Đồng San San vừa ngồi vào bàn làm việc.
Tuần này cô có một dự án phiên dịch đồng thời quan trọng liên quan đến chuyên ngành xây dựng, đống thông tin chất như núi, tuỳ tiện lấy tờ nào ra cũng khiến người ta đau đầu hoa mắt.
Cũng may thời còn đi học, thứ Đồng San San am hiểu nhất chính là học, chỉ cần tập trung thì dù hai tổ có đánh nhau gà bay chó chạy cô vẫn có thể đọc được tài liệu.
Vì điều này, Đinh Vấn từng khen cô, nói cô sinh ra là vì bát cơm phiên dịch đồng thời này.
Trên thực tế, tất cả những người biết cô đều nói như vậy.
Không ai tin rằng trước năm lớp 11, cô hầu như không vượt qua được bài kiểm tra tiếng Anh.
Đồng San San vô thức liếc nhìn chiếc đồng hồ dây đỏ trên tay, đang định cúi xuống xem tài liệu, vừa liếc mắt đã thấy một bóng người đang lén lén lút lút.
“Anh là trộm à?”
“Hả? Không.” Khổng Kỳ Duệ bị tổ trưởng phát hiện, chỉ đành ló đầu ra nói: “Tổ trưởng Hạ, tổng giám đốc Đinh có tiết lộ với cô rằng dự án này sẽ giao cho tổ 1 chúng ta làm không?”
Đồng San San khó hiểu liếc anh ta một cái: “Sao anh lại nghĩ tổng giám đốc Đinh sẽ đưa cho tôi, lại còn “tiết lộ”?”
Khổng Kỳ Duệ nghẹn họng.
Anh ta vẫn không đủ can đảm để nói ra tin đồn của tổ trưởng bọn họ và Đinh Vấn ngay trước mặt cô.
“Việc phân công dự án như thế nào là việc của ban quản lý.” Đồng San San quay lại nhìn: “Nếu anh cảm thấy công việc trong tay quá ít, tôi có thể giao thêm hai việc nữa cho anh.”
“Đừng, đừng, đừng…”
Khổng Kỳ Duệ bỏ chạy.
Đồng San San cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này – Nhờ Đinh Vấn mà cô mới có thể lăn lộn trong ngành này, cũng biết nhìn người hơn.
Hơn nữa trong cuộc họp repo bộ phận lần trước, năng lực của tổ 1 và tổ 2 chênh lệch thấy rõ.
Cô tin rằng chỉ cần không có biến cố gì thì dự án này sẽ là của tổ 1.
Sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Chiều vừa tan làm, Đồng San San đã nhận được điện thoại từ văn phòng Đinh Vấn, mời cô đi qua một chuyến.
Đồng San San đóng cuốn sổ thông tin đầy những ghi chú và giấy dán khác nhau đang đọc dở trên tay, đánh dấu rồi đứng dậy đi đến phòng làm việc của Đinh Vấn.
Vừa tới cửa thì gặp Khương Sam đi ra.
Quả thực kiểu vênh váo đắc ý y hệt nhưng những tổ viên của tổ 2, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Ánh mắt Đồng San San hơi thay đổi.
“Ôi, đây chẳng phải mỹ nhân xinh đẹp nhất trong lời đồn của giới phiên dịch hay sao?” Khương Sam mỉm cười bước tới: “Sao trông cô có vẻ hơi hốc hác vậy? Bữa tiệc rượu tuần trước đã thất bại, cô không lấy lòng được ba vị quản lý cấp cao của Helena nên thất vọng rồi à? Không sao đâu, chỉ cần anh Khương của cô ở đây, chẳng phải đã lấy được dự án rồi ư?”
Tối qua Đồng San San xem thông tin khách hàng tới muộn, giờ khá đau đầu.
“Tổ trưởng Khương có thời gian đứng đây đấu khẩu, khua môi múa mép, không bằng luyện thêm về kỹ năng phiên dịch của mình đi.
Công ty chúng ta cũng đỡ mất mặt, anh nói xem có đúng không?”
“Cô… Cái gì mà mất mặt? Sao cô có thể nói chuyện với đàn anh bằng cái giọng đó?”
Đồng San San lười để ý tới anh ta, chỉ đi ngang qua, gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của Đinh Vấn.
Hiển nhiên, Đinh Vấn cũng nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa của Đồng San San và Khương Sam.
Anh ấy cười khổ đứng dậy: “Hôm nay tổ trưởng Khương cố ý tới tìm anh, nói là cháu trai nhà cậu hai của anh ta là giám đốc của một bộ phận ở Helena.
Tổ trưởng Khương cũng nói cuối tuần vừa rồi anh ta còn mời đối phương đi ăn cơm.”
Đồng San San hiểu rõ: “Ý là chuyện lần này do anh ta dùng quan hệ riêng để giành được dự án?”
“Quả thực anh không có giao tình gì với bên Công nghệ kỹ thuật Helena.
Lần này được sếp Du ưu ái, lại còn đi đường vòng tới công ty chúng ta một chuyến, anh cũng rất bất ngờ.”
Đinh Vấn trầm ngâm một lát: “Hình như trong này có ẩn tình gì đó.”
Đồng San San Hạ cụp mi xuống.
Cô không cố ý giấu Đinh Vấn, nhưng cô có quá nhiều chuyện quá khứ với Tưởng Tri Hà không thể nhắc đến, cô cũng không chắc Tưởng Tri Hà làm như vậy là vì cô.
Có lẽ là Khương Sam bắc cầu cũng nên, cô không muốn tự tưởng bở.
“Đàn anh không xác định được cũng không cần phải khó xử.” Đồng San San mỉm cười: “Bây giờ trong tay em đang chuẩn bị cho dự án quan trọng của công ty xây dựng Hằng Hưng.
Bọn họ là mối khách cũ của chúng ta, cũng không thể lạnh nhạt được.
Bên Helena cứ giao cho tổ trưởng Khương phụ trách đi, em sẽ tập trung lo cho bên này.”
Đinh Vấn nghe vậy vô cùng cảm động: “Tiểu Hạ, em đang khiến anh cảm thấy có lỗi với tổ của em đấy.
Em yên tâm, dù tổ 2 làm dự án lần này của Helena nhưng tổ của em vẫn sẽ được trích phần trăm.
Về sau, nếu thật sự có dự án phiên dịch hợp tác lâu dài với Helena, dựa theo mối quan hệ rộng rãi trên khu vực quốc tế của họ, nhất định sẽ có lúc tổ em được làm…”
Đồng San San cười khẽ: “Đàn anh, đợi đối phương xác định hợp tác lâu dài với chúng ta rồi nói sau.”
“Đúng vậy.” Đinh Vấn hơi xấu hổ: “Vừa rồi anh hơi ảo tưởng quá nhỉ?”
Đồng San San mỉm cười bỏ qua.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Đinh Vấn, đóng cửa lại, sắc mặt Đồng San San dần trở nên ảm đạm.
Cô giơ tay lên chạm nhẹ vào trái tim mình.
Ngay cả bản thân cô cũng không rõ, không đích thân làm dự án của Helena, không cần chạm mặt với Tưởng Tri Hà, rốt cuộc cô đang thất vọng hay cảm thấy may mắn.
Đồng San San vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc.
Chuyện ngoài ý muốn lại luôn xảy ra..