Vật Gán Nợ FULL


Buổi tối lăn lộn mệt mỏi nên cả hai ngủ rất say.
Lúc trời sáng, người làm trong bếp làm việc rất nhẹ tay nhẹ chân, những giọt mưa ngoài cửa sổ rơi vào kính phát ra tiếng “cộc cộc cộc”.

Tưởng Trang Hà tỉnh dậy giữa chừng, cau mày nhìn bầu trời xám xịt.
Người bên cạnh đang ngủ ngon lành, nhưng anh đã không ngủ được vì tiếng “cộc cộc” này, nằm thêm một lúc rồi miễn cưỡng đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, kéo cửa sổ cách âm tầng hai lên, sau đó mới ra ngoài gọi Triệu Tùng.
“Giữ ấm bữa sáng, chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn hơn.” Anh day day huyệt thái dương, làm dịu cơn đau đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Sau khi Triệu Tùng trả lời rồi đi, anh lại quay về, vén chăn rồi nằm lại vào trong chăn.
Tranh thủ được nửa ngày rảnh rỗi, anh định nghỉ ngơi thoải mái.
Tiếng mưa rào khó chịu không còn xâm nhập vào trong phòng nữa, anh nghiêng người ôm lấy người đang ngủ say, nhắm mắt lại.
Đổng San San không biết đã tỉnh lại từ khi nào, cô đã quen với việc lặng lẽ mở mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, tránh làm phiền người đang ngủ.

Nhưng khi ý thức của cô quay trở lại, sức nặng trên eo vẫn khiến cô vô thức cử động cơ thể, dù hành động rất nhẹ nhàng nhưng Tưởng Trang Hà vẫn có thể cảm nhận được.
Anh cũng tỉnh dậy theo.
Hai mắt mở ra, đáy mắt trong veo, anh nhanh chóng đưa một tay vuốt gọn tóc mai của người trong lòng ra sau tai rồi mút nhẹ vào gáy cô.
Cảm giác ẩm ướt và hơi thở ấm áp khiến gáy Đổng San San ngứa ngáy, cô rụt đầu lại “ưm” một tiếng.
Sau đó váy bị vén lên, một bàn tay to khô ráo đặt lên đùi cô, linh hoạt như rắn bám vào đôi chân mịn màng rồi vòng vào bên trong, mò mẫm vào đùi trong.
Chủ nhân của đôi chân bồn chồn vặn vẹo, đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ bàn tay đó tiến thêm một bước nữa, nhất định sẽ tiến thêm một bước nữa.
Nó đang ở giữa chân, cách lớp quần lót chạm vào cô, ngập ngừng ấn vào, tìm chỗ thích hợp để tiến vào.
Anh vừa hôn vừa đưa tay ra bao lấy bầu ngực nhỏ của cô, nắm lấy trong lòng bàn tay rồi xoa bóp tùy ý.


Đầu ti bị vặn vừa ê ẩm vừa kích thích, Đổng San San cảnh giác cong lưng muốn tránh đi.
Lại vô tình chạm vào cậu bạn đã cương cứng của anh, cô thoáng kinh ngạc, một lần nữa ưỡn thẳng lưng.
Tưởng Trang Hà ở sau lưng cô đột nhiên cười khẽ, ngậm lấy phần thịt ở cổ cô rồi cắn một cái, ngoan ngoãn buông bầu ngực của cô ra, sau đó lại đi đến giữa chân cô.
Lần này, anh ấn vào chỗ lồi nhạy cảm, xoa bóp với một lực vừa nhẹ vừa mạnh…
Động hoa nấp sau lớp quần lót nhanh chóng tự động mở miệng, sau đó lại siết chặt, cứ thế lặp đi lặp lại….
Đổng San San nhắm mắt lại, cam chịu phun ra dòng nước đầu tiên trong sự mở ra đóng lại liên tục này: “Ưm…”
Khi chạm vào thứ chất lỏng thấm ướt vải ngay tức thì đó, tay anh bắt đầu cọ xát qua lại ở vị trí khe thịt… cho đến khi càng lúc càng ướt…
Chỉ một lát sau, vải đã bị lột sang một bên, thịt chạm vào thịt.
Ngón tay men dọc xuống khỏi khe thịt, sờ thấy miệng hang.
Đâm vào trong.
Sau đó bị cắn lấy.
Trong sự uớt át mềm mại, anh thử xoay vòng bên trong, cuối cùng sung sướng thốt lên: “San San, càng ngày em càng biết phối hợp rồi đấy.”
Anh đưa cả ngón tay vào trong, vách thịt mềm mại ngậm chặt lấy anh, khiến cho cậu bạn đang ngẩng cao của anh càng thêm phấn khích.
Ngón tay rút ra ngoài, váy xoắn lên tận eo, Tưởng Trang Hà nâng một chân của cô lên, từ phía sau từ từ tiến vào cô rồi sau đó đẩy một phát vào thẳng đáy, cùng cô thoải mái thở dốc: “Ưm a…”
Anh bắt đầu ra sức cày cấy, hết rút ra rồi lại đâm vào, nhấp nhô trước sau.
Đổng San San cố sức nuốt lấy anh, hé miệng khẽ rên rỉ: “A… a…”
Tưởng Trang Hà nói: “San San chặt quá…”
“Nước nhiều quá…”
Dưới sự tấn công dữ dội của anh, Đổng San San ngẩng cao đầu, hết căng ra rồi lại thả lỏng, rên lên một tiếng thật to: “Không chịu… không chịu nổi nữa rồi… Anh Tưởng… ưm… a…”

Tưởng Trang Hà rút ra, đè lên cô, ngậm lấy đôi môi hé mở của cô, tiếng rên rỉ mềm mại bất lực của cô bị anh nuốt chửng, cô run rẩy trong nụ hôn rồi dần dần trở nên im lặng.
Đôi chân lại một lần nữa bị tách ra, anh lại xông vào, tiếp tục cuộc vận động vừa rồi chưa kết thúc.
Khi mưa gió đã tạnh, chất dịch của cô đã phun ra ba lần, hạ thân vừa ướt nhẹp vừa tả tơi, cửa động dính đầy tinh dịch trắng đục nóng hổi.
Tưởng Trang Hà xuống giường trước, lấy điện thoại trên đầu giường liếc nhìn thời gian, tâm trạng phấn chấn nói với người vẫn đang nằm mềm oặt trên giường: “Chắc sắp đến giờ ăn trưa rồi, San San, dậy đi.”
Cô mềm nhũn như một con vật không xương, chống đỡ mãi mới ngồi dậy được nửa người, mái tóc đen nhánh xõa tung trên đôi vai trần, bàn tay thon thả vớt lại dây áo tuột khỏi cánh tay, vô lực lê đến bên giường trông như thể yếu ớt lắm.
Rõ ràng chỉ mới lăn lộn có vài lần thôi mà.
Quả nhiên là cơ thể gầy rồi thì năng lượng không theo kịp.
Tưởng Trang Hà âm thầm lắc đầu, tiến lên ôm cô.
Phải nửa tiếng sau hai người mới ngồi vào bàn ăn.
Món ăn thịnh soạn khiến người ta thèm ăn, Đổng San San liếc nhìn Tưởng Trang Hà bên cạnh.
Tưởng Trang Hà cầm đũa gắp một miếng thức ăn trước mặt bỏ vào miệng, cô mới cầm đũa theo sau, ăn ngấu nghiến như hổ đói, đến cả phép tắc học được trước đây cũng chẳng thèm để ý.
Tưởng Trang Hà ăn được mấy miếng thì dừng lại nhìn cô, nhíu mày, thầm đoán cô không chỉ không ăn cơm tử tế mà có lẽ bữa nào cũng ăn rất qua loa.
Hơi hư rồi đây.

Trời vẫn còn mưa, sau khi ăn cơm xong, Đổng San San chạy sang nhà kính, đất trong vườn hoa đã được xới tơi, Triệu Tùng đưa cô đến đây rồi báo là trong kho đã có sẵn cây giống, chỉ chờ cô chọn xong rồi đem ra trồng.
Thế là cô sang kho.
Cô phải chọn hoa trong nhà kính trước.
Cô thích cúc họa mi, thích hoa baby, thích hoa ly và hoa thanh anh, thích hoa hướng dương và hoa nhài… Cô muốn trang trí nhà kính đủ màu sắc, muốn quanh năm có thể nhìn thấy hoa nở rộ.
Viên Kỳ đến tìm Tưởng Trang Hà uống trà.

Tưởng Trang Hà đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, anh ta vừa vào cửa đã ồn ào: “Bảo sao tôi tới công ty tìm mà không thấy cậu đâu, hóa ra là mèo đang ở đây thưởng thức nghệ thuật.” Anh ta bĩu môi, “Cậu đúng là có hứng thú thật đấy.”
Tưởng Trang Hà cất sách, hất cằm về phía chiếc ghế đối diện.
Viên Kỳ rất tự giác ngồi xuống, giơ tay lấy tách trà, tiện tay rót trà phổ nhĩ nóng đã pha sẵn bên cạnh vào, nhấp một ngụm rồi mới đi dạo trong phòng một lúc: “San San đâu rồi?” Lâu lắm rồi không gặp, trong lòng anh ta hơi ngứa ngáy, muốn thấy cô.
“Hôm qua cậu đi trước không phải là vì Triệu Tùng báo cho cậu San San đã về sao?” Anh ta hào hứng thúc giục, “Mau gọi cô ấy ra đây cho tôi gặp chút nào.”
Tưởng Trang Hà hờ hững liếc nhìn anh ta, nhắc nhở: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Viên Kỳ kinh ngạc “ồ” một tiếng: “Lần này sao cậu không nói là cô ấy nhát gan nữa đi?”
Tưởng Trang Hà mặt không đổi sắc: “Đây đương nhiên cũng là một trong những lý do đó.”
Viên Kỳ cười đầy ẩn ý: “Tưởng Trang Hà, cậu lớn tuổi rồi nên bắt đầu có lương tâm sao?” Luôn để Đổng San San tránh mặt anh ta.
Tưởng Trang Hà làm như vậy là có lý do.
Viên Kỳ rất biết cách lấy lòng phụ nữ.

Anh ta có khuôn mặt baby, đôi mắt đào hoa khi cười lên vừa tuấn tú vừa đa tình.

Anh ta sẽ tặng cho phụ nữ kim cương và ngọc trai, lại không tiếc hoa tươi và lời đường mật.

Anh ta thích nâng niu họ, để họ vì anh ta mà e lệ cười duyên, xao xuyến trong lòng.
Mặc dù không có tiền như Tưởng Trang Hà, nhưng số tiền anh ta cho phụ nữ cũng không hề ít.

Đi theo anh ta không chỉ có tiền mà còn có thể trải nghiệm cảm giác như thực sự rơi vào lưới tình.
Viên Kỳ thích trêu chọc các cô gái trẻ, khiến họ không thể tự thoát khỏi tình yêu với anh ta, và tình yêu nồng cháy đó có thể lấp đầy sự trống rỗng của anh ta.
Đôi khi anh ta để mắt đến người bên cạnh Tưởng Trang Hà, thậm chí còn không đợi Tưởng Trang Hà chán đã chủ động quyến rũ.
Hồi còn trẻ, xác suất thành công của việc này gần như là một trăm phần trăm; đến bây giờ già rồi thì cũng vẫn là một trăm phần trăm, khuôn mặt baby trời sinh này của anh ta trông trẻ trung và hấp dẫn hơn Tưởng Trang Hà nhiều.
Tưởng Trang Hà sẽ không tức giận, không quan tâm, cũng sẽ không nhắc nhở những cô gái đó cẩn thận.

Nhưng Đổng San San có chút khác biệt, cô bị bố mình bán đi còn nghĩ đến việc giúp ông ta trả nợ, tấm lòng thánh thiện khiến người khác phải ngưỡng mộ, có chút giống anh lúc trẻ.

Anh tò mò về kết cục của cô, nên sẽ không để Viên Kỳ quyến rũ cô.
Thấy Viên Kỳ nóng lòng muốn thử một lần, anh bình tĩnh nói: “Gần đây dì Viên cứ mời tôi tới phòng trưng bày của bà ấy đi dạo một vòng.

Hôm nào chúng ta đến đó xem thử không?”
Nụ cười của Viên Kỳ chợt cứng đờ trên gương mặt, phải rất lâu sau anh ta mới điều chỉnh được biểu cảm, thu lại dáng vẻ bất cần đời của mình, trách anh quá nghiêm túc: “Không phải chỉ là một cô bé thôi sao?” Có đáng để anh nhắc đến người đàn bà lẳng lơ đó trước mặt anh ta không?
“Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi đã nói từ lâu rồi, tôi sẽ không làm bậy đâu.”
Tưởng Trang Hà nghe vậy thì kính anh ta một chén trà: “Anh em tốt.”
Viên Kỳ thở dài, đáp lại một chén trà: “Sau này còn nhờ cậu nương tay, tránh xa Trần An Dung một chút.”
Tưởng Trang Hà gật đầu, ôn hòa nói: “Yên tâm, tôi thích những người trẻ tuổi, không giống cậu.”
Viên Kỳ: “…”
Trán anh ta nổi đầy gân xanh, nghiến răng mắng: “Đừng có ở đây bóng gió mắng tôi.”
Đang nói chuyện thì từ xa có một bóng người nhỏ bé đi về hướng này, trên người mặc áo len nhiều màu sắc và quần dài trắng, một tay che ô một tay ôm bó hoa chuông gió tươi mới, đang cúi đầu mỉm cười.
Dưới màn mưa, ống quần của cô nhuộm bùn đất, nhưng sự chú ý vẫn đang đặt trên bó hoa.
Đến gần biệt thự cô mới ngẩng đầu lên, cách cửa sổ sát đất nhìn thấy họ.

Chần chừ một lát, cô lại cúi đầu nhìn đường, chậm rãi đi về phía cổng lớn.
Cô đặt ô dưới mái hiên, vừa thay giày vừa tiện tay xắn ống quần lên.

Lúc vào cửa, cô ôm bó ôm hoa đứng ở cửa, nhẹ giọng hỏi Tưởng Trang Hà: “Anh Tưởng, em có thể mang hoa vào không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận