Lâm Nhã Tịnh cũng vì tình thế giằng co giữa hai anh em mà không nhịn được, lo lắng gọi một tiếng: "Dạ Trạch"
Âu Dương Dạ Trạch nghe tiếng gọi, mới thu hồi lại ánh mắt băng lãnh, lướt qua Âu Dương Tư Phàm, ôm lấy Lâm Nhã Tịnh ở trong lòng đi đến xe của mình.
Lâm Nhã Tịnh ngẩng lên cái đầu nhỏ, nhìn đến phía sau, Âu Dương Tư Phàm thì sắc mặt khó coi, Đường Thiên Y lại xanh mặt khóc đến sưng cả mắt.
Mặc dù đầu hơi choáng váng nhưng vẫn muốn mở miệng giải thích: "Dạ Trạch, sự tình ngày hôm nay diễn ra không liên quan đến Thiên Y...”
Âu Dương Dạ Trạch một mạch đi đến xe của mình, cúi đầu, động tác nhanh gọn nhưng vô cùng cẩn thận đặt cô ngồi vào trong xe.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Sau đó, đi một vòng, ngồi vào ghế lái.
Lâm Nhã Tịnh nhìn anh ngồi xuống, sắc mặt vẫn không thay đổi, trong lòng có chút không yên, lại tiếp tục luyên thuyên nhằm khuyên giải: "Dạ Trạch, anh nghe em nói, chuyện này không liên quan gì đến Đường Thiên Y cả, tất cả đều là do em gây ra, không liên quan một chút nào đến em ấy hết.
Anh đừng vì em mà trách mắng cô ấy có được không?"
Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn nét mặt nghiêm nghị cứng cáp kia, trong lòng do dự một hồi lâu mới nói: "Chuyện này...là do em đề nghị nên mới đi tới đây..."
"Nhã Tịnh" - Âm thanh nặng nề vang lên.
”V...vâng?" - Lâm Nhã Tịnh hơi khựng lại một chút, chớp chớp mắt nhìn
qua.
Không khí cứ như vậy im lặng rất lâu.
Lâu đến mức, cô còn nghĩ có khi nào cô nghe nhầm hay không.
Ngay lúc cô muốn lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này, lại nhìn thấy Âu Dương Dạ Trạch xoay người, từ dưới lấy ra một hộp y tế.
Trên tay cầm ra một hộp thuốc đỏ cùng bông băng, xử lý vết thương cho cô.
Có lẽ chưa điều chỉnh được độ mạnh yếu nên anh dùng lực khá nhiều.
Sự đau rát truyền đến, khiến cô không tự chủ được nhăn mặt, mím môi, cả người đều co lại, có chút né tránh.
"Đau không?”
Lâm Nhã Tịnh ngước mắt nhìn Âu Dương Dạ Trạch, vẫn thấy đôi mắt kia nheo lại, mang theo sự tức giận rất rõ ràng.
Lâm Nhã Tịnh lập tức lên tiếng: "Không...đ...ưm'"
Ngay khi cô vừa nói "không", không biết có phải cố ý hay không, lực bàn tay của Âu Dương Dạ Trạch mạnh thêm một tầng, khiến cho cô đau đến mức không thể nói nên lời, nước mắt cũng ứa ra.
Âu Dương Dạ Trạch ánh mắt thắng tắp nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang dân mất huyết sắc, một lần nữa lên tiếng: "Đau không?”
Lâm Nhã Tịnh hai bàn tay bấu vạt áo đến nhăn nhúm, nhưng trên miệng vẫn không nói một lời nào.
Lực trên tay lại mạnh thêm một chút.
"Đau không?”
Lần này, hai đầu lông mày không tự chủ được xoáy chặt lại, đôi mắt nhỏ tuôn trào nước mắt như mưa, làm cho hai má cũng lấm lem.
Cô không màng đến hậu quả gì nữa, trực tiếp mà khóc, khóc đến thảm thương, thở cũng không nổi, bao nhiêu cảm xúc đều theo nước mắt mà tuôn ra.
Anh chính là muốn ức hiếp cô!
Gô đã chật vật như thế này rồi, mà anh vẫn muốn ức hiếp côi!
"Anh chính là một tên xấu xa, vô cùng xấu xa, xấu xa nhất mà em từng thấy!"
Kỳ lạ rằng, Âu Dương Dạ Trạch khi nghe lời mảng này không hề tức giận, ngược lại khí bức trên người đều tiêu biến, sức lực trên tay cũng dịu nhẹ đi rất nhiều.
Phải một lúc lâu sau, Lâm Nhã Tịnh mới có thể nín khóc.
Lúc này, Âu Dương Dạ Trạch cũng đã xử lý xong vết thương cho cô, ngồi im lặng ở một bên, vẫn không khởi động xe, như là lắng lặng chờ cô bình tĩnh trở lại.
Cô cúi đầu, lén nhìn anh một cái, cảm thấy có chút xấu hổ: "Em...!thật xin lỗi, lúc nãy có chút không khống chế được"
Âu Dương Dạ Trạch trầm mặc một chút, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên, mang theo một loại ma mị như như bùa chú khiến người khác chỉ muốn trầm luân vào trong đó.
"Bảo bối, em được phép ích kỷ, được phép tùy hứng, được phép tức giận, thậm chí tức giận đến mức lỡ tay đánh chết người.
Cũng không sao, mọi chuyện sau đó, tôi đều sẽ thay em lo liệu."
Từ đầu đến cuối, cho dù bị đánh, bị mảng bầm dập thế nào, cô đều không khóc, thậm chí không hề lên tiếng oán trách hay rên rỉ nửa câu.
Đến tận khi anh cố tình làm cô đau, cô cũng sẽ điềm đạm, không suy nghĩ gì mà nói...!không đau.
Là ai dạy cho cô phải kìm nén cảm xúc của mình?!
Lâm Nhã Tịnh nghe những lời này đến ngơ ngác, đầu óc đều hoàn toàn trống rỗng, không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Chỉ thấy một dòng nước ấm từ đâu đó, lặng lẽ vượt qua tầng tầng lớp lớp cản trở gai góc, đi thẳng vào trong tâm can.
Ấm áp vô cùng, ấm đến mức cô lại muốn khóc một lần nữa.
Lúc còn rất bé, nhà cô luôn có thật nhiều chủ nợ tìm đến, lúc đầu nhìn những gương mặt dữ tợn kia, lời nói mắng chửi thô tục, dọa cô sợ hãi mà đòi khóc, đòi nháo.
Nhưng là không ai đến dỗ cô cả, thậm chí bọn họ càng gây khó dễ cho cha cỏ, cô càng nhận thêm nhiều lời mảng chửi là phiền phức.
Thậm chí, có một lần, ông đã vứt bỏ cô ở ngoài đường vì cô quá ön ào.
Từ đó về sau, cho dù có chuyện gì, cỏ cũng không dám khóc, không dám nháo nữa, lúc nào cũng luôn thật ngoan ngoãn thuận theo.
Quả nhiên, từ đó ba cô càng yêu cô hơn.
Cô cũng ngày càng hiểu chuyện hơn...!
Sau đó lớn lên, đi làm giúp việc ở nhiều nơi, cô đều phải cố gắng khống chế cảm xúc của mình, điều chỉnh tâm trạng thật nhanh, khóc không được khóc, buồn cũng phải cười, cho dù bị bắt nạt, muốn tức giận, cũng không được quyền tức giận.
Phải suy nghĩ, suy nghĩ thật nhiều.
Gồng mình đến mệt mỏi.
Cực kỳ, cực kỳ mệt mỏi, lại không thể buông lỏng dù là một giây.
Cứ như thế nhiều lần, lại nhiều lần, thật nhiều lần, cho đến khi nó gần như là một bản năng...!
Bây giờ lại có người...!một người đàn ông nói với cô, những điều đó đều không sao cả, cô có thể tùy ý mà bộc lộ cảm xúc của mình, có thể tùy hứng một chút.
Không sao cả.
Cho dù cô có gây ra chuyện gì.
Đều không sao cả.
Mọi chuyện đã có anh chống lưng.
Trái tim cô đập mạnh một cái.
Một câu nói liền đánh vỡ tất cả mọi phòng vệ của cô, xoáy thẳng vào trong sự tối tăm, yếu ớt nhất.
Cô biết mình thua rồi.
Hoàn toàn thua rồi.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, khiến cho mái tóc che đi một nửa khuôn mặt của mình, một lần nữa muốn che giấu đi cảm xúc thật ở bên trong, đôi mắt mông lung mà nhìn vào một khoảng không vô định.
Giọng nói nghẹn ngào mang theo sự thấp thỏm run rẩy vang lên, hòa tan vào trong không khí im ắng giữa hai người.
"Dạ Trạch, tại sao lại là em?"
"Em chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí là một người hướng nội, em...!em vô cùng tự ti, cũng rất...!rất ít nói, đôi khi lại ngốc nghếch vô cùng, em...em không thể giống như Đường Thiên Y, hoạt bát, náo nhiệt, mang đến cho anh thật nhiều tiếng cười, khiến cho anh thật vui vẻ.
Em chỉ...!chỉ có thể giống như một khúc gỗ treo trong nhà vậy, đôi khi lại không có chút sinh khi nào, cũng không hiểu được những lời tán tỉnh bông đùa của anh...!"
"Em cũng không có bất kỳ tải năng nào, em không thể giúp cho anh một việc gì cả, em không thể giống như Tô Từ, mạnh mẽ, bạo gan đi bên cạnh anh, chiến đấu cùng anh.
Em lại có hội chứng sợ máu, những việc như thế này, em sẽ lại vô dụng, không thể làm gì cả, ngoài việc bỏ chạy, thậm chí sẽ ngất xỉu tạo gánh nặng cho anh."
Câu từ ngập ngừng, một chút mạch lạc cũng không có, lại ngắt quãng rất nhiều lần.
Cô xoay qua nhìn anh, lại sợ anh không hiểu ý mà ngày càng gấp gáp..