Vật Hi Sinh Thiên Tài

Hôm sau, Hoắc Thiên Kình tự mình lái xe đưa Hạ Vũ về nhà. Dừng xe trước cổng biệt thự, hắn còn diễn một màn nghĩa nặng tình sâu, quyến luyến mãi không đòi làm cô phải sởn cả gai ốc. Cô thầm hỏi han 18 đời tổ tông nhà hắn sao lại sinh ra hậu bối biến thái như tên này. Phải rồi, lần sau có gặp lại hắn, cô sẽ không gọi hắn là Hoắc Thiên Kình nữa. Phải gọi là Hoắc biến thái, Hoắc não phẳng! Đúng, hắn đổi thành tên đấy luôn còn hay hơn.
Vừa bước vào sảnh lớn, Hạ Vũ đã bắt gặp ngay những gương mặt thân quen mà mỗi người lại một sắc thái khác nhau.
Hạ Tuấn sắc mặt rất khó coi. Hạ Phong thì mải lo cho Hạ phụ nhân đang tụt huyết áp. Lãnh Hàn mặt đã đen xì, mày kiếm cau lại gần như đã chạm vào nhau. Âu Dương Nam một đêm không ngủ hai mắt đã như con gấu trúc. Trần Tuấn Kiệt phải nói là đờ đẫn nhất đi. Tên Doãn Hạo mặt không biến sắc, bình thản nhấp cafe, nhưng đáy mắt mơ hồ hiện lên tia lo lắng. Âu Thiên Kì gật gù buồn ngủ, mặt không còn chút sức lực nào. Ngay cả Hoàng Thiên cùng Tống Như Hoa mặt dày vô sỉ cũng có mặt ở đây. Hoàng Thiên thì cũng giống như những người kia, mặt xuống sắc trầm trọng. Chỉ có Bạch liên hoa của chúng ta đúng y như tên của mình: tươi như hoa vậy!
Khụ... Hạ Vũ xuất hiện làm cả sảnh lâm vào trạng thái bất động. Chỉ một khắc sau đó lại vang lên tiếng òa khóc nức nở của Thiên Kì cùng Hạ phu nhân, tiếng thở phào nhẹ nhõm của những người còn lại, cùng tiếng nghiến răng trèo trẹo của Như Hoa.
- Ha... Chào mọi người... Ui da!
Hạ Vũ vừa mở miệng đã ăn một cốc của Doãn Hạo. Anh nhàn nhạt quăng một câu:
- Chỉ biết làm người khác lo lắng!
Hạ Vũ mơ hồ nghe được câu nói của Doãn Hạo, chưa kịp hiểu đã bị Lãnh Hàn cùng Thiên Kì ôm chầm lấy.
- Oa... oa... Vũ Vũ à... Tớ lo cho cậu chết đi được!!
- Hạ Vũ! Cô hại tôi mất ngủ rồi!!
- Ha... Hai người buông tớ ra...
Âu Dương Nam chỉ lẳng lặng đứng gần đó mỉm cười gật đầu với cô. Trần Tuấn Kiệt chỉ gật đầu chào, sau đó đưa tay lên che miệng ngáp rõ to.
- Lãnh Hàn! Âu Thiên Kì! Mau trả em gái cho ta!!
Hạ Phong hàn khí tỏa ra khắp người, mặt đùng đùng sát khí, không nhanh không chậm cất tiếng làm mọi người phải lạnh sống lưng.
- Khụ... Mọi người không cần nghiêm trọng thế đâu. - Hạ Vũ nói, rời khỏi Lãnh Hàn cùng Thiên Kì tiến đến chỗ Hạ lão gia. - Cha...
- Vũ nhi, con đã đi đâu? Cha rất lo cho con.
- Con ở chỗ Hoắc Thiên Kình! - Ai đó hồn nhiên đáp, không ý thức được lời nói của mình có sức sát thương lớn cỡ nào.
Mùi dấm chua nồng nặc trong không khí mà trung tâm phát ra lại là các nam thần của chúng ta. Khụ... con sóc nhỏ chợt nhận ra tương lai xám xịt của mình, vội vàng chào mọi người, chạy lên đóng chặt cửa phòng lại. Chỉ nghe loáng thoáng dưới nhà có tiếng hét giận dữ của Phong ca:
- Ta đi giết chết tên Hoắc lập dị đó!! @#&%*!?abcxyz...
Hạ Vũ trùm chăn kín đầu, cười khúc khích một mình. Phong ca thật là đáng yêu nha! Cô thật là hạnh phúc khi có ca ca dễ thương như vậy. Đáng yêu quá đi à!!!!!
«Như kiểu tên kia là con gái ấy! »
Hạ Vũ thầm nghĩ, cô vừa mới không về có một ngày mà mọi người đã vô cùng lo lắng cho cô. Lại còn mất ăn mất ngủ chỉ vì cô đột ngột biến mất. Cảm giác lúc này quả thật cô chưa bao giờ thấy.
Vì sao ư?
Cô chưa từng một lần nếm thử cảm giác được người khác quan tâm thật lòng. Cái mà người ta quan tâm chính là tài năng của cô, là bộ não của cô, chứ không phải cảm xúc của cô. Cô biết điều đó!
Vậy nên chẳng biết từ bao giờ cô dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách mình khỏi thế giới. Và cô hài lòng với nó. Nhờ nó, cô làm việc hiệu quả hơn, được tự do làm điều mình thích, không cần quan tâm hậu quả gây ra, chẳng cần biết bọn họ nghĩ gì, chỉ cần cô thích là được!
Vậy mà giờ cái thế giới toàn số và kí tự của cô lại đầy ắp dấu chân của những người bạn mới. Những con người vốn dĩ cô không quen biết nhưng lại vô tình không dứt ra được. Ha... Vì sao lại thế nhỉ? Kì cục...
Cô không hề chán ghét việc làm bạn với bọn họ, trái lại có vài phần thưởng thức. Con người mà. Luôn hứng thú với những cái mới.
Bọn họ đối xử rất tốt với cô, quan tâm cô rất nhiều ngay cả khi cô chưa đáp lại họ điều gì. Điều này làm cô rất cảm động, thậm chí còn có hơi áy náy... Vì có khi, cô không xứng để nhận được sự quan tâm lo lắng của họ. Cô chỉ là một linh hồn xuyên sách. Cô thậm chí chỉ biết họ, thấu hiểu họ qua những trang truyện cô đã đọc. Những mối quan hệ này nền tảng là từ một cuốn tiểu thuyết mà ra cả. Thậm chí đây còn không phải thực tế!!
Nhưng cô lại quá tham lam...
Cô tham lam được người khác quan tâm...
Cô muốn mình luôn ở trong tâm trí họ...
Ngay khi cô nói cô không xứng nhận được điều ấy, cô vẫn cứ tham lam mà hưởng thụ. Mãi vẫn không dứt ra khỏi đó. Biết sao được, cô bị bọn họ "dạy hư" mất rồi. =))))))
Hạ Vũ cười thầm, vùi mặt vào chiếc gối to, tha hồ cảm nhận sự mềm mại thoải mái. Bất giác, cô nói nhỏ:
- Được quan tâm thật thích!
~Xin lỗi mọi người...
~Chap này ta viết vội cho kịp tiến độ.
~Chán lắm đúng không??
~Huhu... Ta xin lỗi. Ta hứa các chap tới chất lượng sẽ không kém như lần này.
~Mọi người đừng vì một chap không hay mà bỏ truyện của ta nha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui