8
Về sau, tôi nổi tiếng toàn trường với danh hiệu “Người đầu tiên theo đuổi Lục Lương Đình vứt cả liêm sỉ”.
Giờ giải lao đến lớp cậu ấy hỏi bài, bữa trưa ăn cơm cùng cậu ấy ở nhà ăn, bữa tối ăn mì cậu ấy đưa, đến đêm cũng không tha cho cậu ấy.
Tôi đúng là quá giỏi dỗ con trai ngủ luôn.
Mỗi lần tôi gửi tin nhắn, hỏi cậu ấy đang làm gì, cậu ấy đều nói ngủ rồi.
Lục Lương Đình đẹp trai thì đúng là đẹp trai, mà nghèo thì cũng đúng là nghèo.
Gia đình đơn thân, bố qua đời vì tai nạn xe năm cậu ấy mười hai tuổi.
Hu.ng thủ bỏ trốn, nhà cậu ấy không nhận được một đồng tiền bồi thường nào, cả nhà chỉ có một cái quán cũ kỹ, còn phải trả khoản nợ mà bố cậu ấy vay để lập nghiệp.
Một mình mẹ cậu ấy nuôi lớn hai đứa con trai, quả thật chẳng hề dễ dàng, đã thế còn nuôi cậu ấy trở nên ưu tú như vậy.
Đáng tiếc, cậu ấy không cần tiền của tôi.
Vậy phải làm sao nhỉ? Thế thì gọi mì nhà cậu ấy thường xuyên hơn là được.
Năm đó, tôi ăn mì nhà cậu ấy đến sắp nôn ra luôn.
Nhưng cậu ấy lại chẳng nể mặt tôi gì cả, chỉ sợ tôi động chân động tay.
Về sau càng ngày càng quá đáng, cậu ấy không muốn đưa mì nữa, đẩy em trai ra gánh hộ.
Cậu ấy đúng là còn trẻ chưa trải sự đời.
Tôi ra chiêu khó đỡ hơn nhiều.
Em trai cậu ấy đang học cấp hai, để nó ở nhà tôi chơi game không quá đáng chứ nhỉ?
Thực ra tôi chỉ cho nó chơi một lần thôi.
Tuy rằng tôi cá biệt nhưng cũng không thật sự đi dạy hư một thằng bé cấp hai đâu.
Lời tẩy não của tôi đem lại hiệu quả rất tốt.
“Cậu không đến cũng được.
Em trai cậu có vẻ rất thích máy chơi game nhà tôi đấy.”
“Về sau cậu gọi mì, tôi sẽ giao hết.
Vậy là được chứ gì?”
Về sau, Lục Lương Đình luôn đến giao đồ với vẻ mặt tái mét.
9
Sau này, đến lúc phân ban, thật trùng hợp là tôi cùng lớp với cậu ấy, còn có cô nàng Lâm Hân Hà kia nữa.
Tôi dùng sức mạnh của đồng tiền để đổi chỗ với bạn cùng bàn cũ của cậu ấy, sau đó trở thành bạn cùng bàn hiện tại của cậu ấy.
Lâm Hân Hà ngứa mắt tôi từ lâu, bèn nói xấu tôi cùng với mấy đứa lẻo mép trong lớp.
“Cái con đấy dám cả gan suốt ngày vây quanh Lục Lương Đình.
Người ta có thích nó đâu.”
“Dựa vào da mặt dày mà hoành hành ngang ngược thế đấy.”
“Từ lâu tôi đã nghe nói nhà nó kệ xừ nó rồi.
Nó chẳng có gì ngoài một tí tiền.”
Tôi có tức không hả?
Không tức đâu.
Đúng là ngoài tiền ra, tôi chẳng có gì cả.
Quá cô đơn, muốn có người bên cạnh.
“Hôm nay, sau khi tan học, cậu đến nhà tôi ở với tôi được không?”
Lại đến sinh nhật tôi rồi.
Sợ cậu ấy hiểu lầm, tôi cố gắng giải thích: “Ở cùng nhau kiểu tôi không trả tiền ấy.”
Khuôn mặt trắng nõn của Lục Lương Đình chợt tối sầm lại: “Dư Âm, dù cậu có đưa tiền hay không thì tôi cũng không đi.
Cậu xem tôi là loại người gì thế?”
Cặp sách vung lên, đôi chân dài đã nhanh chóng chạy mất.
Tôi nén hơi, buổi tối hôm đó gọi liền chín bát mì nhà cậu ấy.
Lục Lương Đình ngửa mặt, ấn chuông nhà tôi với giọng lạnh lùng: “Nhiều tiền thì có thể lãng phí đồ ăn như vậy sao?”
“Để tôi một phần, còn lại đưa cho công nhân vệ sinh dọn cống thoát nước ở dưới tầng, mỗi người hai phần.
Hôm nay tôi mời.”
Hôm nay trời mưa to, bóng dáng bọn họ bận rộn trong màn mưa lạnh giá đã làm cảm động nội tâm yếu mềm của tôi.
Lục Lương Đình ngẩn ra một chốc, liếc nhìn tôi, rồi đi xuống tầng.
“Này, lát cậu lên nhà tôi nhé?” Tôi hét lên sau lưng cậu ấy.
Cậu ấy chẳng đáp lại.
Đi cũng nhanh đấy, vội chăng?
Đợi mãi vẫn chưa thấy cậu ấy quay lại.
Tôi ngẫm một chút, rồi quyết định mang bánh kem đến xóm nhỏ trong thành phố.
Cùng nhau ăn cái bánh chắc cũng được chứ nhỉ?
Từ xa đã nhìn thấy ánh đèn vàng lập lòe của cái quán nhỏ.
Trong quán không có khách.
Mẹ Lục đang nấu mì với vẻ mặt hiền dịu.
Ở cái bàn kê trong góc tường, Lục Lương Đình và Lâm Hân Hà đang ngồi đối diện nhau.
Hai người vừa nói vừa cười, một đôi thanh mai trúc mã.
Ừ, cùng tôi ăn cái bánh sinh nhật thì chẳng có thời gian, mà ăn mì cùng Lâm Hân Hà thì có.
Tôi qua đó, mạnh tay ném bánh sinh nhật lên trên bàn.
Hai người đó bị tôi dọa cho một phen.
“Sao cậu đến đây?” Lục Lương Đình cùng Lâm Hân Hà đồng thanh hỏi.
Uầy, ăn ý phết nhỉ.
Tôi thừa nhận lúc này tôi ghen thật.
“Cảm ơn cậu, sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?” Đôi mắt Lâm Hân Hà long lanh.
“Tôi đoán đấy.” Được rồi, không dưng lại làm lợi cho người ta.
“Tôi đi đây.” Tôi học theo Lục Lương Đình, quay người bước đi.
Cậu ấy nói: “Sắp mưa rồi, cầm ô đi”, rồi đuổi theo, đưa tôi cái ô.
Hôm nay tôi hơi buồn bực, không muốn cầm đồ của cậu ấy.
Tôi ném lại cho cậu ấy rồi chạy đi.
Được nửa đường, mưa to trút xuống.
Tôi bị nước mưa dội cho lạnh thấu xương.
Chẳng nhẽ đây là món quà sinh nhật mà ông trời tặng cho mình sao?
10
Nửa đêm, tôi thấy mình nóng như quả cầu lửa.
Trong mơ hồ, hình như tôi gọi điện thoại cho bà.
Có vẻ là tôi sốt rồi, nhiệt độ cũng cũng không thấp đâu.
Tôi tỉnh lại vào bốn giờ sáng.
Có một người đang ngồi dưới đất.
Hai mắt Lục Lương Đình đỏ hoe như một chú thỏ.
“Sao cậu lại ở nhà tôi?”
“Cậu gọi điện thoại cho tôi, sau đó… gọi tôi là bà cậu.”
Ồ, hóa ra mình bấm nhầm số.
“Sao mắt cậu đỏ thế, cậu khóc à?”
“Cậu có cho tôi ngủ đâu, cũng không cho tôi đi.
Giày vò tôi cả đêm, mắt không đỏ sao được?” Lục Lương Đình thở dài.
Trong ký ức mơ hồ của tôi, hình như tôi có mở cửa cho ai đó, rồi như con chuột túi ôm người nọ mãi không buông.
“Giày vò cả đêm? Tôi sốt rồi còn có năng lực này sao?”
Lục Lương Đình nhìn bộ dạng lưu manh của tôi mà cạn lời luôn: “Khi nói chuyện, cậu không chú ý một chút được à?”
Cậu ấy nhìn bầu trời trắng xám ngoài cửa: “Dù sao trời cũng sáng rồi, muốn nói chuyện của cậu không?”
Tôi biết cậu ấy muốn hỏi điều gì.
“Cậu biết vì sao tôi lại ở trong căn nhà lớn như vậy một mình không?”
“Bởi vì lúc tôi năm tuổi, chuyện gì của bố mẹ tôi cũng không thuận lợi.
Có một thầy bói tính ra mệnh tôi trời sinh khắc người thân, người thân phải rời xa tôi mới có thể chuyển vận.
Quả nhiên, sau khi đưa tôi về quê sống cùng bảo mẫu, cha mẹ tôi không chỉ làm ăn thuận lợi mà sinh đẻ cũng vậy, còn sinh được một cặp song sinh trai gái.
Lúc trước bọn họ còn đến thăm tôi mỗi một, hai tuần, bây giờ cả một tháng, hai tháng cũng chẳng đến.”
Tôi uống một ngụm nước cậu ấy đưa.
“Sau này tôi gọi bảo mẫu là mẹ thì mẹ ruột tôi cho bà ấy nghỉ việc.
Chỉ có bà nội tôi là không thể chịu được nữa, bèn giấu bọn họ lén đến ở với tôi.
Nhưng tôi khắc bà tôi bệnh luôn, từ đó về sau bố tôi không cho bà tới nữa.
Vậy nên, Lục Lương Đình, giờ tôi không có người thân.”
Tôi không muốn nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt của cậu ấy.
Tôi chuyển chủ đề: “Này! Hôm nay là sinh nhật tôi đấy.”
“Tôi không biết hôm nay là sinh nhật…” Mặt Lục Lương Đình không khỏi hơi xót xa.
“Lâm Hân Hà là hàng xóm của tôi, cậu ấy… không có mẹ, sinh nhật năm nào cậu ấy cũng sang nhà ăn mì mẹ tôi nấu.
Tôi không hề có ý đón sinh nhật cùng cậu ấy.”
Ôi chao! Không tệ đó, còn biết giải thích cơ.
“Không sao đâu.
Không phải cậu cũng đã ở cạnh tôi cả đêm sao? Kiểu không cần tiền ấy.”
Lục Lương Đình nở nụ cười, mắt sáng như sao.
“Dư Âm, cậu đúng là thiếu dạy dỗ mà.”
“Ừ đấy, không thì cậu dạy tôi đi?” Tôi trườn lên trước, chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu ấy.
“Ừ.” Cậu ấy đáp một cách dứt khoát.
Chậc, giờ đổi thành tôi ngơ ra rồi.
“Dư Âm, thực ra cậu là một cô gái lương thiện, chẳng qua cậu quen dùng những cái gai trên người để bảo vệ chính mình mà thôi.
Sao cậu không thử mở lòng mình ra để người khác nhìn thấy con người thật của cậu?”
Lần đầu tiên Lục Lương Đình nói nhiều như thế, dễ nghe như thế.
11
Lục Lương Đình quả nhiên giữ chữ tín.
Từ đó về sau, cậu ta quản tôi muốn chết luôn vậy đó.
“Trong giờ học không được đọc truyện, đặc biệt là mấy kiểu lộ cơ bụng như thế...!Ảnh hưởng không tốt.”
Tôi nói rồi mà! Trước đó tôi đọc truyện, không hiểu sao cậu ấy lại trùm kín người.
“Trong ngăn bàn, không được để đồ ăn vặt, cậu sẽ sâu răng đấy.”
“Ăn vặt mà cũng không cho.
Cậu nhìn eo tôi xem, sắp gầy teo rồi này.”
“Đừng nói lung tung, đọc sách đi.” Tai cậu ấy đỏ au.
Trên lớp không nghiêm túc nghe giảng thì phạt ba ngày không để ý đến tôi.
Tôi cũng sợ cậu ấy không để ý đến tôi thật.
Đây không phải là ỷ vào chuyện tôi thích cậu ấy à?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4.
Em Thấy Núi Xanh
=====================================
Còn không cho tôi dùng tiền giải quyết vấn đề, phải động não.
Não là cái thứ khá hay, đáng tiếc tôi không có.
Quá đáng hơn là, cậu ấy bắt tôi nhuộm mái tóc sặc sỡ của mình về lại màu gốc.
Chuyện mà chủ nhiệm không làm, cậu ấy làm hết.
Bởi vì…
“Cậu bắt tôi nhuộm lại tóc đen thì tôi được lợi gì?”
“Cậu muốn được lợi gì?”
“Tôi muốn xem cậu có cơ bụng hay không.”
“Được.”
Oa, tôi chảy nước miếng đồng ý rồi.
Hôm đó tôi bước vào lớp với mái tóc đen dài.
Mắt Lục Lương Đình lập tức sáng lên.
Hì hì, phải nói sớm là thích kiểu này chứ.
Thế thì tôi đã sớm nhuộm và duỗi thẳng tóc rồi.
Hôm đó, tôi ngoan ngoãn làm xong bài tập, đợi cậu ấy tan học.
Trong lúc chán, tôi viết tên cậu ấy tám trăm lần lên giấy.
Cậu ấy vô tình liếc qua, tai lại đỏ rồi.
Trời, cậu ấy dễ xấu hổ quá đấy.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc chỉ còn lại hai chúng tôi trong phòng học.
Tôi xoa tay, nôn nóng đi nhận phúc lợi của mình – xem cơ bụng.
Cậu ấy thở dài: “Dư Âm, cậu như thế, tôi không làm bài được.”
Sự khác biệt giữa học bá và học sinh cá biệt là: Cậu ấy muốn làm bài, còn tôi muốn sờ cơ bụng.
Cuối cùng cậu ấy lại nuốt lời, sống chết không cho.
"Này, sao cậu lại thò tay vào áo tôi?”
Ôi chao! Anh ơi, anh như này là quá đáng rồi đấy nhé.
“Cậu thấy ai sờ cơ bụng mà cách một lớp áo chưa hả?”
Chỉ số thông minh của học sinh giỏi cũng hơi thấp đấy.
“Dư Âm, cậu đúng là lưu manh.”
“Tôi còn lưu manh hơn được đấy.” Tôi kiễng chân tỏ vẻ muốn hôn cậu ấy.
Đùa thôi, cậu ấy chưa chắc đã cho tôi hôn đâu.
Kết quả là cậu ấy đè tôi xuống bàn, áp môi lên môi tôi.
Lạnh lạnh mềm mềm.
“Dư Âm, thực ra mình thích cậu.”
Trong lòng bỗng chốc như trăm hoa đua nở.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nhớ đôi mắt sáng không gì sánh bằng của Lục Lương Đình..