Mở đầu
Tên của Người hàn gắn là Fords Deep Waters (Lội Qua Nước Sâu).
Bởi vì anh là một linh thể, nên về mặt bản chất anh có mọi đức tính: giàu lòng trắc ẩn, kiên nhẫn, trung thực, đoan chính, và tràn ngập tình yêu thương. Sốt ruột là một cảm xúc không bình thường đối với Fords Deep Waters.
Bực tức thậm chí còn hiếm hoi hơn nữa. Tuy nhiên, vì Fords Deep Waters sống bên trong thân thể của một con người, đôi khi sự bực tức là không thể tránh khỏi.
Khi những lời thì thào của các học viên Hàn gắn lao xao trong góc xa của phòng phẫu thuật, đôi môi anh mím lại thành một đường thẳng. Biểu hiện ấy dường như không thích hợp trên một khuôn miệng thường dùng để mỉm cười nhiều hơn.
Darren, người trợ lý thường trực của anh, nhìn thấy biểu hiện nhăn nhó ấy và vỗ vào vai anh.
“Họ chỉ tò mò thôi mà, Fords,” anh ta nói khẽ.
“Một cuộc sát nhập hầu như không phải là một qui trình thú vị hay thách thức. Bất kì linh thể nào trên đường phố cũng có thể thực hiện nó trong trường hợp khẩn cấp. Chẳng có gì cho họ học hỏi trong việc quan sát ngày hôm nay cả.” Fords thấy ngạc nhiên khi nghe được âm điệu sắc bén làm vẩn đục giọng nói êm ái thường thấy ở anh.
“Họ chưa từng nhìn thấy một người trưởng thành trước đó,” Darren nói.
Fords nhướn một bên lông mày lên. “Họ không thấy được mặt mũi của nhau sao? Họ không có mấy cái gương à?”
“Anh biết ý tôi là gì mà – một con người hoang dã. Vẫn chưa có linh thể. Một trong những kẻ nổi loạn.”
Fords nhìn vào thân thể của cô gái đang bất tỉnh, được đặt nằm úp mặt xuống bàn phẫu thuật. Nỗi ái ngại phồng lên trong tim anh khi anh nhớ đến thân thể tội nghiệp, bị hủy hoại của cô ấy đã ở trong tình trạng thế nào khi những Người truy tìm mang cô tới khu vực Hàn gắn. Nỗi đau đớn mà cô ấy đã phải chịu đựng…
Tất nhiên giờ đây cô ấy đã hoàn hảo rồi – hoàn toàn được chữa lành. Fords đã làm chuyện đó.
“Trông cô ấy giống hệt như bất kì ai trong chúng ta,” Fords lẩm bẩm với Darren. “Tất cả chúng ta đều mang khuôn mặt của con người. Và khi cô ấy tỉnh dậy, cô ấy cũng sẽ là một trong chúng ta.”
“Chỉ là họ thấy thích thú thôi mà, chỉ có thế.”
“Linh thể chúng ta sẽ cấy ngày hôm nay đáng được nhiều sự tôn trọng hơn là bị người ta trố mắt ra nhìn chòng chọc vào cơ thể vật chủ của cô ấy theo cách này. Cô ấy đã có quá nhiều thứ phải đối phó khi cô phải thích ứng rồi. Thật không công bằng khi buộc cô ấy trải qua chuyện này nữa.” Trong chuyện này, ý của anh không phải là bị nhìn chòng chọc. Fords nghe thấy âm điệu sắc bén trở lại trong giọng nói của anh.
Darren lại vỗ vỗ vào anh lần nữa. “Sẽ ổn cả thôi. Người truy tìm cần thông tin và”-Trước từ Người truy tìm, Fords dành cho Darren một cái nhìn mà chỉ có thể được mô tả là một cú lườm. Darren chớp mắt vì bất ngờ.
“Tôi xin lỗi,” Fords xin lỗi ngay lập tức. “Tôi không định phản ứng tiêu cực như thế. Đó chỉ là do tôi lo cho linh thể này.” Đôi mắt anh di chuyển tới cái bình siêu lạnh[1] trên đế cạnh bàn. Ánh đèn trên nó ổn định, mờ đỏ, cho biết trong đó có linh thể và đang trong trạng thái ngủ đông.
“Linh thể này được đặc tuyển cho nhiệm vụ này,” Darren an ủi. “Cô ấy rất đặc biệt trong loài của chúng ta – dũng cảm hơn phần lớn đồng loại. Những cuộc đời của cô ấy đã tự nói lên điều đó. Tôi nghĩ cô ấy sẽ tình nguyện, nếu ta có thể hỏi được cô ấy.”
“Ai trong chúng ta sẽ không tình nguyện nếu được yêu cầu làm một điều gì đó vì lợi ích lớn lao hơn? Nhưng cái đó có thực sự được áp dụng trong trường hợp này không? Liệu điều này có phục vụ lợi ích lớn lao hơn không? Câu hỏi ở đây không phải là sự sẵn lòng của cô ấy, mà là liệu có đúng không khi yêu cầu bất kì một linh thể nào chịu đựng chuyện này.”
Những học viên Hàn gắn cũng đang bàn luận về linh thể ngủ đông. Fords có thể nghe rõ những lời xì xào; lúc này giọng nói của họ đã tăng âm lượng, ngày càng lớn hơn cùng với sự háo hức của họ.
“Cô ấy đã sống qua sáu hành tinh.”
“Tôi nghe nói là bảy.”
“Tôi nghe nói cô ấy chưa bao giờ sống hai chu kì trên cùng một loài vật chủ.”
“Có thể như thế sao?”
“Cô ấy gần như đã là mọi loài. Một Hoa, một Gấu, một Nhện”
“Một Tảo Thấy, một Dơi”
“Thậm chí là một Rồng!”
“Tôi không thể tin được – không phải cả bảy hành tinh đó chứ.”
“Ít nhất là bảy. Cô ấy đã khởi đầu từ Gốc.”
“Thật sao? Hành tinh Gốc á?” “Xin yên lặng!” Fords cắt ngang. “Nếu các bạn không thể theo dõi đúng chuyên môn và im lặng, thì tôi sẽ buộc phải yêu cầu các bạn ra ngoài.”
Xấu hổ, sáu sinh viên rơi vào im lặng và tách ra xa khỏi nhau.
“Hãy làm cho xong nào, Darren.”
Mọi thứ đã được chuẩn bị. Những loại thuốc thích hợp được đặt bên cạnh cô gái loài người. Mái tóc dài màu đen của cô được buộc cẩn thận dưới cái mũ phẫu thuật, để lộ cái cổ mảnh mai của cô. Bị hôn mê sâu, cô vào thở ra chầm chậm. Làn da nâu rám nắng của cô không có lấy một dấu hiệu cho thấy … tai nạn của cô.
“Làm ơn bắt đầu qui trình rã đông bây giờ, Darren.”
Người trợ lý tóc xám đã chờ sẵn bên cạnh chiếc bình đông lạnh, bàn tay anh ta đặt trên nút điều khiển. Anh trượt khóa an toàn ra sau và ấn xuống nút điều khiển. Đèn đỏ trên đỉnh hình trụ nhỏ màu xám bắt đầu nhấp nháy, càng lúc càng nháy nhanh hơn, đổi màu.
Fords tập trung vào cơ thể bất tỉnh; anh ấn con dao mổ qua lớp da ở sát hộp sọ của chủ thể với những cử động ngắn, chính xác, và rồi xịt loại thuốc ngưng dòng máu chảy trước khi anh nới rộng vết rách. Fords khéo léo thò ngón tay vài dưới những bó cơ ở cổ, cẩn thận không làm chúng bị thương, vạch ra những cái xương nhợt màu trên đỉnh cột sống.
“Linh thể đã sẵn sàng, Fords.” Darren thông báo với anh.
“Tôi cũng vậy. Mang cô ấy tới đây.”
Fords cảm thấy Darren ở bên khuỷu tay anh và biết người trợ lí của anh đã sẵn sàng mà không cần nhìn lại, bàn tay anh giơ ra và chờ đợi; cho đến giờ họ đã làm việc với nhau quá nhiều năm rồi. Fords giữ vết rách mở ra.
“Đưa cô ấy về nhà nào,” anh thì thầm. Bàn tay Darren di chuyển vào trong tầm nhìn, cái nhúm sáng màu bạc của một linh thể vừa thức giấc nằm trong lòng bàn tay khum lại của anh.
Fords chưa bao giờ nhìn thấy một linh thể lộ thiên mà không bị choáng ngợp vì vẻ đẹp của nó.
Linh thể tỏa ra những ánh sáng rực rỡ khắp căn phòng phẫu thuật, sáng hơn ánh phản chiếu của những dụng cụ bằng bạc trong bàn tay anh. Giống như một dải ruy băng sống động, cô ấy vặn xoắn và gợn sóng, giãn ra, hạnh phúc vì được tự do ra khỏi cái bình đông lạnh. Cô ấy mỏng dính, có những tua nhẹ như tơ, gần một ngàn tua, dập dềnh nhè nhẹ như những sợi tơ bàng bạc. Mặc dù tất cả họ đều rất đáng yêu, nhưng linh thể này dường như đặc biệt duyên dáng đối với Fords Deep Waters.
Anh không phải là người duy nhất có phản ứng như vậy. Anh nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Darren, nghe thấy những tiếng lầm rầm thán phục của đám học viên.
Nhẹ nhàng, Darren đặt sinh vật nhỏ bé sáng lấp lánh ấy vào trong khoảng trống mà Fords đã tạo ra trên cổ con người. Linh thể trườn êm ái vào trong khoảng trống được bày ra, tự mình len lỏi vào trong cơ thể xa lạ. Fords ngưỡng mộ kĩ năng cô dùng để tiếp quản ngôi nhà mới của mình. Những cái tua của cô quấn chặt quanh khu vực thần kinh trung ương, một vài cái kéo dài ra và chạm tới vùng sâu hơn nơi anh không thể nhìn, ở bên dưới và trên bộ não, những dây thần kinh thị giác, thùy tai. Cô ấy rất nhanh, rất quyết đoán trong những cử động của mình. Rất nhanh, chỉ còn một phần nhỏ cơ thể lấp lánh của cô còn trong tầm nhìn.
“Giỏi lắm,” anh thì thầm với cô, biết rằng cô không thể nghe thấy anh. Cô gái con người mới là người có tai, và cô ta thì vẫn đang ngủ say. Chỉ còn là công việc thường lệ để kết thúc mọi chuyện. Anh lau và hàn gắn vết thương, dùng loại thuốc bôi để gắn liền vết rạch đằng sau linh thể, và rồi chà một lớp bột liền sẹo lên trên đường rạch còn lại trên cổ cô.
“Hoàn hảo, như mọi khi,” người trợ lý nói, anh ta chưa bao giờ đổi tên của vật chủ con người của anh ta là Darren, vì lý do nào đó mà Fords không thể hiểu được.
Fords thở dài. “Tôi hối hận vì công việc ngày hôm nay.”
“Anh chỉ làm nhiệm vụ của một Người hàn gắn thôi.”
“Đây là một dịp hiếm hoi khi mà Hàn gắn lại tạo ra một vết thương.”
Darren bắt đầu lau dọn chỗ làm việc. Anh ta dường như không biết phải trả lời ra sao. Fords đang hoàn thành Sứ mạng của anh. Thế là đủ đối với Darren.
Nhưng không đủ với Fords Deep Waters, vốn là một Người hàn gắn thực sự tận trong gốc rễ con người anh. Anh nhìn đầy lo lắng vào cơ thể của cô gái loài người, yên bình trong giấc ngủ, biết rằng sự yên bình này sẽ nhanh chóng bị phá bỏ khi cô tỉnh lại. Linh thể vô tội mà anh vừa đặt vào trong cô ta sẽ phải hứng chịu tất cả những cơn hoảng loạn do kết thúc của cô gái này.
Khi anh cúi người qua cô gái loài người và thì thầm vào tai cô, Fords ước ao linh thể bên trong cô ta bây giờ có thể nghe thấy anh.
“Chúc may mắn, người lang thang bé nhỏ, chúc may mắn. Tôi ao ước làm sao cô không cần đến nó.”
[1] Bình siêu lạnh dùng trong phòng thí nghiệm.