Vật Hi Sinh Tu Chân Ký



Editor: Sư Tử Cưỡi Gà

Beta: Lavender - Blue

Cao Tuấn Thành bị phá bĩnh, sắc mặt đỏ bừng như màu gan heo, cố kiềm chế cơn giận mà liếc nhìn Lôi Tử.

Lôi Tử nhô người ra, nhếch môi cười Cao Tuấn Thành: “Tôi không nói sai chứ, anh thẹn quá hóa giận à?”

Vệ Đào cũng nhìn ra Tô Ngưng Mi không chào đón Cao Tuấn Thành, hơn nữa cũng không muốn tiếp tục nán lại đây, vài người bệnh cũng không thể cứ nấn ná ở nơi này: “Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ tranh thủ lên xe trở về thành, ai thích ở lại thì cứ để họ ở lại!”

Lần này, có mang theo nhiều quân hơn một ít, nghe Vệ Đào nói xong, những binh lính nọ lập tức đưa người bệnh lên xe tải quân dụng, Lôi Tử, Hao Tử cũng nhanh nhẹn trèo lên. Tô Ngưng Mi cũng đi lên theo, quay lại nhìn thấy sắc mặt Cao Tuấn Thành xanh mét, anh ta đi sau một đám dị năng giả đang mờ mịt luống cuống.

Cao Tuấn Thành dường như đang chú ý đến hành động của Tô Ngưng Mi, quay qua nhìn cô, rồi lập tức nói vọng ra phía sau: “Được rồi, còn đứng thẫn thờ ở đây làm gì? Không mau tranh thủ lên xe!”

Mọi người vừa nghe, đều nhanh chóng trèo lên xe, Cao Tuấn Thành cũng lên theo, những thành viên trên xe lúc đến có Tô Ngưng Mi, Tô Hạo, Tiêu Linh Vũ, Cao Tuấn Thành, Lôi Tử và Hao Tử vẫn đang ngồi cùng trên một chiếc xe con. Tô Ngưng Mi cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, Tiêu Linh Vũ nhìn lướt qua bệnh nhân trong góc xe, ánh mắt lạnh lẽo thoáng do dự, Tô Hạo cũng thở dài, rồi nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Linh Vũ.

Lôi Tử cũng không còn hưng phấn như lúc mới đến nữa, mệt lả ngồi bên cạnh Tô Ngưng Mi, cũng nhìn bệnh nhân trên xe vài lần, buồn bực nói: “Họ đều là những chiến sĩ được xếp đi theo tôi, tất cả mọi người đều biết nhau, rất vui vẻ... Aiz, ở cái thời buổi mạt thế chó má này, trước đây luôn phải trơ mắt nhìn thấy đám chiến hữu kề cận chết dần đi, từ sau khi lập thành căn cứ thì tình trạng này mới thuyên giảm, thế nhưng chung quy vẫn phải đối mặt với sinh ly tử biệt, khi nào thì thế giới này mới có thể khôi phục lại như trước đây?”

Lôi Tử dường như đang nói cho mọi người nghe, hoặc như đang nói cho bản thân mình nghe, các anh lính cạnh đó đều im lặng.

Trong xe, bệnh nhân bị thương rất nặng, có một bệnh nhân suýt nữa thì cánh tay đã bị khỉ biến dị dùng móng vuốt sắc cắt đi mất, một người khác thì bị cắn vào đùi, sâu hoắm đến mức lộ cả xương. Hai người đều là người trong quân đội, nằm trong góc không rên một tiếng, chỉ cố cắn răng chịu đựng.

Trong xe mọi người đều trùng xuống, xe lắc lư đi về phía nội thành.

Nội thành, có rất nhiều zombie, dù đã qua hơn hai năm nhưng vẫn không thể tiêu diệt hết, tuy vậy, cũng may đa số đều là zombie cấp hai và cấp ba, chúng không đuổi kịp xe tải, cũng có zombie cấp ba hoặc bốn, nhưng nhóm dị năng giả trong xe không phải kẻ bất tài, chỉ cần vài dị năng là có thể giải quyết xong, cuối cùng còn gặp phải một zombie biến dị cấp năm. Zombie biến dị cấp năm này, dù là tốc độ hay sức mạnh đều mạnh hơn loài người rất nhiều, quan trọng nhất là zombie biến dị cấp năm có thể tiến hóa ra các loại dị nặng giống hệt con người, con zombie biến dị này tiến hóa được hệ phong, cuối cùng vẫn phải do Tiêu Linh Vũ và Tô Ngưng Mi hợp sức mới có thể giải quyết con zombie cấp năm đó.

Trở vào xe, xe tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt của hai bệnh nhân trong góc kia càng thêm trắng bệch, cuối cùng Tô Ngưng Mi không đành lòng, đang lúc muốn lấy hai chai nước linh dịch từ trong ba lô ra thì xe đột nhiên dừng lại, bởi vì quán tính người trong xe đều nhào về phía trước, sau đó hai chiếc xe con đằng sau chỉ nghe thấy phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Dị năng giả trong xe lập tức đứng lên, Lôi Tử và Hao Tử vội vàng nhảy xuống xe, Tô Ngưng Mi,

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui