Lạc Kim Vũ nắm tay Cảnh Gia Dịch đi ra ngoài, đến gần Cảnh Tư Hàn mơ hồ nghe được một giọng nam khá lớn tiếng: “Con gái của anh nhìn đẹp thật đó, nhưng nhìn không giống anh chút nào, mẹ của bọn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân?”
Cô hơi kinh ngạc, liếc Cảnh Tư Hàn, không nghĩ tới người này ra ngoài còn có thể nói chuyện phiếm cùng người lạ, tuy cô cũng đồng ý với ánh mắt tinh tường của vị đại ca này.
Mẹ của bọn nhỏ xác thật là một mỹ nhân, chỉ là ….., chẳng lẽ Dương Dương nhìn giống bé gái lắm sao?
Lạc Kim Vũ cúi đầu quan sát bé đang nhảy nhót lung tung, cậu bạn nhỏ ngẩng đầu, hỏi nhỏ: “Mommy nhìn cái gì vậy?”
Lạc Kim Vũ đương nhiên sẽ không nói với bé, một tay bế bé lên lên, hôn hai cái ở trên mặt bé: “Nhìn Dương Dương, tiểu bảo bối đáng yêu nhất của nhà chúng ta”
“Mommy đẹp nhất! Đệ nhất ……, nhất đẹp!” Cảnh Gia Dịch xưa nay không hề keo kiệt lời ca ngợi mommy, lôi kéo cô hô to, hận không thể thông báo cho toàn thế giới biết.
Lạc Kim Vũ cười ha hả, nhịn không được dùng trán chạm chạm vào mặt bé: “Miệng nhỏ này sao ngọt quá vậy, sau này cũng không biết lừa được bao nhiêu con gái người ta nữa đây”
Vị đại ca kia tuy đứng xa xa nhưng cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con Cảnh Gia Dịch, rốt cuộc phát hiện bản thân nghĩ sai rồi, anh sờ sờ cái ót, xấu hổ cười hai tiếng, nhỏ giọng nhìn Cảnh Tư Hàn nói:
“Ai da! Tôi xin lỗi nha người anh em, mắt tôi không được tốt cho lắm, ha ha ha. Thật sự xấu hổ quá, nhưng hình như vợ của cậu em co hơi trẻ, nhìn giống vị thành niên ……, nên tôi ….., ha ha ha”
Cảnh Tư Hàn nhìn hai mẹ con đang đi lại gần mình, tầm mắt dán lên người Lạc Kim Vũ quét từ trên xuống dưới, trong lòng đè nén nghĩ: Đúng vậy, cô ấy nhìn qua rất trẻ nhưng không lẽ mình già đến như vậy sao?
“Nói cái gì vậy?”
Lạc Kim Vũ nhịn không được hỏi một câu, cô thật sự tò mò, mỗi ngày đều mang một khuôn mặt lạnh lùng, nhìn ai đều giống như thiếu anh mấy chục triệu, có thể đứng ở đây nói chuyện bình thường cùng một người xa lạ, rốt cuộc là nói vế đề tài gì?
Cảnh Tư Hàn nhanh miệng giành nói trước vị đại ca kia, trả lời: “Không có gì, kế tiếp muốn đi nơi nào?”
“Xe điện đụng! Tôi vừa mới mang theo con gái từ nới đó qua đây, theo tôi quan sát thì chỉ có hai chỗ này là nhiều trẻ con nhất” Vị đại ca này có lẽ là ngượng ngùng chuyện nhận sai người vừa rồi nên rất nhiệt tình đề cử địa điểm vui chơi.
Mà Cảnh Gia Dịch vừa nghe đến “Xe”, cũng hưng phấn, múa may tay nhỏ nói: “Lái xe! Lái xe!”
Bé lao nhao, làm Lạc Kim Vũ đều thiếu chút nữa té ngã, Cảnh Tư Hàn nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, kết quả vừa vặn nắm tay cô, lập tức giống như bị bỏng nước sôi lật đật quăng ra, mà Lạc Kim Vũ cũng theo bản năng lui ra sau một bước.
Vị đại ca kia nhìn thấy tình huống của hai người, nhịn không được “hắc hắc” cười một tiếng, chả trách: “Hiện tại hiếm có vợ chồng trẻ nào mới nắm tay đã thẹn thùng giống hai người đâu!”
Lúc này, vợ của anh cũng ôm con gái đi tới, dỗi nói: “Sao anh lại đi hướng bên này, khó trách vừa rồi em đi hướng đối diện tìm không thấy anh.”
“Anh còn không phải đi theo con ngựa của hai mẹ con nên mới đi đến tận bên này sao?”
Vị đại ca lập tức bước lên phía trước, từ trong tay vợ ôm con gái vào lòng, một tay ôm con gái một tay ôm vợ, hôn mỗi người một cái. Hôn xong rồi, còn quay đầu lại nhìn Cảnh Tư Hàn nhướng mày, cho cái ánh mắt, như muốn nói:
Nhìn, đây mới là phương pháp chính xác đối xử với vợ cùng con!
*Chú ý: Thông báo từ ad, Từ nay về sau, riêng truyện " Vật hi sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày" ad chỉ đăng 1/5 truyện lên diễn đàn, các phần tiếp theo và chương mới nhất ad sẽ đăng trên kênh youtube riêng của ad. Sau 24h, ad sẽ up các phần còn lại lên diễn đàn.
Những truyện sau này ad edit, ad sẽ chỉ đăng trên kênh youtube của ad
Các bạn có thể theo dõi và bình luận truyện ở đó. Dưới đây là đường Link kênh Youtube của mình
https://.youtube.com/playlist?list=P... ypUzps5FDK
Hãy Subscribe, Đăng ký kênh Youtube của ad để đọc các chương mới nhất.
Chân thành cảm ơn.
Cảnh Tư Hàn: ……
“Đi thôi, đi đến khi xe điện đụng.” Thật sự không nghĩ lại ngốc ở đây lâu, Cảnh Tư Hàn cất bước đi nhanh.
Lạc Kim Vũ không biết anh đột nhiên bị cái gì kích thích, nghiêng đầu nhìn một nhà ba người bên cạnh, vị đại ca kia cười chào hỏi đầy thiện ý, cô nhấp miệng cười chào trở về, cũng xoay người rời đi.
“Nhìn cái gì?” Người vợ ghen nhéo vào eo vị đại ca.
“Ai” một tiếng: “Anh nhìn anh chàng soái ca vừa nãy. Thật không thương hương tiếc ngọc gì hết, cứ giữ cái thái độ này, không chừng ngày nào đó vợ con bỏ đi hết lúc đó mới hối hận”
“Lo chuyện bao đồng”
Cảnh Tư Hàn lo cắm cúi đi, phát hiện hai người phía sau cũng không có theo kịp, anh vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Lạc Kim Vũ đang ôm con vui vẻ dừng lại trước cửa hàng nhỏ ở ven đường chọn mua nón cùng cài tóc.
Anh nhấp môi đứng lại chờ, nhưng phụ nữ đã đi mua sắm thì sao có thể một giây chọn xong.
Vì thế anh trơ mắt nhìn Lạc Kim Vũ chọn nón, chọn cài, xong rồi đội cho bé, mỗi kiểu một lần, bản thân cô cũng muốn đội chung kiểu với bé, hai người cùng đội nón rồi thay mang cài tóc, rồi nhìn vào gương, nhìn trái nhìn phải.
Mặc dù rõ ràng rất vừa lòng, nhưng lại bỏ xuống qua một bên, sau đó lại thử cái tiếp theo.
Cảnh Tư Hàn không thể hiểu nổi hành vi này của cô, không phải chỉ là một cái nón sao? Không phải đều đội lên đầu? Đổi đi đổi lại có cái gì khác biệt sao?