Hạ Vũ bước xuống tầng, một người đàn ông tuổi tầm khoảng 50 đang chỉ đạo những người khác làm việc. Nếu cô không lầm thì đây là Vu quản gia thì phải. Thấy cô đi xuống, ông cúi chào ôn tồn nói:
- Tiểu thư, lão gia và phu nhân đang đợi người ở trong phòng ăn. À còn nữa, thiếu gia nói hôm nay sẽ về.
- Phong ca? Được rồi. Cám ơn ông.
Phòng ăn sang trọng với nét thanh lịch của phương Tây. Giữa phòng là một chiếc bàn tròn có trải khăn phẳng phiu. Phía trên còn có một chiếc đèn chùm rủ xuống. Ở đó, một người đàn ông đang nhâm nhi tách cafe đoc báo. Bên cạnh ông là một người phụ nữ đang loay hoay cắt miếng thịt xông khói trong đĩa của ông. Khung cảnh này thực làm người ta ghen tị chết đi được.
Hạ Tuấn nhìn con gái ở cửa phòng ăn vội vẫy tay cười niềm nở:
- Vũ nhi, lại dùng bữa.
Trong truyện, Hạ Tuấn là một người lạnh lùng tàn nhẫn, duy chỉ có gia đình là ông luôn trân trọng hết mực. Cô ấn tượng nhất ở điểm này. Là chủ tịch của Hạ thị, ông phải lo làm sao phát triển được công ty nhưng vẫn không bao giờ bỏ bê gia đình. Đây là người đàn ông mẫu mực của năm =)))
- Ba, mẹ, con muốn mua sắm một chút. - Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào đĩa của mình và nói. - Còn nữa, quần áo trong phòng con thanh lí hết đi.
Phương thị nhìn con gái, trong lòng thoáng lên tia kinh ngạc. Con gái bà mới mua đống quần áo này chưa đầy 1 tuần mà. Tuy rằng con bé ăn chơi nhưng không đến mức tiêu xài hoang phí như lần này.
- Vũ nhi con không thích sao?
- Vâng. Đó không hợp với sở thích của con.
Câu nói này như giáng thẳng một đòn vào tâm lí của Hạ lão gia và Hạ phu nhân. Hạ Vũ biết được điều đó, cô bồi thêm một câu:
- Ba à, ba yên tâm. Sau này con sẽ giúp ba tiếp quản công ty. Không thể để người ta nhìn vào con rồi nói Hạ gia ta không có quy củ. Con biết trước giờ toàn phải để ba mẹ dọn dẹp hậu quả con gây nên. Nhưng mà giờ con sẽ cố gắng thay đổi. Không làm cho ba mẹ thất vọng nữa.
Hạ lão gia nghe được những lời này xúc động muốn khóc. Có lẽ nào con gái ông đã thay đổi thật rồi sao?? Có lẽ việc từ hôn với Hoàng gia đã khiến con bé suy nghĩ lại. Vậy cũng tốt.
- Được, được. Vậy để ta chuyển tiền vào tài khoản của con.
đdxxwsssssssszzz sẽ
- Vũ nhi để ta kêu Phong nhi đưa con đi. - Hạ phu nhân xoa đầu cô, cười nói.
- Mẹ, không cần đâu. Bảo Phong ca khi nào về qua TTTM đón con là được. Con đi mua sắm sẽ lâu lắm đấy.
Hạ Tuấn nhấp một ngụm cafe, gật gù đồng ý. Con bé muốn sao cũng được, miễn là nó thấy thoải mái.
~~TTTM K
~
Đây là TTTM lớn nhất cả nước đây sao? Lớn thật đó nha. Hạ Vũ nhìn tòa nhà to lớn mà không khỏi kinh ngạc. So với tòa nhà chính phủ nơi cô từng sống, TTTM này chỉ có hơn chứ không có kém.
Được rồi, giờ phải bắt đầu chiến dịch thay đổi từ đầu đến chân cho thân thể này thôi!
Hạ Vũ vừa bước vào đã trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có, khao khát có... đều đổ dồn hết người cô.
- Nhìn cô gái tóc đỏ kia kìa! Trông cô ấy như ca sĩ ấy, hay là diễn viên nổi tiếng nào vậy ta? - người A
- Không biết cô ấy có người yêu chưa nhỉ? - người B
- Nhìn trẻ quá. Là học sinh đúng không? - người C
- Hừ, trông lẳng lơ đến vậy cơ mà! - người D
.......
Hạ Vũ hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán về mình. Kệ họ. Rảnh rỗi đi bàn tán về người khác thì kệ. Họ nói họ nghe, mỏi thì im, chẳng liên quan gì tới cô cả. Nghĩ vậy, Hạ Vũ hướng thẳng tiệm làm đầu mà đi vào.
Cô rất muốn thấy lại mái tóc của mình kiếp trước. Mái tóc nâu hạt dẻ ngang vai, phần đuôi xoăn chữ C, phần mái lưa thưa vài sợi rủ xuống. Cô rất lười tạo kiểu tóc. Vì vậy, kiểu tóc này dễ dàng phối đồ. Vừa đẹp lại vừa tiện lợi, một công đôi việc, chẳng phải cô rất nhàn sao.
Thay đổi kiểu tóc xong cô bắt đầu đi mua đồ. Nói thật, Hạ Vũ cô phối đồ cực kì hợp đấy nha. Xem nào, nguyên chủ mới 18 tuổi thôi mà, kiếp trước cô cũng mới 20. Khoảng cách không xa là mấy.
Trong cửa hàng, cô chọn một cái áo hoodie cùng một chiếc quần legging đều màu đen, chân đi đôi giày nike trắng, phối cùng cái balo vans trắng đen. Trông cô vừa cá tính lại không mất đi vẻ quyến rũ. Thay xong quần áo, cô mới ung dung đi ra thoả sức mua sắm!
- Chà, lần này mua đồ không cần nhìn giá. Cứ chơi xả láng thôi!!! Let's go!