mẹ!”
Chương 8
Hàn Tiểu Dạ chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì có Đường Tuấn n ở bên cạnh như lúc này, trong khi nàng còn đang run rẩy, đầu óc trống rỗng, hắn đã nhanh chóng chạy lại ôm lấy mẹ nàng.
Cũng may là mẹ nàng chỉ bị huyết áp cao, nhất thời kích động nên mới ngất xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là ổn rồi, bằng không nàng thật sự sẽ không tha thứ ình.
Trước kia cho dù có mâu thuẫn với mẹ gay gắt đến đâu, nàng đều có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi đụng tới Đường Tuấn n, nàng liền đánh mất lý trí, giống như con nhím xù lông làm tổn thương người khác.
Nàng bị làm sao vậy? Cho dù có buồn bực đến thế nào, cũng không thể nổi giận với mẹ!
Mẹ là người thân duy nhất trên đời này của nàng, nàng đúng là bất hiếu, tại sao lại có thể nổi giận với mẹ chứ. . . . . .
Đúng vậy, đúng là nàng đang nổi giận, nhớ tới những chuyện Đường Tuấn n đã tổn thương nàng, nàng liền ôm hận trong lòng, một khi vừa nghĩ đến là lại muốn tìm ngay ai đó mà trút giận. . . . . . Nàng thật sự là ngây thơ đến không thể cứu nổi rồi, chỉ vì xúc động nhất thời mà xúc phạm tới người mẹ thân yêu nhất của mình, sau này nàng biết sống thế nào đây. . . . . .
“Tiểu Dạ, tối nay bố mẹ anh sẽ tới đây.”
Đôi mắt Hàn Tiểu Dạ sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều, nghe thấy thanh âm của Đường Tuấn n cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ bị hắn nhìn thấy bộ dáng xấu xí lúc này của nàng.
Nàng vờ không nghe không thấy, không thèm nhìn hắn.
Đường Tuấn n đương nhiên không chấp nhận việc nàng coi hắn như không khí, hắn lấy đồ uống nóng áp lên mặt nàng.
“Nóng quá!” Hàn Tiểu Dạ thấy nóng liền kêu to, vội vàng lấy tay che mặt.
“Ô mai sữa nóng, loại mà em thích nhất.” Nhìn ánh mắt đề phòng của nàng đang lườm hắn, hai hốc mắt phiếm đỏ, Đường Tuấn n không yên lòng nói với nàng: “Yên tâm, chưa khui mà, anh không thể bỏ bột ớt vào đâu.”p>
Hàn Tiểu Dạ ‘hừ’ một tiếng giật lấy hộp nước ô mai. “Tôi sẽ mua một hộp khác trả lại cho anh.” Dù sao nàng cũng sẽ không nói ‘cám ơn’, nàng mở nắp hộp, không khách khí uống luôn. Nhìn nàng ngoan ngoãn uống hết, Đường Tuấn n bị yêu và hận gây sức ép một đêm, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn thật là có tật xấu, nàng cự tuyệt tình yêu của hắn, khẩn trương muốn rời khỏi hắn, làm hắn đau lòng, thế nhưng hắn vẫn không có cách nào mặc kệ nàng, cam tâm tình nguyện ở lại bệnh viện với nàng.
“Uống sữa cho ấm bụng, như vậy tâm tình sẽ tốt hơn.”
Hàn Tiểu Dạ tâm tình phức tạp, cắn cắn môi, hắn rất quan tâm nàng, ngoại trừ lúc đi mua nước, một giây cũng chưa rời khỏi nàng, nàng thật không rõ vì sao hắn lại đối xử tốt với nàng như thế. “Chắc anh cũng bề bộn nhiều việc? Anh đi đi!”
“Anh cũng rất lo lắng ẹ em.”
“Ai cần anh lo, đó là mẹ tôi, không phải mẹ anh.” Hàn Tiểu Dạ có chút tức giận nói.
“Em ghen tị à.” Dường như Đường Tuấn n đã nhìn thấu điều gì, lời nói mang theo hàm ý.
Bốn chữ này làm cho Hàn Tiểu Dạ cảm thấy khó chịu, nàng chán ghét việc bị hắn tóm gáy. “Tôi ghen đấy, thì sao? Từ nhỏ mẹ tôi thương anh còn hơn thương đứa con gái do chính bà sinh ra này, cho dù anh đem bài tập của tôi đánh tráo, bà cũng sẽ cho là do tôi lười biếng không chịu làm bài, mà sẽ không nghi ngờ gì anh!”
Nói xong, nàng không khống chế được cảm xúc mà rơi lệ, bàn tay run rẩy nắm chặt hộp sữa. “Đáng giận. . . . . . Tôi thật sự rất chán ghét anh!”
“Em ghét anh ở điểm gì?” Đường Tuấn n khàn khàn nói, nghe được những lời nói thật tâm của nàng lúc này, hắn cảm thấy nàng còn chân thật hơn khi trên giường với hắn. Hắn muốn biết ngoài việc nàng xem hắn là đại thiếu gia ra, trong mắt nàng hắn còn là gì nữa?
“Chán ghét đến độ không thể chán ghét hơn!” Hàn Tiểu Dạ rơi lệ nhìn hắn, hận ý chất chứa trong lòng bao lâu nay giờ không kiềm chế được nữa mà tuôn trào. “Anh đem kẹo tôi tặng anh trả lại cho tôi, tôi chán ghét anh; tôi cố gắng thay đổi bản thân, hy vọng có thể gả cho anh, nhưng anh cũng chỉ biết khi dễ tôi, chà đạp lên tâm ý của tôi, tôi chán ghét anh; tôi một mực chờ anh chủ động nói yêu tôi, thì anh lại nói, muốn tôi đồng ý làm bạn gái anh, anh luôn ngang ngược muốn tôi làm người đàn bà của anh, muốn tôi là của anh, tôi chán ghét anh; tôi hận tám năm trước đã quen biết anh, chưa từng là cô dâu nuôi từ bé của anh, như vậy sẽ không vì yêu anh mà đau khổ đến thế. . . . . .”
“Em yêu anh?” Tựa như chỉ là một giấc mơ, Đường Tuấn n nghe được câu nói mà hắn muốn nghe từ rất lâu rồi.
Thảm rồi! Hàn Tiểu Dạ thật hận chính mình, không cẩn thận để lộ ra tình yêu nàng dành cho hắn, nhưng nói cũng nói rồi, nàng cũng không muốn phủ nhận. “Anh nghĩ thế nào cũng được, dù sao từ giờ trở đi, tôi cũng sẽ không yêu anh nữa, tôi cũng không cho phép anh khi dễ tôi. . . . . .”
Nói xong, nàng không hề được báo động trước mà bị hắn dùng lực ôm lấy, nàng chớp chớp mắt, hoang mang nói: “Anh. . . . . . Làm gì thế?” Hại nàng suýt nữa lên cơn sốc.
Đường Tuấn n khó có thể kiềm chế bản thân không ôm lấy nàng, tim hắn đập quá nhanh, bởi vì chuyện ‘nàng yêu hắn’ mà mừng rỡ như điên.
Ông trời ơi! Thì ra nàng yêu hắn, vì sao trước đây hắn lại chưa từng nhận ra? Không phải nàng không thương hắn, mà là nàng đang chờ hắn nói yêu nàng.
Trước đây hắn đã làm những gì với nàng? Ngày trước luôn tìm cách khi dễ nàng, giờ lại vì tự tôn của bản thân mà nhục mạ nàng!
Hắn đã xem nhẹ tâm tình của nàng, muốn bù đắp lại hết thảy! “Tiểu Dạ, anh yêu em.”
Giọt nước mắt của Hàn Tiểu Dạ như đóng băng tại khóe mắt, còn vương vị chua chát của nước mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. “Anh lại muốn bắt nạt tôi phải không? Đừng tùy tiện nói ra những lời khiến người khác hiểu lầm như thế. . . . . .” Nàng sẽ tin thật đó.
“Là thật mà, Tiểu Dạ, từ tám năm trước anh đã thích em rồi.”
Tám năm trước? Hàn Tiểu Dạ kinh ngạc mở to mắt. “Lúc đó anh vẫn đang thích ức hiếp tôi. . . . . .” Ức hiếp nàng khiến cho nàng luôn khốn khổ, sao có thể gọi là thích. . . . . .
“Thật xin lỗi, chỉ là anh muốn khi bắt nạt người mà anh thích thôi.” Đường Tuấn n áy náy hôn lên những giọt nước mắt của nàng, lại mút mạnh lên má nàng để lại một dấu ấn hồng đậm, nhưng cũng không khiến nàng đau chút nào.
Hắn hận bản thân đã bước chậm một bước, không biết học theo nam diễn viên chính trên các bộ phim truyền hình mà làm nàng cảm động. “Bắt đầu từ lúc em đứng trước mặt anh, cười gọi anh là Tuấn n ca ca, ngay thời khắc em đưa viên kẹo ấy cho anh, anh đã động lòng, chỉ là anh lại không thẳng thắng thừa nhận chuyện anh lại đi yêu cô dâu nuôi từ bé thôi.”
Thì ra hắn thật sự có cảm tình với cô dâu nuôi từ bé! Chả trách lúc ấy hắn luôn muốn xoa xoa hai cái má đáng yêu của nàng.
Nghe được thanh âm tinh tế mà nghẹn ngào của nàng, Đường Tuấn n nóng vội nói. “Tiểu Dạ, là thật mà, anh rất yêu em, em muốn anh nói mấy lần đều có thể, nhưng mà đừng nói em không yêu anh, anh sẽ không chịu nổi. . . . . .”
Hàn Tiểu Dạ khóc, là bởi vì vui sướng mà khóc, nàng muốn khóc oa oa thật lớn, “Em ghét anh, em ghét anh. . . . . .” Nàng vùi trong ngực hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đánh mắng hắn.
“Không sao cả, em có thể chán ghét anh, nhưng mà em nhất định phải yêu anh.”
“Sao có thể như vậy, bắt em vừa ghét anh, lại vừa thích anh. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ khóc nức nở, khóe môi lại hơi hơi cong lên, vừa khóc vừa cười.
Sao nàng có thể yêu hắn đến như vậy? Hắn thổ lộ, nàng sẽ không cự tuyệt, có đôi lúc nàng thật chán ghét chính mình! “Em muốn đem phí che dấu anh đưa em trả lại cho anh!” Nàng hờn dỗi nói.
“Chỉ cần em có thể tha thứ anh, sau này em muốn đem phí che giấu, đem độ phí hoặc là các loại phí gì gì đó cũng được, anh đều vui vẻ tiếp nhận.”
“Em làm gì có nhiều tiền như vậy mà cho anh. . . . . .”
Dù có giải thích như thế nào, Đường Tuấn n vẫn cảm thấy rất hối hận, nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng, để nàng rơi lệ. “Tiểu Dạ, thật xin lỗi, không phải anh cố ý nói những lời như thế đâu. Lúc đó đầu óc anh không tỉnh táo. . . . . . . anh sợ em sẽ cự tuyệt anh, sợ tự tôn của anh bị ném vào thùng rác, cho nên anh một mực chờ em nói yêu anh, anh sợ nếu anh nói trước sẽ bị em từ chối, anh thật là ngây thơ phải không. . . . . .”
Hắn luôn chờ nàng nói yêu hắn?
Hàn Tiểu Dạ như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bọn họ đều đem tự tôn của mình đặt lên trên tất cả, sợ hãi không dám chạm đến tình yêu, sợ mình là người thua cuộc, cho nên chỉ có thể dùng hết sức lực để công kích đối phương, để bảo vệ trái tim mình không phải chịu bất kì sự tổn thương nào.
Thật sự là quá ngây thơ. . . . . .
Bọn họ thiếu chút nữa đã bỏ qua đối phương . . . . . . .
Hàn Tiểu Dạ thấy bâng khuâng một chút. “Em tha thứ cho anh.” Sau đó nàng giống con mèo nhỏ dễ thương chui vào lồng ngực ấm áp của hắn mà cọ xát “Đường Tuấn n, em cũng yêu anh. . . . . .”
Nàng thề, nàng sẽ không bao giờ … cãi nhau với hắn . . . . . .
Lúc này, hai người đang mải mê ôm nhau, thổ lộ tâm ý nên cũng chưa phát hiện, người trong phòng bệnh đã tỉnh lại, Mẹ Hàn nhẹ nhàng bước xuống giường, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bọn họ ôm nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Tiểu Dạ, anh yêu em.
Hàn Tiểu Dạ ngây ngô cười, được thiếu gia thổ lộ với nàng, xem như là khổ tận cam lai đi!
Tiểu Dạ, là thật mà, anh rất yêu em, em muốn anh nói mấy lần đều có thể, chính là đừng nói em không thương anh, anh sẽ không chịu nổi. . . . . .
“Đừng nói em không yêu anh, anh sẽ không chịu nổi. . . . . .” Nàng say mê nhắc lại những lời này, cả người cũng không biết là đang cao hứng điều gì, dường như bị những câu này làm cho toàn thân nổi da gà nàng cũng nguyện ý.
“Tiểu Dạ. Em có thấy nghe anh nói gì không?”
“A?” Hàn Tiểu Dạ lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nàng đang nghe lầm sao?
Sao nàng lại cảm thấy thanh âm của hắn có chút ai oán?
“Anh nói anh quyết định sẽ nói rõ ràng chuyện của chúng mình với bố mẹ anh và mẹ em.” Đường Tuấn n nói rõ ràng từng câu từng chữ, tuyệt đối không làm cho nàng xem nhẹ vấn đề này một lần nào nữa, vừa nói nhiều lần như vậy với nàng, nàng lại như lạc vào cõi thần tiên, hắn cảm giác mình còn giống người chồng bị bỏ rơi hơn so với nàng.
Hàn Tiểu Dạ cười gượng nói: “Chúng ta cứ như bây giờ không phải tốt lắm sao? Mỗi ngày đều có thể gặp nhau, sao nhất định phải nói rõ ràng chứ?” Nàng vì hắn mà quyết định sẽ tiếp tục ở lại Đường gia, còn bị Bội Phân mắng, nói nàng trọng sắc khinh bạn, như vậy còn chưa đủ sao?
Đường Tuấn n cũng vì nàng mà quay về Đường gia. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, bắt hắn mỗi buổi sáng mất chút thời gian lái xe đến công ty cũng không thành vấn đề, nhưng như vậy vẫn không thể thỏa mãn hắn, là đàn ông ai chẳng thích ôm lấy cơ thể mềm mại, ấm ấp của người phụ nữ vào lòng, tốt nhất là lúc nào muốn ôm liền ôm, nhưng mà hắn còn chưa được toại nguyện …
“Anh ghét nhất là không rõ ràng.”
Ngữ khí của hắn ai oán thật giống như khí phụ! Hàn Tiểu Dạ chỉ có thể tận lực trấn an tâm hồn bị thương tổn của hắn. “Anh không biết yêu đương vụng trộm là giai đoạn đẹp nhất sao?”
Còn dám nói! Đường Tuấn n thật muốn bắt nàng nuốt lại những lời vừa nói. “Yêu đương vụng trộm có gì là tốt? Khi trong nhà có người anh sẽ không thể ôm em, hôn em, còn phải bảo trì khoảng cách ba bước với em, giống như trước kia một tuần gặp nhau một lần thì khác gì trước kia?”
Ánh mắt Hàn Tiểu Dạ lóe lên. “Em còn chưa chuẩn bị tâm lý. . . . . .”
“Anh không muốn chỉ ở bên ngoài mới có thể nắm tay em!”
Thật hung dữ! Hàn Tiểu Dạ lui bả vai.
“Anh có phải là bạn trai em không?”
Hàn Tiểu Dạ gật đầu như cái máy, làm sao nàng dám nói ‘không’ với hắn. “Không, dường như anh giống như gã tình nhân ngầm của em thì phải? Ngay cả hẹn hò yêu đương đều phải lén lút, không thể quang minh chính đại, anh cảm thấy thật uất ức. . . . . .” Hơn nữa ngay cả phòng của nàng cũng không thể bước vào, lúc này hắn mới phải kêu khổ thấu trời!
Hắn yêu nàng, đương nhiên luôn muốn hôn nàng, ôm nàng, làm một chút chuyện xấu xa, vui vẻ với nàng.
“Đó là bởi vì em sợ nếu công khai sẽ. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ cũng có những điều cấm kị, cho nên mới yêu cầu hắn đừng công khai chuyện bọn họ chính thức kết giao.
Đường Tuấn n không thể nhịn được nữa, hai tay đè lên vai nàng, gần như rít gào nói: “Ba mẹ anh đều rất thích em, nhất định họ sẽ ủng hộ chuyện này!”
Nàng đương nhiên biết ba mẹ hắn sẽ tán thành cả hai tay hai chân. “Nhưng mẹ em. . . . . .” Nàng hạ tầm mắt xuống, biểu lộ lực bất tòng tâm.
Đường Tuấn n có thể nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt nàng. “Em còn chưa nói chuyện của chúng ta với mẹ em sao?”
Hắn biết nàng rất hiếu thuận với mẹ nàng, nhưng dường như giữa nàng và mẹ luôn có khoảng cách, không giống như mẹ con bình thường khác mà lại như là chị em, có thể nhìn thấu tâm tư của nhau.
Hàn Tiểu Dạ chần chờ một chút, mới dám gật đầu.
“Có muốn anh nói giúp em không?”
Nàng sợ tới mức liên tục lắc đầu. “Nói chúng ta đang yêu nhau, khó khăn như vậy sao?”
Hàn Tiểu Dạ nhớ lại cái ngày mẹ nàng ngất xỉu phải nằm viện, sau đó nàng vào phòng chờ mẹ tỉnh lại, vừa khóc vừa giải thích với mẹ, nhưng mẹ cũng không mắng nàng, chỉ nắm chặt tay nàng nói lúc đó mẹ không nên đánh nàng, nói mẹ thực có lỗi vì chưa từng phát hiện tâm tình phải ‘ăn nhờ ở đậu’ bao năm qua của nàng, bàn tay mẹ làm cho nàng cảm thấy thật ấm áp.
Mặc dù hai mẹ con nàng không nói quá nhiều, nhưng đều cảm nhận được vào giây phút đó, đã hiểu được lòng nhau.
Chỉ là lúc đó nàng không có dũng khí nói chuyện giữa nàng và Đường Tuấn n, về sau muốn nói lại không nói nên lời, chuyện cứ giấu trong lòng như thế này thật khó chịu.
Nàng hiểu quan niệm chủ tớ của mẹ nàng rất rõ ràng, nếu mẹ biết nàng đang hẹn hò với Đường Tuấn n, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Mẹ nàng có nghĩ nàng không xứng với thiếu gia không, có bắt bọn họ chia tay nhau không. . . . . .
Nàng thật sự là nói không nên lời, nàng rất yêu rất yêu người đàn ông này. . . . . .
“Em dám gật đầu một lần nữa, anh sẽ bóp chết em!” Thấy nàng lo lắng lâu như vậy, Đường Tuấn n bẻ bẻ khớp tay, thật muốn dạy dỗ nàng một chút.
Hàn Tiểu Dạ cầu xin tha thứ nói: “Em còn cần một chút dũng khí, anh cho em ít thời gian. . . . . .”
“Được, anh cho em thêm dũng khí!” Đường Tuấn n quyết tâm mở cửa, kéo nàng vào trong phòng, bọn họ ở phòng ngoài cũng đủ lâu rồi, giúp nàng giảm bớt phiền não cũng không có kết quả, hắn chỉ biết hắn sắp bị nội thương mất.
“Sao có thể làm như vậy, rõ ràng là anh đang bắt buộc. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ tóm lấy ván cửa, thề sống chết cũng không muốn bước chân vào Đường gia.
“Nói sớm nói muộn cũng đều phải nói, dù trời có sập xuống thì cũng đã có anh chống giúp em, em sợ cái gì, mẹ em cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống em!” Đường Tuấn n dùng sức kéo nàng về phía trước.
“Bỏ tay ra! Anh không hiểu đâu. . . . . .” Dọa người! Hàn Tiểu Dạ hít một hơi thật mạnh, nhìn gương mặt ba vị trưởng bối đang ngồi trong phòng khách, trong đó có hai khuôn mặt đều mang vẻ cảm động đang nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng thật xấu hổ, hận không thể lập tức rút bàn tay đang bị hắn nắm chặt về.
Còn gương mặt của mẹ, nàng không dám nhìn thẳng vào. . . . . .
Đường Tuấn n thấy nàng sợ hãi rụt rè trốn ở sau lưng hắn, bèn đẩy nàng lên phía trước, ôm eo nàng, tuyên bố:
“Ba, mẹ, dì Hàn, con và Tiểu Dạ đang yêu nhau.”
Đáng giận, hắn thật sự nói ra!
Hàn Tiểu Dạ cảm thấy đầu óc nàng đang nổ tung thành từng mảnh nhỏ, bên tai vang lên những tiếng ‘ong ong’, biết có trốn cũng không thoát, nàng chột dạ nhìn thẳng vào mắt mẹ. “Mẹ. . . . . .”
Trên mặt mẹ Hàn không có biểu lộ tức giận hay vui mừng, vẫn đoan trang nghiêm túc như trước, điều này càng khiến Hàn Tiểu Dạ thêm bất an.
Chắc có lẽ mẹ đang tức giận? Mẹ nàng hẳn phải là người đầu tiên biết được chuyện này, nhưng nàng lại chưa nói gì. . . . . .
“Tôi đi nấu cơm.” Hàn Tiểu Dạ nhìn thấy mẹ xoay người bước vào bếp, muốn đi theo, nhưng lại không đứng lên được.