Bước chân của Hàn Tư Châu nặng trĩu đi về.
Dạo này cô cứ cảm thấy bất an trong lòng.
Muốn đến tìm Tuyết Ngôn để trò chuyện.
Chẳng may, chị ấy không có ở nhà, cô chỉ gặp được bác gái.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã biết bác ấy không ưa gì cô rồi.
Vì phép lịch mà cô đành ngồi lại nói chuyện.
Chưa kịp chào hỏi là đã nghe tiếng nói chua chát phát ra từ miệng bà ấy.
' Cũng biết đường mò về đây '.
Ánh mắt cay nghiệt, chẳng chút thiện cảm dành tặng cho cô.
Sở dĩ, bà ta có ác cảm với cô là vì ngày trước chồng bà ta cờ bạc thua đến trắng tay.
Còn cả số nợ nhìn thôi đã hoa cả mắt.
Nhưng họ một mực im lặng, không lên tiếng giúp đỡ.
Mang tiếng là người nhà mà sao sống bạc quá.
Khi ông Hàn không chịu nỗi áp lực đã ngã bệnh, một thời gian dài chọi cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
Đến bước đường cùng, họ mới giang tay ra mà giúp đỡ.
Liệu có quá muộn màng không?
Chính vì điều này mà bà ta ghét lây luôn cô.
Tư Châu cúi thấp mặt không biết nên nói những gì để không bị vạ miệng.
À không, chắc có lẽ bác ấy cũng sẽ bắt bẽ cô cho đến cùng.
' Bác có khỏe không ạ! '.
Giọng cô có chút run rẩy.
' Cảm ơn nhờ phước của gia đình cô nên tôi vẫn sống tốt '.
Biết có nói gì bà ấy cũng sẽ không vừa lòng nên nói vài câu cô cũng xin phép ra về.
Bất ngờ hơn hết là khi ra cổng chị Tuyết Ngôn đã về.
Đặc biệt ở chỗ là chị ấy không đi một mình.
Cũng phải thôi, dù sao họ cũng là người yêu của nhau.
Thì tay trong tay cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng cử chỉ và ánh mắt của Hứa Dĩ Quân dành cho Hàn Tuyết Ngôn làm cho trái tim cô đau.
' Tư Châu, em đến lâu chưa '.
Giọng nói mềm mại như nước vang lên.
Dù tâm trạng có cáu gắt đến mấy cũng bị lời nói dễ nghe này xoa dịu.
' Em đến được một lúc rồi '.
Tuy là nói với Tuyết Ngôn nhưng đôi lúc Tư Châu lại nhìn sang Dĩ Quân.
' Em vào nhà chơi với chị một chút nhé '.
Đã lâu không gặp lại cô em họ này nên có chút nhớ nhung đó là đều không tránh khỏi.
' Em...!'.
Cô muốn từ chối lời đề nghị của Tuyết Ngôn.
Nhưng chưa kịp mở lời thì Dĩ Quân từ nãy giờ im lặng cũng đã thay lời cô muốn nói.
' Tuyết Ngôn mới tỉnh lại, cần nghĩ ngơi nhiều hơn.
Xin lỗi Tư Châu, cô ấy sức khỏe không tốt nên hôm nay không tiếp chuyện được '.
Thật ra, anh đang lo cho Tuyết Ngôn.
Anh sợ Tư Châu có ý xấu chia rẽ hạnh phúc của anh.
Anh biết Tư Châu thích mình nhưng anh không thể đáp lại tình cảm đó.
Nên lúc nào cũng tránh né.
Dẫu sao, hai người cũng là họ hàng, anh cảm thấy rất khó xử với mối quan hệ phức tạp này.
Vốn người yêu của anh lương thiện, lúc nào cũng dịu dàng như thế có ngày sẽ đánh mất anh vào tay người khác như chơi.
Anh chỉ là phòng bị có chủ đích để tránh không cho ai can thiệp vào mối quan hệ của anh và Tuyết Ngôn.
Nếu biết được nhưng suy nghĩ này của Dĩ Quân chắc cô sẽ bị tổn thương nhiều hơn nữa.
Hiểu là anh muốn đuổi khéo mình, nên cô cũng không có mặt dày mà ở lại.
' Vậy em về trước, anh chị vào nhà đi '.
Ai mà nghe kĩ sẽ thấy giọng cô có chút miễn cưỡng.
Dĩ Quân gật đầu không nói gì thêm.
' Em về cẩn thận '.
Thật là, cô chỉ muốn ngăn cản cái miệng của tên Dĩ Quân này mà.
Nhìn bóng lưng của Tư Châu ai mà không chạnh lòng.
Người mình đơn phương lại đối xử lạnh nhạt với mình như thế.
' Anh đó, sao lại nói với em ấy như vậy '.
Tuyết Ngôn huýt nhẹ khuỷu tay vào anh.
' Anh mà không như thế có ngày em phải khóc hụ hụ vì bị người ta cướp chồng đó '.
Không khen người ta mà còn trách nữa.
Dỗi thật sự!
Tuyết Ngôn cũng đành lắc đầu bất lực.
Cô biết Tư Châu đã thầm thương Dĩ Quân từ lâu.
Không phải đơn thuần là thái độ của mẹ cô.
Nguyên nhân chính là vì chuyện này mà em ấy phải dọn ra ở riêng.
' Vào nhà thôi anh, mẹ em chắc đang đợi '.
Biết có nói gì anh cũng sẽ nghĩ Tư Châu là cô gái không tốt.
Nên thôi mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.
' Phải là mẹ của chúng ta, đằng nào anh cũng là chồng em mà còn phân biệt rạch ròi như vậy '.
Anh cũng muốn đòi lại chút công bằng cho mình.
' Anh đó...!Em sai được chưa '.
Cô nhéo nhẹ vào mũi anh.
Hai người hạnh phúc đùa giỡn, chỉ có một người là ngổn ngang đầy tâm sự.
Ngồi trên xe, tâm trạng của cô không tốt khi trong tâm trí cô đều là hình bóng của Hàn Dĩ Quân.
Lúc còn học đại học cô đã ở nhà Tuyết Ngôn.
Nhưng không muốn hằng ngày phải nhìn Dĩ Quân đưa đón nên cô đành phải dọn về sống với anh trai.
Ông trời cũng thật biết trêu đùa, đã 5 năm thời gian lặng lẽ trôi qua nhưng tình yêu thầm lặng nó đã dần dần sâu đậm và kết chặt vào trái tim cô, khó có thể nào buông được.
Sau này, còn là anh rễ nữa, nghĩ đến thôi cũng đã thấy chua xót trong lòng.
' Tư Châu, em không sao chứ? '.
Mộ Đằng quan sát nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt thì có chút lo lắng.
' Em không sao '.
Chỉ ba từ ngắn ngủi nhưng sao lại khó nói ra như thế.
Lúc nào hỏi đến cô cũng chỉ nhận lại được vài từ ngắn ngủi.
Có lẽ, chỉ trả lời cho có lệ.
Chứ không để ý rằng cậu lo lắng cho cô rất nhiều.
Không hỏi cũng đủ biết cô buồn vì nhớ thương người ta, còn cậu thì một lòng nhớ về cô.
Biết thân phận thấp kém cũng chẳng dám đèo bồng được ở bên cạnh tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Hàn, danh gia vọng tộc bậc nhất nước A.
Chỉ đành lặng lẽ quan sát và âm thầm bảo vệ người con gái này mà thôi...