Đồng San San và Trương Bằng đi tới chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ ở cách đó không xa.
Còn ở chiếc bàn cạnh cửa sổ có góc nhìn tuyệt đẹp bên này, Tưởng Tri Hà thấy hai người ngồi xuống mới rũ mắt xuống.
“Cô Hà, tôi không thích nghe người ngoài gọi tôi như vậy.
”
Tưởng Tri Hà nhấp một ngụm rượu đỏ, không hề ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Tôi tin rằng người bạn trai mà cô đang giấu cũng không muốn nghe thấy cô gọi người đàn ông khác như vậy.
”
Hà Ỷ Nguyệt chớp mắt: “Có thế mà đã giận rồi à? Tôi chỉ muốn xác nhận suy nghĩ của mình thôi mà.
” Cô ta quay người nhìn về phía cửa sổ đằng kia: “Xem ra cô gái kia rất đặc biệt với anh.
”
Hàng mi dài nhướng lên, Tưởng Tri Hà ngước nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
“Xin lỗi, lần đầu tiên thấy anh bộc lộ cảm xúc như vậy trước mặt một người.
” Hà Ỷ Nguyệt hạ giọng, nhích tới gần người đối diện: “Anh không để ý à? Mỗi lần cảm xúc của anh thay đổi thì anh sẽ vô thức sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út, tựa như vừa rồi anh nhìn thấy cô ấy vậy.
”
Ánh mắt Tưởng Tri Hà không hề lay động, vẫn hờ hững nhìn cô ta: “Thế nên?”
“Chiếc nhẫn này là do mối tình đầu trong truyền thuyết của anh tặng cho anh đúng không?” Hà Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mà chưa từng thấy Tưởng Tri Hà tháo ra.
Tưởng Tri Hà chưa kịp đáp lại, Hà Ỷ Nguyệt đã lấy tay che miệng, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ người vừa rồi chính là vị mà mọi người trong giới chỉ biết tên mà không biết mặt, lại còn để anh khổ sở đợi bảy năm…”
“Cô Hà.
”
Tưởng Tri Hà cụp mắt, cắt ngang lời cô ta với giọng mệt mỏi.
Có lẽ cảm nhận được Tưởng Tri Hà đang thật sự kích động nên Hà Ỷ Nguyệt không nói nữa, nhìn anh với vẻ vô tội.
“Tôi không thích những đối tác có cảm xúc không ổn định, tới đâu hay tới đó, không vạch rõ ranh giới với người hợp tác.
Ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ điều này, tôi không có kiên nhẫn với bất cứ kẻ mạo phạm nào.
” Tưởng Tri Hà thờ ơ nói: “Bữa trưa này đủ để ứng phó ba tháng tiệc ra mắt.
Quãng thời gian tới chúng ta không cần gặp mặt nữa.
”
“…”
Sắc mặt Hà Ỷ Nguyệt hơi thay đổi, ngập ngừng không nói, cuối cùng chỉ cúi đầu.
Thế rồi bàn ăn cũng trở nên yên tĩnh.
Tưởng Tri Hà liếc nhìn đồng hồ, cầm ly rượu vang khẽ lắc, mượn hành động này nhìn ra ngoài cửa sổ để liếc về phía bàn nào đó ở góc phòng.
Bên cạnh bàn.
Trương Bằng chống cằm, trầm tư nói: “Sao tớ cứ cảm thấy Tưởng Tri Hà đang nhìn cậu ấy nhỉ.
”
Đồng San San thở dài: “Đừng tưởng bở thay tớ nữa.
”
“Trực giác của luật sư rất chính xác, đặc biệt là Tưởng Tri Hà.
Mấy năm rồi không gặp nhưng tớ thấy tính công kích của cậu ấy giấu sâu hơn, sự tàn nhẫn cũng lộ rõ nữa.
Từ lúc chúng ta tới đây tớ đã thấy dựng hết tóc gáy.
”
“Thật sao?” Đồng San San quay lại.
“Này, cậu đừng trực tiếp…” Trương Bằng cũng không ngăn cản.
Trong tầm mắt, hai người ngồi đối diện trên đài cao, Hà Ỷ Nguyệt đang nghiêng người về phía trước như đang thân mật nói với Tưởng Tri Hà gì đó.
Đồng San San bình tĩnh quay lại: “Cậu nhìn đi, tớ nói không có rồi mà.
”
“Cậu đúng là bình tĩnh.
” Trương Bằng cau mày: “Nhưng câu kia nói thế nào ấy nhỉ… Làm bộ như không thấy nhưng ánh mắt lại liếc cả nghìn lần?”
“…”.