Vật Cưng Của Thiếu Gia

tự mình qua xem một chút" Hắn có chút không kiên nhẫn thúc giục.

"Đi qua nhà của anh?" Nhịp tim mới vừa xoa dịu lại gia tốc.

Băng Nhi kinh ngạc đến miệng vòng thành hình chữ O, vẻ mặt kia trong mắt Lãnh Tiêu có một cổ xúc động muốn cười.

"Chẳng lẽ cô còn muốn tôi đem chó đưa đến trước mặt cho cô xem?" Vì che dấu trong lòng nhiễu loạn hắn cố ý nghiêm mặt vẻ mặt cứng rắn trách móc.

"Không, không dám phiền toái thiếu gia tôi lập tức đi qua" Thu hồi vẻ mặt đờ đẫn Băng Nhi cung kính rủ xuống tầm mắt.

Vừa rồi Lãnh thiếu gia có phải là đối với mình nở nụ cười. Băng Nhi trong lòng len lén nghĩ.

Không thể nào đâu! Xoay người Băng Nhi dự định đi nhà kho lấy cái thang tới, cô rất rõ mình không có năng lực tay không trèo tường.

"Ê, cô muốn đi đâu?" Lãnh Tiêu cau mày gọi lại cô.

"Ách, tôi muốn đi lấy cái thang" Băng Nhi sợ hãi nói.

"Làm gì phiền toái như vậy tôi tới giúp cô a!" Hắn một bả kéo qua cô đi vào chân tường.

"Thiếu gia anh muốn như thế nào giúp tôi?" Đầu Băng Nhi đầy sương mù chỉ ngây ngốc hỏi.

"Đạp trên vai của tôi a!" Hắn đập vai nói.

"Làm sao có thể?! Không được, không được, tôi làm sao có thể đạp lên vai thiếu gia?!" Mặt cô tràn đầy kinh hoảng dùng sức lắc đầu vung rối loạn tóc ngắn chạm vai.

"Không làm như vậy cô tự có biện pháp tay không trèo tường sao?" Lông mày nhảy lên Lãnh Tiêu biết rõ không thể nào.

"Nhưng mà..." Đạp trên vai của anh ta. Làm như vậy, đối với anh ta không khỏi quá thất lễ a!

"Khó được tôi phát ra thiện tâm cô hãy bớt sàm ngôn cho tôi cứ làm theo" Tính nhẫn nại tuyên cáo dùng hết hắn đem cô đứng xa xa kéo tới khom người liền ngồi xổm xuống

Băng Nhi khó có thể tin trừng to mắt nghĩ thầm nói thêm một câu chỉ sợ Lãnh Tiêu muốn đánh người rồi, hàm răng khẽ cắn môi dưới cô áy náy nâng lên đầu gối đạp lên bả vai rộng lớn của hắn.

"Được. Được rồi! Thiếu gia, Băng Nhi thất lễ." Cô bất an trèo tường chỉ chốc lát sau liền đã đặt mình trên địa bàn Lãnh gia.

"Cô so với trong tưởng tượng của ta còn muốn nhẹ hơn" Hắn tựa hồ tuyệt không chú ý đem bả vai mình cho cô trèo tường.


Cũng chỉ bởi vì cô là vật cưng của hắn sao? Lãnh Tiêu lặng yên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên

"Thiếu gia, tôi đột nhiên chạy đến nhà anh như vậy có thể gây ra phiền toái cho anh hay không" Tò mò đưa mắt nhìn bốn phía Băng Nhi lúc này mới phát hiện trang viên Lãnh gia mang phong cách độc đáo không có khí chất xa hoa như Đỗ gia.

"Là tôi bảo cô tới có cái gì phiền toái không phiền toái. Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi xem phòng chó" Hắn mang theo cô hướng đằng sau nhà chính đi đến còn bất chợt quay đầu lại xem cô có đuổi kịp hay không.

"Phòng chó?" Cô phát ra câu nói nghi hoặc.

Mal tế tư khuyển tại Lãnh gia hiển nhiên trôi qua phi thường thoải mái, ngoại trừ có được một gian phòng nhỏ chuyên chúc còn có một tòa trò chơi mô hình loại nhỏ

Lãnh Tiêu mở ra cửa chính phòng nhỏ xoay người hướng Băng Nhi đứng ở một bên phất tay.

"Cô tự xem!" Hắn mở ra chút ít không gian để cho cô tiến vào phòng nhỏ.

Trong phòng điều hòa ấm áp vừa phải, ngoại trừ Tiểu Bạch còn có thêm bốn con Mal tế tư khuyển.

"Chó con? Tiểu Bạch sinh chó con rồi?!" Băng Nhi vừa mừng vừa sợ vui vẻ ôm lấy Tiểu Bạch dỗ dành.

"Đêm qua nửa đêm hai giờ sinh tổng cộng sinh bốn con" Lãnh Tiêu ở trên cao nhìn chăm chú nhìn nét mặt rạng rỡ của Băng Nhi môi không tự chủ được giơ lên.

"Tiểu Bạch mày rất lợi hại!" Mắt thấy ba con Mal tế tư khuyển màu trắng một con màu đen nhỏ ngửa đầu kháng nghị mẫu thân rời tiệc Băng Nhi mỉm cười buông Tiểu Bạch.

"Gâu!" Dường như nghe hiểu lời Băng Nhi nói Tiểu Bạch hưng phấn mà sủa một tiếng.

Cho đến thời gian nghỉ ngơi sắp hết Băng Nhi lúc này mới lưu luyến rời đi phòng chó.

"Đúng rồi, nhận được quà của tôi chưa?" Lãnh Tiêu dẫn Băng Nhi đi ra ngoài cho đến tường vây Lãnh gia cùng Đỗ gia ánh vào tầm mắt hắn lúc này mới dường như nhớ tới cái gì quay đầu lại hỏi.

"Quà? Quà gì?" vẻ mặt nai con thủy mâu tràn ngập khó hiểu.

Quà? Lãnh Tiêu đưa cô quà gì sao?

"Chẳng lẽ Đỗ phu nhân không có nói cho cô biết, kêu cô tối nay đi đến trung học Thánh Thắm báo danh chuẩn bị đi học sao?" Hắn nhíu mày truy vấn có chút không vui chẳng lẽ Đỗ gia nữ chủ nhân không có nói với cô?

"Lãnh thiếu gia, sao anh biết chuyện phu nhân chấp thuận cho tôi đi học?" Băng Nhi giật mình trừng lớn thủy mâu.

Cô còn chưa có nói cho hắn biết hắn làm sao có thể biết rõ ?


"Tôi biết rõ là bởi vì chuyện cô nhập học ở trung học Thánh Thắm toàn bộ được miễn là tôi thay cô sắp xếp" Nghe Băng Nhi hỏi lại Lãnh Tiêu đắc ý cười.

Là hắn âm thầm sắp xếp cho mình vào Thánh Thấm học?! Điều này sao có thể? Hắn thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?

"Chẳng lẽ thiếu gia chính là quản lý trung học Thánh Thắm mà phu nhân nói?" Băng Nhi nhíu mày nghi đoán.

"Tôi không phải nhưng ba tôi phải" Giọng điệu thoải mái nói ra dường như chuyện này bất quá là chuyện nhỏ.

"Thì ra là thiếu gia. Tôi thật không có nghĩ đến sẽ là thiếu gia để cho tôi có cơ hội đi học, thật sự là rất cám ơn anh Lãnh thiếu gia" Ngực tràn đầy phồng lên Lãnh Tiêu vì cô làm những chuyện như vậy làm Băng Nhi rung động thật sâu .

Bao nhiêu năm nay trừ mẹ cô ra hắn là người duy nhất đối với cô tốt như vậy, trong nội tâm cảm kích hắn cơ hồ muốn tràn đầy.

Cảm tạ trời xanh cô sao mà may mắn gặp hắn.

Băng Nhi thề chỉ cần cô có năng lực nhất định phải báo đáp Lãnh Tiêu phần ân tình to lớn này.

"Không cần rất cám ơn tôi, tôi đã nói rồi muốn làm vật cưng của tôi trong đầu cũng không thể quá bần cùng" Cô nóng bỏng rõ ràng lấy lòng hắn. Chỉ thấy khuôn mặt tà khí của Lãnh Tiêu lộ ra một tia mỉm cười hứng thú mười phần.

"Nhưng mà với tôi mà nói có thể đi học đã là thiên đại ân huệ" Băng Nhi vội vàng nói không biết muốn dùng phương pháp gì để báo đáp phần ân tình này.

"Muốn báo đáp tôi sao?" Bàn tay ôn nhu lướt qua gò má Băng Nhi từ đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Tiêu nhổ ra âm điệu trầm thấp mà khàn khàn.

"Dĩ nhiên muốn, chỉ cần thiếu gia mở miệng Băng Nhi nhất định làm theo" Cô vội vàng gật đầu lần nữa cường điệu mình có thành ý chân thật muốn báo đáp hắn.

"Được rồi, mười giờ đêm mai cô qua đây tôi sẽ mở cửa nhỏ hậu hoa viên ra" Lãnh Tiêu một phen nâng lên bộ dáng nhẹ như bông giúp cô trèo qua tường rào.

"Ừ, tôi nhất định đến" vẻ mặt cô thành thật bảo đảm.

Tại hậu đình đại trạch Lãnh gia sắp đặt một vườn hoa hồng một lùm lại một lùm hồng đến gần dày đặc hắc mân côi tại trong bóng đêm bởi vì ánh trăng chiếu rọi mà lòe lòe tỏa sáng tại trong đêm khuya càng giống như ảo ảnh mị người!

"Đẹp. Đẹp quá. " Băng Nhi ngây dại cô như thế nào cũng không nghĩ trên đời sẽ có cảnh đẹp thú vị như vậy.

Cho đến ánh trăng bị đám mây thổi qua che đi ánh sáng quang mang cô mới nhớ tới mục đích của chuyến đi này.


Buổi tối đến phòng giáo vụ trung học Thánh Thấm hoàn thành thủ tục báo danh cũng nhận lấy đồng phục và sách, Băng Nhi mới tự cảm nhận được mình thật sự học trung học!

Phần vui sướng này cô thầm nghĩ đến cùng Lãnh Tiêu chia xẻ.

"Thiếu gia xin lỗi tôi đến trễ" Bước nhanh đi vào chỗ hẹn cô cười mỉm chào hỏi.

Sải bước ở ghế dài dưới đình nghỉ mát được dựng bằng gỗ bạch dương, Lãnh Tiêu hút điếu thuốc trong tay lại từ từ phun ra một làn khói trắng.

"Không sao, dù sao đêm còn dài" Khóe miệng của hắn mỉm cười ý vị thâm trường nói.

"Cái gì? Anh nói cái gì?" Băng Nhi trì độn chỉ cảm thấy bộ dáng của Lãnh Tiêu có chút kỳ quái nhưng cô lại không nói ra được chỗ kỳ quái.

"Lượng công việc đêm nay chỉ sợ không ít cô chịu nổi không?" phun ra khói thuốc Lãnh Tiêu ý vị thâm trường ngâm hỏi.

"Ách, anh là nói tôi phải thức đêm suốt đêm làm việc?" Đến tột cùng là công việc gì mà phải thức suốt đêm? Băng Nhi chinh lăng mà nghĩ.

"Tôi sẽ cho cô thời gian ngủ" Vui vẻ nở một nụ cười tà ác hắn mập mờ nói.

"Ách, thiếu gia rốt cuộc có chuyện gì cần sai Băng Nhi làm?" Băng Nhi nghĩ thầm muốn suốt đêm đẩy nhanh tốc độ cô sớm bắt đầu chẳng phải có thể sớm hoàn thành sao, vì vậy liền không thể chờ đợi được truy vấn Lãnh Tiêu.

"Không có, chỉ là đêm nay muốn chơi với vật cưng của tôi một chút" Bỏ qua điếu thuốc đốt đến một nửa, cùng bước đi thong thả hướng cô.

"Thiếu gia ý của anh là muốn tôi chơi với anh? Chơi cái gì?" Người lớn như vậy sao còn giống con nít mê chơi? Băng Nhi nghiêng đầu suy nghĩ sao cũng không ra.

"Rất nhanh cô sẽ biết." Ngón tay thon dài khiêu tình khuấy động mái tóc ngắn xinh đẹp của cô.

"Vậy bây giờ muốn bắt đầu chơi sao?" Giọng nói của cô không xong tiếp lời.

Không biết vì sao đối mặt Lãnh Tiêu tới gần Băng Nhi cảm thấy một cổ rung động lạ lẫm tay của hắn chỉ đụng phải tóc của cô đã khiến cho cô toàn thân phát run.

"Đúng, chúng ta chơi một trò chơi rất vui vẻ" Hắn khom người nói hơi nóng thổi ra muốn kích thích lỗ tai cô.

"Sao. Chơi như thế nào?" Băng Nhi cà lăm hỏi a.

Thật kỳ quái, thân thể của cô dường như nóng lên? Băng Nhi hoang mang suy tư.

"Trước cởi áo khoác của cô a!" Lãnh Tiêu thoải mái mà kéo xuống trên người cô áo khoác màu xanh lục của trung học Thánh Thắm.

Băng Nhi mặc trên người là đồng phục của trung học Thánh Thắm đó là cô đêm nay lãnh ở chỗ báo danh, dưới áo khoác là một chiếc áo sơ mi màu trắng phối hợp phía dưới chính là váy dài đến gối màu xanh lá cây đậm.

Vì tới gặp Lãnh Tiêu cô mới đặc biệt thay.

"Được." cô thật sự có chút nóng vừa rồi một mực chạy trốn tim bây giờ thì lại đạp rất mạnh!


"Trò chơi muốn bắt đầu đó!" Hắn lôi kéo tay nhỏ bé của cô tà khí cười nói.

"Muốn. Muốn chơi như thế nào?" Khó có thể xem nhẹ từ tay hắn truyền tới nhiệt lực, Băng Nhi toàn thân không được tự nhiên hỏi.

Không hề báo động trước, cánh tay bá đạo của Lãnh Tiêu thuận thế liền nhốt chặt cô mảnh khảnh thon thả, cúi người liền phong bế cặp môi non mềm đỏ mộng của Băng Nhi xem ra bởi vì kinh ngạc mà khẻ nhếch.

Nhanh mà chuẩn xác hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng.

Đầu lưỡi của hắn đút vào trong miệng của cô bởi vì kinh ngạc mà mở ra, không khách khí chút nào quấn lấy cái lưỡi đinh hương non nớt bàn tay đặt tại gáy cưỡng ép đem cô áp vào môi hắn cuồng vọng tìm hiểu những ngọt ngào của cô

"Ngô" Băng Nhi nghẹn họng nhìn trân trối không biết làm thế nào kinh hô toàn bộ bị hắn nuốt hết.

Lãnh Tiêu đột nhiên hôn cô!.

"Anh ... anh ... thổ phỉ, cường đạo, sao anh có thể cướp đi nụ hôn đầu của tôi!"Cô cuồng loạn giãy giụa, như con bướm nhỏ rơi vào lưới nhện phấn đấu mà vỗ cánh làm thế nào cũng giãy không được.

"Trả lời tôi cô là vật cưng của tôi đúng không?" Con ngươi đen lạnh lùng như màn đêm không có ánh trăng đầy dẫy một cổ không khí u ám nguy hiểm.

"Đúng vậy" Buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn gật một chút.

Đây là sự thật hơn nữa mình cũng chính miệng đáp ứng rồi tuyệt sẽ không đổi ý.

"Tôi là chủ nhân của cô, cô hết thảy tất cả đều là của tôi chỉ là một cái hôn xem là cái gì?" Trong nét mặt tà khí của hắn bí mật mang theo một tia lười biếng "Trả lời tôi, cô sẽ chán ghét tôi hôn cô sao? Băng Nhi."

"Sẽ không, nhưng..." Băng Nhi hiểu được chính mình hẳn là hiểu được cảm ơn, nhưng mà hành động đột ngột của hắn làm cô không tự chủ được cảm thấy sợ hãi hắn đến tột cùng muốn cô làm cái gì?

"Tôi đã nói rồi vật cưng của tôi chẳng khác nào món đồ chơi của tôi a?" Hắn lần nữa gần sát vào cô không lưu một khe hở nào để cô trốn thoát.

"Thiếu gia ngài nói như vậy không sai nhưng..." cánh môi non hồng hợp khai thân thể nam tính trầm trọng áp sát cô làm cho cô có chút không thở nổi.

"Cô muốn báo đáp tôi!" Lãnh Tiêu trong mắt lóe ra tinh quang lúc sáng lúc tối cặp mắt thâm thúy kia cơ hồ muốn che mất trước mắt cô.

"Đúng....đúng vậy" Băng Nhi bị động trả lời.

Hắn đối với cô tốt như vậy, cho cô Tiểu Bạch lại để cho cô có cơ hội đến trường cô là thiệt tình muốn báo đáp hắn a!

"Đừng khẩn trương tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi chỉ muốn cùng cô chơi một trò chơi" Ngón tay thon dài như gió nhẹ nhàng nghịch qua xẹt qua trán của cô bên má cuối cùng dừng lại tại trên thùy tai khéo léo mượt mà từ trì hoãn xoa nhẹ chậm vân vê phóng xuất ra trận trận dòng điện tê dại.

"Chỉ là một trò chơi?" Lòng của cô như dây cung căng cứng bị hắn gây xích mích được hư nhuyễn vô lực ý thức kháng cự đã bị hắn chậm rãi xoa dịu tiếp theo toàn bộ tiêu trừ, chẳng qua là một cái trò chơi cô không có gì phải sợ a!

"Đúng, cái trò chơi này tên gọi là ‘cảm giác’" Ngón tay của chắn theo thiếu nữ cảnh tuyến trượt tạm ở lại trên xương quai xanh lõm đạm non


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận