Vật chủ

Chương 49 Thẩm vấnstrong>
Tôi đã giết Wes.
Bàn tay tôi, bị xước xát và thâm tím và bám đầy đất cát màu tím trong quá trình dỡ hàng vội vã, cũng giống như là đã nhuộm đầy máu của cậu ấy.
Wes đã chết, và lỗi của tôi cũng nhiều như chính tôi là kẻ đã bóp cò.
Bây giờ tất cả chúng tôi trừ năm người đều tụ tập trong bếp khi đã dỡ xong hàng hoá trên chiếc xe tải, ăn một ít những thực phẩm tươi tôi lấy được trong chuyến đi mua hàng cuối cùng – pho mát và bánh mỳ tươi với sữa – và lắng nghe Jeb và Doc khi họ giải thích mọi chuyện với Jared, Ian và Kyle.
Tôi ngồi hơi cách xa những người khác một chút, đầu gục trên tay, quá tê liệt vì đau thương và mặc cảm tội lỗi đến nỗi không hỏi được như mọi người. Jamie ngồi cùng tôi. Thi thoảng nó vỗ vỗ vào lưng tôi. Wes đã được chôn cất trong cái hang tối bên cạnh bác Walter. Cậu ấy chết bốn ngày trước, cái đêm mà Jared và Ian và tôi đang quan sát gia đình nhỏ trong công viên. Tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại bạn tôi được nữa, không bao giờ nghe giọng cậu ấy nữa…
Những giọt nước mắt lã chã rơi xuống sàn đá bên dưới tôi, và nhịp vỗ của Jamie tăng lên.
Andy và Paige không có ở đây.
Họ đi lái chiếc xe tải đầu kéo và xe tải nhỏ về chỗ giấu của chúng. Họ sẽ mang cái xe jeep từ chỗ đó về cái ga-ra thô kệch thường lệ của nó, và rồi họ sẽ đi bộ suốt quãng đường còn lại về nhà. Họ sẽ trở về trước bình minh.
Lily không có ở đây.
“Chị ấy… không khoẻ lắm,” Jamie đã rì rầm nói với tôi khi bắt gặp tôi nhìn khắp lượt căn phòng tìm cô ấy. Tôi không muốn biết thêm nữa. Tôi đã có thể mường tượng đủ rồi.
Aaron và Brandt không có ở đây.
Brandt giờ đang phải mang một vết sẹo tròn, trơn láng, màu hồng ở chỗ lõm dưới xương đòn gánh bên trái của anh ta. Viên đạn chỉ cách tim và phổi anh ta một sợi tóc rồi xuyên được nửa đường qua xương bả vai của anh ta để ra ngoài. Doc đã phải dùng gần hết chỗ thuốc Chữa lành để lấy nó ra khỏi người anh. Brandt giờ đã ổn.
Viên đạn nhắm vào Wes đã chuẩn xác hơn. Nó chọc thủng vầng trán àu ô liu của cậu ấy và thổi tung phần phía sau đầu cậu. Doc chẳng thể làm được gì nữa, thậm chí nếu anh ta có ở ngay đó cùng với họ, với một thùng đầy thuốc Chữa lành trong tay.
Brandt, người lúc này đang mang cái chiến lợi phẩm vuông vức, nặng nề có được từ trận đụng độ trong cái bao súng đeo bên hông, đang ở cùng với Aaron. Họ đang ở trong đường hầm thường dùng để cất giấu đồ dự trữ của chúng tôi nếu nó chưa được dùng. Nếu nó vẫn chưa được dùng làm nhà tù một lần nữa.
Cứ như thể mất Wes vẫn còn chưa đủ.
Với tôi dường như việc con số người còn lại vẫn y nguyên là một việc cực kì sai trái. Ba mươi lăm cơ thể sống, giống y như trước khi tôi tới hang động này. Wes và Walter đã ra đi, nhưng tôi đã ở lại.
Và giờ còn có cả Người truy tìm nữa.
Người truy tìm của tôi.
Nếu như tôi cứ đi thẳng tới Tucson. Nếu như tôi cứ ở lại San Diego. Nếu như tôi cứ bỏ qua hành tinh này và đi đến nơi nào đó hoàn toàn khác. Nếu như tôi đã dâng hiến bản thân để làm một Người Mẹ như bất kì một người nào khác sẽ làm sau năm hoặc là sáu hành tinh. Nếu, nếu, nếu … Nếu như tôi đã không tới đây, nếu tôi đã không cho Người truy tìm những manh mối cô ta cần để đi theo, thì Wes sẽ vẫn còn sống. Cô ta mất nhiều thời gian hơn tôi mới phát hiện ra chúng, nhưng khi cô ta phát hiện ra, cô ta đã không cần phải lần theo chúng với sự cẩn trọng. Cô ta gói ghém đồ đạc để vượt sa mạc trong một chiếc ô tô vượt mọi địa hình, để lại những vết sẹo mới toanh ngang qua bề mặt sa mạc mong manh, mỗi lúc mỗi gần hơn.
Họ phải làm gì đó. Họ phải ngăn cô ta lại.
Tôi đã giết Wes. Họ vẫn có thể bắt được tôi ngay từ đầu, Wanda à. Tôi đã dẫn họ tới đây, không phải cô.
Tôi quá đau khổ không trả lời cô ấy được.
Hơn nữa, nếu chúng ta đã không tới đây, Jamie đã chết rồi. Và có lẽ cả Jared nữa. Đêm nay có thể anh ấy đã chết nếu không có cô.
Hướng nào cũng là cái chết. Nơi nào tôi nhìn vào cũng là cái chết.
Tại sao cô ta phải đi theo tôi chứ? Tôi rên rỉ với chính mình. Tôi không làm hại những linh thể ở đây, không thực sự. Tôi thậm chí còn cứu được mạng của vài người bằng cách ở lại đây, bằng cách ngăn Doc khỏi thực hiện những nỗ lực vô vọng của anh ta. Tại sao cô ta cứ phải theo tôi chứ?
Tại sao họ lại giữ cô ta lại? Mel gầm gừ. Tại sao họ không giết cô ta ngay lập tức? Hay là giết cô ta từ từ - tôi không quan tâm họ làm thế nào! Tại sao cô ta vẫn còn sống?
Nỗi sợ làm dạ dày tôi nhộn nhạo. Người truy tìm còn sống; Người truy tìm đang ở đây.
Đáng lẽ tôi không phải sợ cô ta.
Tất nhiên, tôi có lý do để lo sợ rằng sự biến mất của cô ta sẽ kéo những Người truy tìm khác đi tìm chúng tôi. Tất cả mọi người đều sợ điều đó. Trong lúc thám thính cuộc tìm kiếm thi thể của tôi, con người đã thấy được cô ta đã lớn tiếng kết tội đến thế nào.Cô ta đã cố thuyết phục những Người truy tìm khác rằng loài người đang trốn đâu đó trong vùng sa mạc hoang vu này. Có vẻ như không ai nghiêm túc xem xét những lời của cô ta. Họ đã trở về nhà; cô ta là người duy nhất vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng giờ đây cô ta đã biến mất giữa chừng cuộc điều tra. Điều đó đã thay đổi mọi chuyện.
Chiếc xe của cô ta đã bị vứt đi thật xa, để lại trong hoang mạc ở phía bên kia của Tucson. Họ làm cho có vẻ như cô ta đã biến mất giống như cách mà người ta cho là tôi đã biến mất: những mảnh túi của cô ta bị bỏ lại ở gần đó rách bươm, những đồ ăn nhẹ cô ta mang theo bị gặm nham nhở và vương vãi. Liệu những linh thể khác có chấp nhận một sự trùng hợp như vậy chăng?
Chúng tôi đã biết là họ sẽ không chấp nhận. Không hoàn toàn. Họ vẫn đang tìm kiếm. Liệu cuộc điều tra có trở nên căng thẳng hơn không?
Nhưng để sợ hãi chính bản thân Người truy tìm thì… Việc đó không hợp lý chút nào. Về mặt thể chất cô ta không to khoẻ lắm, có lẽ là nhỏ hơn cả Jamie. Tôi khoẻ hơn và nhanh hơn cô ta. Bao quanh tôi là bạn bè và đồng minh, còn cô ta, ít nhất là trong những hang động này, hoàn toàn cô độc. Hai khẩu súng, khẩu súng trường và khẩu Glock của chính cô ta – chính khẩu súng Ian đã từng ghen tị, khẩu súng đã giết chết người bạn Wes của chúng tôi – đang chĩa vào cô ta từng phút từng giây. Chỉ có một điều giữ cho cô ta còn sống đến giờ phút này, và điều đó sẽ không giữ cô ta sống lâu hơn nữa.
Jeb đã tưởng tôi có thể muốn nói chuyện với cô ta. Đó là tất cả.
Giờ khi tôi đã trở về, cô ta sẽ bị giết chết trong vòng vài giờ nữa cho dù là tôi có nói chuyện với cô ta hay không.
Vậy thì tại sao tôi lại cảm giác như chính mình đang ở vào thế bất lợi? Tại sao tôi lại có linh cảm kì lạ rằng cô ta sẽ là người chiến thắng bước ra khỏi cuộc đối đầu của chúng tôi?
Tôi vẫn chưa quyết định là tôi có muốn nói chuyện với cô ta hay không. Ít nhất, đó là điều tôi bảo với Jeb.
Chắc chắn tôi không muốn nói chuyện với cô ta. Tôi thậm chí sợ phải nhìn lại khuôn mặt cô ta một lần nữa – khuôn mặt mà, bất kể tôi đã cố gắng tới đâu, tôi không thể tưởng tượng được là nó sẽ trông sợ hãi.
Nhưng nếu tôi bảo với họ rằng tôi không mong muốn nói chuyện gì hết, Aaron sẽ bắn cô ta. Chuyện đó sẽ giống như tôi ra lệnh cho anh ta nổ súng. Giống như tôi bóp cò.
Hay tệ hơn nữa, Doc sẽ cố cắt cô ta ra khỏi cơ thể con người. Tôi rùng mình trước kí ức về những giọt máu màu bạc nhuộm đẫm hai bàn tay bạn tôi.
Melanie vặn vẹo khó chịu, cố thoát khỏi cảnh tượng đau đớn trong đầu tôi. Wanda à? Họ sẽ chỉ bắn cô ta thôi. Đừng hoảng sợ.
Liệu điều này có an ủi tôi không? Tôi không thể tránh được việc mường tượng ra tình huống đó. Aaron, với khẩu súng của Người truy tìm trên tay; cơ thể của Người truy tìm chậm rãi đổ ụp xuống sàn đá, máu đỏ lan ra quanh người cô ta…
Cô không cần phải xem.
Thế cũng không ngăn được việc đó không xảy ra.
Những ý nghĩa của Melanie trở nên hơi điên cuồng. Nhưng chúng ta muốn cô ta chết. Đúng không? Cô ta đã giết Wes! Hơn nữa, cô ta không thể sống. Bất kể thế nào đi nữa.
Tất nhiên, cô ấy nói đúng mọi chuyện. Sự thật là không cách nào để cho Người truy tìm sống sót cả. Bị cầm tù, dần dà rồi cô ta sẽ tìm được cách thoát ra. Được tự do, cô ta sẽ nhanh chóng biến thành tử thần cho gia đình tôi.
Sự thực là cô ta đã giết Wes. Cậu ấy còn quá trẻ và đang yêu. Cái chết của cậu để lại một nỗi đau bỏng cháy trong nỗi nhớ về nó. Tôi hiểu được công lý của con người đòi hỏi cô ta phải đền mạng.
Sự thực là tôi cũng muốn cô ta chết.
“Chị Wanda? Chị Wanda?”
Jamie lay cánh tay tôi. Tôi mất một giây mới nhận ra có ai đó đang gọi tên mình. Có lẽ là đã gọi rất nhiều lần rồi.
“Wanda à?” lại là giọng Jeb.
Tôi ngước lên. Ông đang đứng trước mặt tôi. Khuôn mặt ông không biểu hiện gì, vẻ ngoài trống rỗng có nghĩa là ông đang phải nín nhịn những cảm xúc mạnh mẽ. Khuôn mặt như quân bài tây của ông.
“Đám trai tráng muốn biết cháu có câu hỏi nào cho tên Truy tìm không.”
Tôi đặt một bàn tay trên trán, cố ngăn những hình ảnh ở đó. “Nếu không thì sao?”
“Bọn họ đã chán cảnh canh gác lắm rồi. Đây là một thời điểm khó khăn. Giờ họ thà ở cạnh bên bạn bè của mình còn hơn.”
Tôi gật đầu. “Okay. Vậy thì cháu đoán là cháu nên… đi và gặp cô ta ngay lập tức.” Tôi chống mình đứng dậy khỏi tường. Hai bàn tay tôi run rẩy, vì thế tôi siết chúng lại thành nắm đấm. Cô không có bất kì câu hỏi nào hết.
Tôi sẽ nghĩ ra vài câu.
Tại sao lại  kéo dài điều không thể tránh khỏi?
Tôi không biết.
Cô đang cố cứu cô ta, Melanie buộc tội, lòng đầy giận dữ.
Chẳng có cách nào làm được cả. Không. Không hề có cách. Và dù thế nào cô cũng muốn cô ta chết. Vì thế hãy để họ bắn cô ta đi.
Tôi co rúm lại.
“Chị ổn không?” Jamie hỏi.
Tôi gật đầu, không đủ tin tưởng vào giọng mình để nói chuyện.
“Cháu không cần phải thế,” Jeb bảo tôi, mắt ông sắc sảo nhìn mặt tôi.
“Không sao ạ,” tôi thì thầm.
Bàn tay Jamie nắm lấy tay tôi, nhưng tôi gạt nó ra. “Ở lại đây, Jamie.”
“Em đi với chị.”
Giờ giọng tôi mạnh mẽ hơn. “Ôi, không, em không được đi.”
Chúng tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhau một lát, và lần đầu tiên tôi thắng trong một cuộc tranh cãi. Nó đưa cằm ra phía trước một cách bướng bỉnh nhưng lùi lại cạnh bức tường.
Cả Ian cũng dường như định đi theo tôi ra khỏi bếp, nhưng tôi ngăn anh nửa chừng chỉ bằng một cái nhìn. Jared nhìn tôi đi với biểu hiện không dò được.
“Cô ta là một kẻ thích phàn nàn,” Jeb bảo nhỏ tôi khi chúng tôi đi bộ trở lại cái lỗ. “Không giống như cháu. Luôn luôn đòi hỏi nhiều hơn – thức ăn, nước, gối… Cô ta cũng đe doạ rất nhiều. “Những Người truy tìm sẽ bắt được tất cả các người!” Kiểu như thế. Đặc biệt khó khăn đối với Brandt. Cô ta gần như đẩy sự tức giận của cậu ta tới giới hạn.”
Tôi gật đầu. Việc này chẳng làm tôi ngạc nhiên một chút nào.
“Mặc dù vậy cô ta không cố gắng trốn chạy. Nói rất nhiều những chẳng làm gì. Một khi những khẩu súng giơ lên, là cô ta lùi lại ngay.”
Tôi lùi lại.
“Ta đoán là, cô ta thực sự tham sống sợ chết,” Jeb lẩm bẩm với chính mình.
“Bác có chắc đây là… nơi tốt nhất để giam giữ cô ta không?” tôi hỏi khi chúng tôi bắt đầu đi xuống đường hầm tối tăm, vòng vèo.
Jeb cười khúc khích. “Cháu đã không tìm được đường ra,” ông nhắc tôi nhớ. Đôi khi chỗ giấu tốt nhất lại là chỗ lồ lộ nhất.” Câu trả lời của tôi cụt lủn. “Cô ta năng nổ hơn cháu nhiều.” “Đám thanh  niên theo dõi cô ta rất cẩn thận. Không phải lo gì hết.”
Chúng tôi đã gần tới nơi. Đường hầm vòng ngược lại thành hình chữ V ngặt. Đã biết bao lần tôi rẽ ở khúc quanh này, bàn tay tôi chạy dọc theo thành trong của mũi tên chỉ ngược lại, giống như thế này rồi? Tôi chưa bao giờ di tay dọc tường ngoài. Nó không bằng phẳng, với những viên đá nhô ra có thể để lại vết thâm tím trên tay tôi và làm cho tôi bị vấp ngã. Đi ở phía trong dù sao cũng là con đường ngắn hơn. Khi họ lần đầu tiên chỉ cho tôi biết chữ V đó không phải là một chữ V mà là một chữ Y – hai nhánh chỉa ra từ một đường hầm khác, một đường hầm – tôi đã cảm thấy hơi ngu ngốc. Giống như Jeb nói, che giấu thứ gì đó trong tầm nhìn đôi khi lại là cách thông minh nhất. Những lần tôi đủ tuyệt vọng để thậm chí cân nhắc việc trốn thoát khỏi những hang động này, trí óc tôi tự động bỏ qua đúng chỗ này trong tính toán. Đây là một cái hố, một nhà tù. Trong đầu tôi, nó là cái giếng sâu nhất, tối tăm nhất của hang động. Đây là nơi họ sẽ chôn tôi.
Thậm chí cả Mel, người vốn láu cá hơn tôi, cũng chưa bao giờ mơ được rằng họ giữ tôi chỉ cách cửa ra có vài bộ.
Nó thậm chí còn không phải là cửa ra duy nhất. Nhưng cái kia vừa nhỏ vừa chật, phải bò ra. Tôi vẫn chưa tìm được lối đó bởi vì tôi đi thẳng người vào trong hang. Tôi đã không tìm kiếm kiểu đường hầm đó. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ khám phá cánh bệnh viện của Doc; tôi tránh xa nó ngay từ lúc đầu.
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, giọng nói ấy vẫn còn quen thuộc cho dù nó có vẻ như đã là một phần của một kiếp sống khác.
“Ta tự hỏi làm sao bọn mi vẫn sống được, khi ăn uống như thế này. Hứ!”
Cái gì đó bằng nhựa va vào đá.
Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn xanh khi chúng tôi vòng qua khúc quanh.
“Ta đã không biết là con người có đủ kiên nhẫn để bỏ đói ai đó đến chết. Thế có vẻ như là một kế hoạch quá phức tạp đối với những sinh vật thiển cận như các người.”
Jeb cười khúc khích. “Phải nói, ta rất ấn tượng với những cậu bé này. Ngạc nhiên là chúng có thể kìm mình lâu đến thế.”
Chúng tôi rẽ vào chỗ cuối đường hầm được thắp sáng. Brandt và Aaron, cả hai đều ngồi cách xa hết sức có thể phía cuối đường hầm nơi Người truy tìm đang đi lại, cả hai đều mang theo súng, họ thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy chúng tôi đi tới.
“Rút cục,” Brandt lầm rầm. Mặt anh ta hằn sâu những nét khắc khổ của nỗi đau thương.
Người truy tìm dừng bước chân lại ngay.
Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy tình trạng của cô ta. Cô ta không bị nhét vào trong cái lỗ bé tin hin, mà khá là tự do, đi qua đi lại ngang chiều rộng đường hầm. Trên sàn nhà, bên cạnh bức tường dẹt cuối đường hầm, là một cái chiếu và một cái gối. Một khay nhựa đổ nghiêng dựa vào bức tường ở khoảng giữa cái hang; một vài rễ sắn nằm rải rác gần đó với một bát súp. Một ít súp vương ra khỏi chỗ đó. Chúng giải thích cho tiếng va đập mà tôi vừa nghe thấy – cô ta đã ném bỏ thức ăn của mình. Mặc dù vậy trông có vẻ như là trước đó cô ta đã ăn gần hết.
Tôi nhìn vào sự sắp xếp tương đối nhân đạo đó và cảm thấy một nỗi đau kì lạ trong dạ dày.
Chúng ta đã giết ai chứ? Melanie hờn dỗi lẩm bẩm. Cô ấy cũng thấy đau lòng.
“Cô muốn vài phút với cô ta?” Brandt hỏi tôi, và nỗi đau lại nhói lên lần nữa. Brandt đã bao giờ từng nói về tôi mà dùng đại từ nhân xưng chỉ nữ giới chưa? Tôi không ngạc nhiên khi Jeb làm việc này với Người truy tìm, nhưng còn những người khác thì sao?
“Vâng,” tôi thì thầm.
“Cẩn thận nhé,” Aaron cảnh cáo. “Cô ta là một sinh vật nhỏ bé giận dữ.”
Tôi gật.
Những người khác ở nguyên chỗ của họ. Tôi đi xuống đường hầm một mình.
Thật khó để ngẩng mặt lên, để bắt gặp cái nhìn mà tôi có thể cảm nhận như những ngón tay lạnh buốt ấn vào mặt tôi.
Người truy tìm đang lườm nguýt tôi, một nụ cười cực kì khinh bỉ đang làm nét mặt cô ta nhăn nhó. Tôi chưa từng nhìn thấy một linh thể dùng biểu hiện như vậy bao giờ.
“Chà, xin chào, Melanie,” cô ta chế giễu tôi. “Cái gì làm cô mất thời gian đến thế mới tới thăm tôi?” Tôi không trả lời. Tôi chậm rãi đi về phía cô ta, cố hết sức để tin rằng sự căm ghét đang trào qua cơ thể tôi thực sự không thuộc về tôi.
“Những người bạn bé nhỏ của cô nghĩ là tôi sẽ nói chuyện với cô hả? Tuôn hết những bí mật của tôi ra bởi vì cô đang mang một linh thể ngớ ngẩn bị bịt miệng trong đầu cô, chỉ còn phản chiếu trong mắt cô thôi hả?” Cô ta cười ác độc.
Tôi dừng lại cách cô ta hai sải chân dài, cơ thể căng lên muốn bỏ chạy. Cô ta không hề tiến lên tiếp cận tôi, nhưng tôi vẫn không thể thả lỏng các cơ bắp của mình. Đây không phải là cuộc gặp gỡ với Người truy tìm trên đường xa lộ - tôi không có được cảm giác an toàn mà tôi thường cảm thấy khi ở quanh những cá nhân dịu dàng khác trong giống loài mình. Một lần nữa, cái linh cảm kì lạ là cô ta sẽ còn sống lâu nữa sau khi tôi đã ra đi lại quét qua tôi.
Đừng có lố bịch. Hãy hỏi những câu hỏi của cô. Mà cô đã nghĩ ra cái nào chưa?
“Vậy, cô muốn gì? Cô có yêu cầu chúng cho tự tay giết tôi không, Melanie?” Người truy tìm rít lên.
“Ở đây họ gọi tôi là Wanda,” tôi nói.
Cô ta khẽ rúm lại khi tôi mở miệng để nói, như thể mong chờ tôi sẽ hét lên. Giọng nói trầm, đều đều của tôi dường như làm cô ta khổ sở hơn nhiều tiếng thét mà cô ta đã tiên đoán.
Tôi quan sát khuôn mặt cô ta khi cô ta lừ mắt nhìn tôi với đôi mắt lồi ra ngoài. Khuôn mặt cô ta bẩn thỉu, cáu bẩn bụi đất màu tím và mồ hôi đã khô. Ngoài những cái đó ra, chẳng có dấu vết nào trên đó. Một lần nữa, việc này khiến tôi đau đớn kì lạ.
“Wanda,” cô ta lặp lại bằng giọng cộc lốc. “Chà, thế cô còn chờ gì nữa? Họ còn chưa okay cho cô hả? Cô đang định dùng tay không hay dùng súng của tôi?”
“Tôi không tới đây để giết cô.”
Cô ta cười chua chát. “Vậy là để thẩm vấn tôi? Những dụng cụ tra tấn của cô đâu hả, con người?”
Tôi cúi mặt. “Tôi sẽ không làm đau cô.”
Sự lo lắng nháng qua mặt cô ta rồi biến mất sau nụ cười chế nhạo. “Vậy thì họ giữ tôi lại làm gì? Họ nghĩ rằng tôi có thể bị thuần hoá chăng, giống như linh thể cưng của cô?”
“Không. Họ chỉ… họ không muốn giết cô cho đến khi họ đã… hỏi ý kiến tôi. Trong trường hợp tôi muốn nói chuyện với cô trước đã.”
Hai mí mắt của cô ta hạ xuống, làm đôi mắt tọc mạch của cô ta hẹp lại. “Cô có gì để nói à?”
Tôi nuốt nước bọt. “Tôi chỉ tự hỏi…” Tôi chỉ có duy nhất cùng một câu hỏi mà tôi đã không thể tự trả lời. “Tại sao? Tại sao cô không thể để tôi chết, như những người còn lại? Tại sao cô lại quá quyết tâm săn lùng tôi như thế? Tôi không muốn làm hại ai cả. Tôi chỉ muốn… đi con đường của tôi.”
Cô ta nhón chân lên, đưa mặt về phía tôi. Ai đó di chuyển đằng sau tôi, nhưng tôi không thể nghe được nhiều hơn thế – cô ta đang quát vào mặt tôi.
“Bởi vì tôi đã đúng!” cô ta thét lên. “Còn hơn cả đúng! Hãy nhìn vào tất cả bọn chúng mà xem! Một ổ sát nhân, núp né chờ thời! Đúng y như tôi nghĩ, chỉ có điều còn tệ hơn nhiều! Tôi đã biết là cô đang ở đây với bọn chúng! Một trong bọn chúng! Tôi đã bảo họ  rằng có nguy hiểm! Tôi đã bảo họ!”
Cô ta dừng lại, hổn hển, và bước lùi một bước, nhìn đăm đăm qua vai tôi. Tôi không nhìn đi để xem cái gì làm cho cô ta lùi lại. Tôi đoán là cái đó có liên quan tới việc Jeb đã kể cho tôi – mỗi khi hai khẩu súng giơ lên, cô ta lùi lại ngay. Tôi phân tích biểu hiện của cô ta một lúc khi hơi thở nặng nề của cô ta chậm lại.
“Nhưng họ đã không nghe cô. Vì thế cô đã đi tìm chúng tôi một mình.”
Người truy tìm không trả lời. Cô ta lùi lại một bước nữa khỏi tôi, nghi ngờ làm méo mó khuôn mặt cô ta. Trong một giây trông cô ta mong manh kì lạ, như thể những lời của tôi đã lột tung lá chắn mà cô ta đang dùng để trốn đằng sau.
“Họ sẽ tìm kiếm cô, nhưng rút cuộc, họ không bao giờ tin tưởng cô, phải không?” tôi nói, quan sát mỗi lời nói của tôi được đôi mắt tuyệt vọng của cô ta xác nhận. Nó khiến tôi rất chắc chắn. “Vì vậy họ sẽ không tìm kiếm xa hơn thế. Khi họ không tìm được cô, mối quan tâm của họ cũng nhạt đi. Họ sẽ cẩn trọng, như thường lệ. Họ sẽ không tìm được chúng tôi.”
Giờ tôi có thể thấy nỗi sợ thật sự trong mắt cô ta lần đầu tiên. Điều khủng khiếp – với cô ta – là điều tôi vừa nói là đúng. Và tôi cảm thấy tốt hơn cho ổ con người của mình, cho gia đình nhỏ của mình. Tôi đã đúng. Họ sẽ an toàn. Nhưng, phi lý làm sao, tôi vẫn không cảm thấy tốt hơn cho chính mình.
Tôi không còn câu hỏi nào cho Người truy tìm nữa. Khi tôi bước ra, cô ta sẽ chết. Họ có đợi cho tới khi tôi đi đủ xa để không nghe thấy tiếng súng không? Có chỗ nào đủ xa trong các hang động này để làm được việc đó không?
Tôi nhìn vào khuôn mặt giận dữ, sợ sệt của cô ta, biết được tôi căm ghét cô ta sâu đậm tới cỡ nào. Tôi mong muốn biết bao không phải nhìn thấy mặt cô ta lần nữa trong suốt các kiếp sống còn lại của tôi.
Sự căm ghét đó khiến tôi không thể nào để cho cô ta chết.
“Tôi không biết làm sao để cứu cô,” tôi thì thầm, rất nhỏ để không cho con người nghe thấy. Tại sao nó lại nghe như một lời giả dối trong tai tôi nhỉ? “Tôi không nghĩ ra cách nào cả.”
“Tại sao cô lại muốn chứ hả? Cô là một trong bọn chúng!” Nhưng một tia hi vọng đã lấp lánh trong mắt cô ta. Jeb đã nói đúng. Sau tất cả những bù lu bù loa, những lời doạ nạt đó… Cô ta rất muốn được sống.
Tôi gật đầu trước lời buộc tội của cô ta, hơi lơ đãng bởi vì tôi đang suy nghĩ thật nhanh và thật kĩ. “Nhưng vẫn là tôi,” tôi lẩm bẩm. “Tôi không muốn… tôi không muốn…”
Làm sao để kết thúc câu nói ấy? Tôi không muốn… Người truy tìm phải chết ư? Không. Điều đó không đúng.
Tôi không muốn… căm ghét Người truy tìm ư? Không muốn ghét cô ta tới mức muốn cô ta chết. Bắt cô ta phải chết trong khi tôi căm ghét cô ta. Gần như là cô ta phải chết bởi sự thù ghét của tôi.
Nếu tôi thực sự không muốn cô ta chết, thì liệu tôi có nghĩ được một cách để cứu cô ta không? Liệu có phải sự căm ghét của tôi đã che lấp câu trả lời? Liệu tôi có phải chịu trách nhiệm khi cô ta chết không?
Cô điên à? Melanie phản đối.
Cô ta đã giết bạn tôi, bắn cậu ấy chết trên sa mạc, làm tan vỡ trái tim Lily. Cô ta đã đặt gia đình tôi vào vòng nguy hiểm. Chừng nào cô ta còn sống, cô ta sẽ là mối hiểm nguy với họ. Với Ian, với Jamie, với Jared. Cô ta sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để thấy họ chết hết.
Còn hơn thế ấy chứ. Melanie đồng tình với dòng suy nghĩ này.
Nhưng nếu cô ta chết, và tôi có thể đã cứu được cô ta nếu tôi muốn… vậy thì tôi là ai?
Cô phải thực tế, Wanda à. Đây là chiến tranh. Cô đang về phe của ai thế?
Cô biết câu trả lời rồi.
Tôi biết. Và đó là con người cô, Wanda à.
Nhưng… nhưng lỡ như tôi có thể là cả hai? Lỡ như tôi có thể cứu được mạng sống của cô ta đồng thời giữ cho  tất cả mọi người ở đây an toàn?
Một cơn buồn nôn mạnh bạo cuộn lên trong dạ dày tôi khi tôi nhìn thấy câu trả lời mà tôi đang cố tin là không tồn tại.
Bức tường duy nhất tôi từng dựng nên giữa Melanie và tôi tan vỡ thành bụi cám.
Không! Mel hào hển. Rồi thét lên, KHÔNG! Câu trả lời mà chắc hẳn là tôi đã biết tôi sẽ tìm thấy. Câu trả lời giải thích cho linh cảm kì lạ của tôi. Bởi vì tôi có thể cứu Người truy tìm. Tất nhiên tôi có thể. Nhưng việc đó cũng bắt tôi phải trả giá. Một sự trao đổi. Kyle đã nói gì nhỉ? Một mạng đổi một mạng.
Người truy tìm đang nhìn đăm đăm vào tôi, đôi mắt đen của cô ta chứa đầy nọc độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui