Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Sáng thứ sáu, Cảnh Tư Hàn di động bắt đầu không ngừng reo lên, là Quân Trì cùng Quý Phi đang song ca trên WeChat.

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: [#Mỹ nhân ngư của Trung Quốc # đoạn video ngắn về cái ngoái đầu nhìn lại tuyệt đẹp giữa cảnh mặt trời mọc trên biển].....

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình】: Trời ơi! đây là tinh linh nơi nào mới xuất hiện?

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình 】: ( ̄ハ ̄*) ( ̄ハ ̄*) ( ̄ハ ̄*) { emoji phun máu mũi}

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: Tao kiến nghị mày xóa emoji đó đi ~(≧▽≦)/~

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình】: Sao xóa? Emoji này là trình độ tối cao đại biểu sự tán thưởng của một người đàn ông đối với bề ngoài của một người phụ nữ nha!!!!!!!!

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: Vậy mày cứ để đó đi, xem thằng Hàn có yêu cầu mày làm cái loại tán thưởng này không ╮(╯▽╰)╭

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình 】: (⊙_⊙) (⊙_⊙) (⊙_⊙)......

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình】: Không đến mức đó đi, chỉ là emoji đơn thuần biểu đạt thưởng thức cái đẹp thôi mà. ( ̄︶ ̄) ( ̄︶ ̄) ( ̄︶ ̄)

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: Ủa! Chứ phải tao kêu mày để đó đừng xóa sao? →_→, →_→

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình】: (>﹏<) Thôi! Xóa cho chắc ăn......

【Quý đại thiếu lãnh khốc vô tình】: Đậu má, (`皿"#) vượt quá thời gian, không cho phép xóa! Tao thấy tao nên đi ngủ là vừa (∪。∪)。。。zzZ, bye bye ( ̄▽ ̄)ノ, các anh em yêu dấu ~(≧▽≦)/~

Cảnh Tư Hàn nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện, rốt cuộc nể tình trở về một câu.

【J】: @ cả đời không kềm chế được thích xem diễn__ có thời gian xem tin tức kinh tế không hay hơn sao? Chính phủ điều chỉnh luật thuế dành riêng cho ngành giải trí đang ồn ào huyên náo khắp nơi, mày còn có tâm tư đi xem mấy cái clip rác rưởi câu view khè thiên hạ?

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: Mày còn chưa xem qua cái clip đó đi?

【J】: Mày cảm thấy cái tiêu đề rác rưởi này có điểm nào hấp dẫn gợi lên trí tò mò làm tao mở xem?

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: Nhưng dân mạng thích xem loại này nha, "Nghĩ như quần chúng, mới biết quần chúng cần gì", mày không đảng nói sao?

【J】: out khỏi nhóm.

【 Cả đời không kềm chế được thích xem diễn 】: Đừng mà, tao nói giỡn chơi thôi. Lạc tiểu thư không phải đã chính thức dán mác công ty của tao sao, đây là lần đầu tiên lăng xê, hiệu quả rất khả quan, hai ba ngày nay đều nằm trong top No.1 hot search, hôm nay cũng chưa rớt hạng.

Cảnh Tư Hàn nhìn Quân Trì gửi câu cuối cùng một vài giây, ngón tay không tự chủ được mà vuốt màn hình, click mở cái tiêu đề tìm kiếm Quân Trì gửi trong nhóm Wechat, hệ thống tự động chuyển đến phần mềm tin tức của Weibo.

Một clip dài không đến 10 giây được quay bằng di động, chất lượng không cao, nhưng bởi vì khoảng cách khá gần, nên hình ảnh video xem như rõ ràng, Lạc Kim Vũ cosplay thành mỹ nhân ngư lẳng lặng mà ngồi ở trên rặng đá ngầm, tóc dài cuốn khúc bị gió biển thổi giống như thủy thảo lay động trong dòng nước, phần lưng trơn bóng trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, eo nhỏ một tay ôm dư dả.

Anh quan sát cái đuôi cá màu xanh lam trong suốt đang phe phẩy qua lại trên mặt nước biển, giống như đang nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại trong lòng, làm anh cảm giác ngứa ngáy.

Cho đến khi người con gái trong video quay đầu, không hiểu ra sao trong lòng anh bỗng dâng lên một loại cảm giác khác thường lại xa lạ, giống như anh chưa từng gặp qua cô.

Thật ra, tuy rằng Lạc Kim Vũ tạo hình thành mỹ nhân ngư, make-up cũng không tính khoa trương, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là cô.

Cảnh Tư Hàn sững sờ trong nháy mắt, lại nhanh tay phát lại đoạn clip, anh lặp lại hai ba lần, rốt cuộc đã biết sự khác thường từ trong lòng ở đâu mà đến.

Là bởi vì ánh mắt của Lạc Kim Vũ.

Tuy rằng biết rõ đây chỉ là diễn, nhưng khi nhìn thấy Lạc Kim Vũ quay đầu nhìn về phía màn ảnh, giống như ánh mắt ấy xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào mắt anh, không tự chủ được mà nhấn dừng ngay giây phút ấy.

Đó là ánh mắt không chứa tình cảm, không có t1nh dục, không có dao động, nhìn người cùng thế gian này không khác gì một cục đá.

Đẹp là có đẹp, nhưng lại làm người cảm thấy bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn.

Giờ phút này cô ấy tuy gần trong gang tấc, nhưng chỉ cần anh liếc mắt nhìn cô ấy một cái anh sẽ rõ ràng, anh vĩnh viễn cũng không có cơ hội đến gần cô ấy.

Cảnh Tư Hàn nhăn mi, vì bản thân dâng lên cái ý nghĩ không thể hiểu được này.

Anh vuốt xuống dưới xem bình luận, "Đẹp quá má ơi", "Đây là thần tiên trên trời đi", còn có cái gì mà "Tiếng sét ái tình", "Muốn cả đời làm trung khuyển" linh ta linh tinh. Lượt view, lượt share cùng lượt bình luận đã vượt qua con số hàng triệu, giống như Quân Trì nói, hiệu quả lăng xê xác thật không tồi.

Nhưng tại sao lại làm anh cảm thấy có chút khó chịu?

Cảnh Tư Hàn rời khỏi Weibo, một lần nữa trở lại WeChat, anh tìm khung tin nhắn lúc trước giữa anh và Lạc Kim Vũ, tin nhắn cuối cùng mà đối phương gửi cho anh chỉ vỏn vẹn hai chữ —— "Cảm ơn", ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Dòng tin phía trên là mấy tấm ảnh anh gửi đi, có hơn mười tấm, có ảnh Cảnh Gia Dịch, cũng có ảnh chụp chung của hai mẹ con. Có hai tấm cười tươi như ánh mặt trời làm người nhìn vào vô cùng thoải mái.

Cảnh Tư Hàn mở ra từng tấm từng tấm một, đáy mắt hiện ý cười mà chính bản thân anh cũng chưa phát hiện ra, đang xem thì bỗng dưng anh khựng lại.

Đó là tấm ảnh chụp chung cả nhà ba người duy nhất của bọn họ, là vị đại ca nhiệt tình kia nhất quyết muốn chụp cho bọn họ ở công viên giải trí.

Xem từng tấm một không nhìn ra cái gì, nhưng nếu so sánh tấm hai mẹ con chụp chung phía trước, lập tức phát hiện rõ sự khác biệt của nét mặt nhân vật trong tấm ảnh chụp ba người.

Đều là cười, thằng bé cũng cười như vậy không có cái gì khác biệt, nhưng Lạc Kim Vũ thì khác, ở tấm chụp chung với con trai, tươi cười rát hạnh phúc ngay cả khóe mắt cũng thể hiện điều đó, cười rất chân thành. Mà ở tấm ảnh chụp chung ba người, nụ cười của cô ấy giống như lúc đóng phim, nhìn không thể bắt bẻ, nhưng lại không chứa bất kỳ tình cảm nào, chỉ là thói quen khi nhìn vào màn ảnh, thực hiện một động tác tiêu chuẩn của kỹ thuật diễn.

Cảnh Tư Hàn nhìn ra được sự khác biệt đặc biệt cảm thấy không vui, anh đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã nghĩ sai rồi, nhưng cụ thể sai cái gì thì lại không biết được, ngược lại sâu trong đáy lòng ẩn ẩn có một tia mất mát, cảm giác như sắp mất đi gì đó, trong lòng nhất thời có chút nôn nóng.

"Cốc cốc cốc." Giám đốc phòng Marketing đứng ở trước cửa văn phòng gõ nhẹ ba tiếng, thấy Cảnh Tư Hàn ngẩng đầu, lúc này mới chào hỏi bước đi vào: "Tổng giám đốc Cảnh, tôi tới giao kế hoạch định hướng marketing năm sau."

Cảnh Tư Hàn mặt vô biểu tình khóa điện thoại di động đặt sang một bên, tiếp nhận bản kế hoạch lật xem trước vài tờ, mày càng khóa càng chặt, anh khép lại, gõ gõ trên mặt folder, hỏi: "Anh tin tưởng căn cứ vào bản kế hoạch này của anh có thể giống như lời hứa của anh, doanh số sẽ tăng thêm 15% trong năm sau?"

Giám đốc phòng Marketing nhìn thấy sắc mặt của Boss, trong lòng bồn chồn, nhưng vẫn trả lời: "Tổng giám đốc Cảnh, dự tính 15 % là đã suy xét đến toàn bộ thị hiếu của thị trường trong năm tới, ngài cũng biết, tính cụ thể trong quá trình thực thi kế hoạch khẳng định sẽ có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, nhưng tổng thể có thể đạt từ 8% đến 10 % là không thành vấn đề."

Cảnh Tư Hàn khẽ cười một tiếng, ném folder kế hoạch vào thẳng người giám đốc phòng marketing, nói: "Ok, vậy dựa theo cái này tới làm, nếu năm sau doanh số không đạt tới 8 %, anh có thể cút đi cho tôi."

"Cảnh tổng...... Này......" giám đốc phòng Marketing lập tức sửng sốt.

Cảnh Tư Hàn lúc này mới nói tiếp: "Tôi hy vọng thời điểm mấy người làm kế hoạch, có thể động não suy xét đến việc đổi mới sản phẩm của công ty, xuất phát từ thực tế, có mục tiêu cụ thể, có đổi mới, cái đó gọi là chất xám, mà không phải chỉnh sửa con số từ kế hoạch năm nay thành kế hoạch năm sau đưa lên cho tôi xem. Tôi trả tiền cho chất xám của mấy người chứ không phải trả tiền cho sự lười biếng, không muốn động não thì cút, Cảnh thị không thiếu người. Đem về làm lại một bản kế hoạch khác cho tôi, hợp tác cùng phòng sáng tạo thảo luận một đề án phương hướng đại cương cho tôi, tôi không muốn lại nhìn đến một cái kế hoạch cứ lặp đi lặp lại từ năm này qua năm khác, hiểu chưa?"

Giám đốc phòng Marketing gập ghềnh mở miệng: "Cảnh tổng...... Đây là kế hoạch mà ngài đã thông qua trong cuộc họp lần trước"

Cảnh Tư Hàn nhấc lên mí mắt nhìn anh, anh ta lập tức im miệng nhặt folder lên, nói: "Đã rõ, Cảnh tổng, trước khi tan tầm sẽ gửi cho ngài."

Sau đó trong một cuộc họp khẩn cấp của công ty, Cảnh Tư Hàn lại nổi giận, trừ tiền thưởng hàng tháng của vài cá nhân nhân viên.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong nháy mắt, giám đốc các phòng ban trong Cảnh thị đều cảm thấy bất an, đều lo lắng tâm tình không tốt Boss tiếp theo muốn tìm ai phiền toái. Vì thế xưa nay lấy "Vui vẻ làm việc, đạt hiệu suất cao" là tôn chỉ trong công tác của Cảnh thị, trong ngày hôm nay, nhân viên đạt hiệu suất làm việc cùng giờ tăng ca nhiều nhất trong năm.

Cảnh Tư Hàn cả ngày đều không biết sao trong lòng vô cùng nôn nóng, ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, ngày hôm sau tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, hiếm khi lười biếng nằm dây dưa ở trên giường nửa ngày mới thức, tâm trạng kéo xuống theo từng giây.

Anh đi ra phòng ngủ, đi đến phòng bếp uống ly nước, dư quang quét đến tờ giấy ghi chú người giúp việc dán lên tủ lạnh trước khi rời khỏi.

[ Tiên sinh, ngài có bưu kiện chuyển phát nhanh tôi đã ký nhận thay ngài, tôi đặt nó ở bên trái phòng khách, xin chú ý kiểm tra và nhận]

Cảnh Tư Hàn suy nghĩ một chút mới nhớ tới bưu kiện mà người giúp việc nói là cái gì, tâm trạng tích tụ một ngày một đêm đột nhiên dần tan biến.

Đó là một bể cá thủy tinh cao cấp anh đặt hàng ở trên mạng.

Cảnh Gia Dịch rất thích bể cá thủy tinh, lần trước không cẩn thận quăng ngã nát, Cảnh Tư Hàn một tuần trước đưa Lạc Kim Vũ về nhà, nghe má Trương nói thằng bé vẫn còn nhớ thương bể cá, lúc đó anh ghi tạc trong lòng.

Anh đi tìm thương hiệu bể cá kia ở mấy cửa hàng chuyên dụng, người bán hàng nói bể cá loại đó hiện đã ngưng sản xuất, nhưng may mắn tra ra kho hàng ở thành phố H vẫn còn hàng, nếu anh không vội, có thể đợi bên kia gửi qua, đại khái trong vòng một tuần.

Cảnh Tư Hàn lập tức xẹt thẻ mua ngay, còn mua thêm đá cuội cùng những vật phẩm trang trí, vốn tưởng rằng sẽ tới trễ một chút, không ngờ lại tới sớm hơn dự định như vậy.

Anh nhanh chóng tìm được bưu kiện nhanh tay hủy đi vỏ hộp, xem xét sản phẩm, thấy bể cá này nhìn giống như đúc bể cá đã bị vỡ tan kia, khóe môi hơi nhếch lên cười cười.

Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, hiện tại đem qua đưa cho thằng bé sẵn tiện chơi với nó một chút.

Trên đường lái xe trở về nhà, Cảnh Tư Hàn còn đang suy nghĩ, nếu hôm nay Lạc Kim Vũ giáp mặt nói cảm ơn vụ di động, anh sẽ thuận miệng hỏi cô một câu "Có muốn anh gửi lại cho cô mấy tấm ảnh chụp hôm bữa đi công viên giải trí hay không?" Dù sao di động của cô cũng đã mất, mấy tấm ảnh anh gửi trước đó phỏng chừng cũng đã không còn.

Xe chạy đến khu biệt thự, Cảnh Tư Hàn ngừng ở trước cổng ra vào, chờ thiết bị rà quét, thì nhìn thấy có hai chiếc xe chuyển nhà đang nghênh diện đi tới, phía sau còn có một chiếc xe chuyên dụng cho diễn viên màu đen. Anh nhìn lướt qua không để ý, trên màn hình đã hiện lên bảng số xe của anh, cổng tự động mở ra, anh cùng chiếc xe chuyên dụng kia song song cọ qua, hai xe đi ngược hướng, chiếc đi vào chiếc đi ra.

Cảnh Tư Hàn ôm bể cá, vừa vào cửa, thì có cảm giác rất kỳ quái.

Anh đổi giày, nhìn thoáng qua khu trò chơi của Cảnh Gia Dịch, phát hiện mấy món đồ chơi trước kia vẫn luôn nằm bừa bãi tại nơi giờ đã không thấy, thằng bé cũng không ở phòng khách.

Cảnh Tư Hàn nâng cô tay nhìn thoáng qua thời gian, đã 11 giờ sáng, chẳng lẽ mọi người dẫn thằng bé ra ngoài chơi rồi? Anh đi đến vị trí đặt bể cá, ngạc nhiên phát hiện nơi đó chỉ còn một bể cá trống lốc, anh thắc mắc đi về phía phòng bếp kêu một câu: "Má Trương!"

Bình thường thời gian này má Trương đã bắt đầu bận rộn ở trong bếp, nhưng hôm nay lại im ắng lạ thường, Cảnh Tư Hàn nhíu mày đi vào trong, nghe được bên trong truyền ra tiếng nước chảy, anh nhìn thấy má Trương đang đứng ở trước chỗ rữa tay chùi nước mắt, vòi nước không đóng, ào ào chảy xuống.

"Má Trương làm sao vậy......" Cảnh Tư Hàn thấy vây, quan tâm hỏi một câu.

Lúc này má Trương mới phát hiện ra sự có mặt của anh, nhanh chóng nhấc tạp dề lên lau mặt, con mắt đỏ đỏ nhìn anh, giọng nghẹn ngào hơi trách mắng: "Thiếu gia..... Tại sao bây giờ cậu mới trở về?"

Cảnh Tư Hàn ngẩn ra, bình thường anh đều quay trở về vao ngày chủ nhật, hôm nay còn trở về sớm hơn thường ngày, sao giọng điệu của má Trương giống như đang trách anh về trễ?

Má Trương không nhìn vẻ mặt của anh, xua xua tay, nói: "Tôi còn có công việc phải, nào là nấu cơm, rồi làm đồ ăn nữa, cậu vẫn là đi ra ngoài đi."

Cảnh Tư Hàn vẻ mặt không hiểu cái gì, tự dưng bị đuổi khỏi phòng bếp, anh đặt bể cá ở trên bàn, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, theo bản năng khom lưng ở sô pha tìm kiếm cái gì đó, phát hiện mấy quyển tập vẽ của Cảnh Gia Dịch bình thường hay đặt ở nơi này, tất cả đều không thấy, chỉ có một cây bút chì sáp màu sắc rực rỡ chi lẻ loi nằm ở dưới đất.

Chỉ còn lại nửa cây, chắc là thằng bé kẹp ở trong quyển tập vẽ, không cẩn thận làm rơi ở nơi này.

Cảnh Tư Hàn cảm thấy trái tim của mình đột nhiên "bình bịch bình bịch" hoảng loạn mà nhảy dựng lên, anh nắm chặt lấy nửa cây bút chì kia, nhanh chóng chạy lên lầu, hôm nay anh cảm thấy cầu thang lầu đặc biệt dài, anh hối hả một bước có thể vượt ba bậc.

Anh chạy vội tới phòng Cảnh Gia Dịch, đột nhiên dừng lại, tay nắm then cửa đứng một hồi lâu mới đẩy cửa đi vào.

Chăn gối trên giường của bé còn xếp chỉnh tề, quần áo trong tủ cũng còn ở, chỉ là thoáng nhìn có chút trống vắng, trái tim đang đập nhanh của anh lập tức hạ xuống, nghĩ thầm sắp tới mùa đông, chắc la mẹ muốn thay quần áo mùa đông ấp áp cho thằng bé.

Lúc này, phía sau truyền đến động tĩnh, Cảnh Tư Hàn quay đầu lại, nhìn thấy cha của mình đang đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm một con gấu bông màu trắng.

"Ba." Cảnh Tư Hàn kêu một tiếng.

Cảnh ba liếc anh một cái, cẩn thận đặt gấu bông trên đầu giường Cảnh Gia Dịch, nói: "Mới về?"

"Dạ, về tặng quà cho Gia......"

Cảnh Tư Hàn lời nói còn chưa nói xong, đã bị Cảnh ba đánh gãy: "Tốc độ này của mày, ăn phân còn đuổi không kịp."

Cảnh Tư Hàn:???

"Ba....., sao lại đột nhiên.....?" Đây là lần đầu Cảnh Tư Hàn nghe ba nói với anh loại lời nói này, nhất thời trố mắt.

Cảnh ba hơi cong lưng, nhìn anh phất phất tay: "Người đều đã đi rồi, mày còn trở về làm cái gì? Bình thường không phải không muốn trở về sao? Đi đi đi, đừng đứng ở chỗ này làm tao nhìn chướng mắt."

"Đi rồi? Ai đi rồi?" Cảnh Tư Hàn mờ mịt hỏi.

Cảnh ba thẳng eo, xoay người nhíu mày nhìn thằng con chậm tiêu: "Sáng hôm nay Kim Vũ mang theo Dương Dương đi rồi, mày không biết? Con bé không nói cho mày sao?"

Cảnh Tư Hàn cảm thấy Cảnh ba nói mỗi chữ anh đều nhận thức, nhưng ghép lại thì nghe không hiểu nghĩa, mặt ngờ nghệch hỏi lại: "Đi? Đi nơi nào?"

Cảnh ba trầm mặt không nói chuyện, ông suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc thở dài một hơi, nói: "Khó trách con bé nhất quyết một hai muốn hôm nay rời khỏi đây, thì ra chính là muốn đi trước khi mày về nhà. Tao còn tưởng rằng con bé đã buông xuống, ai...... Sao phải khổ vậy chứ?"

Cảnh Tư Hàn đến bây giờ còn không có phản ứng lại đây, vội vàng hỏi: "Ba, con nghe không hiểu, từ nãy giờ ba nói cái gì vậy?"

Cảnh ba thở dài một tiếng, nói: "Năm đó mày bởi vì tao cùng mẹ mày cho phép Kim Vũ mang theo Dương Dương vào ở tại Cảnh trạch, nên mày trực tiếp dọn ra ngoài ở. Hiện tại Kim Vũ mang theo thằng bé đi rồi, trong lòng mày cảm giác dễ chịu hơn chưa? Vui vẻ không?"

"Lúc mang thằng bé về, mày không ở; nếu rời đi, mày cũng không ở, có lẽ đây là điều con bé muốn đi...... Tư Hàn, mày từ nhỏ đã có chủ kiến, tao và mẹ mày hầu như không có nhúng tay vào quyết định của mày. Cho dù trong lòng mày vẫn còn hận Kim Vũ làm chuyện năm đó, cho dù Dương Dương sinh ra không ở trong ý nguyện của mày. Nhưng thằng bé đã tồn tại trên đời này, không bằng mày hỏi một chút bản thân mày, mấy năm gần đây, mày có từng gánh vác trách nhiệm của một người cha hay không?"

Từng câu từng chữ Cảnh ba nói đều nện thẳng vào trong màng tai của Cảnh Tư Hàn, tin tức ngoài ý muốn tựa như một cái búa tạ nện phía sau ót, đánh anh trong đầu toàn âm thanh vù vù.

Lạc Kim Vũ mang theo Gia Dịch đi rồi? Không phải trước đó vài ngày cô còn chơi lạt mềm buộc chặt với anh hay sao? Hiện tại thế nhưng cứ như vậy đi, không nói một tiếng mà dẫn thằng bé rời khỏi Cảnh gia?! Anh là ba của thằng bé, chẳng lẽ cái quyền được biết đều không có sao?

Cảnh ba nhìn thằng con ngu ngốc đứng như trời trồng tại chỗ, lắc lắc đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.

Ông trở lại phòng ngủ, tuy rằng Cảnh mẹ đã ngưng khóc, nhưng tâm trạng vẫn cứ buồn bực không vui, nắm lấy tay bà nói: " Không phải con bé nói sẽ thường xuyên dẫn thằng bé trở về chơi sao? Con bé còn phải đi đóng phim, còn không phải đưa thằng bé về đây nhờ bà chăm sóc hay sao?"

Cảnh mẹ thấp giọng nói: "Tôi biết, nhưng không giống nhau, cho dù thằng bé có trở về cũng không giống như lúc trước. Đợi thằng bé trưởng thành, đi học, ra xã hội...... Tóm lại là tình cảm không giống như trước kia......"

Cảnh ba nói: "Bà hãy nghĩ về tương lai một chút đi, bắt Dương Dương ở lại Cảnh gia thì sao, chẳng lẽ chờ sau này Tư Hàn cưới vợ sinh con, bà còn tưởng chúng ta vẫn còn đối xử bình đẳng với thằng bé sao? Vợ con của nó sẽ nghĩ như thế nào? Thằng bé đi theo Kim Vũ sẽ tốt hơn ở lại đây, coi như cháu ngoại đi!"

Cảnh mẹ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi."

Cảnh ba lại nói: "Tư Hàn vừa mới trở về, nhìn dáng vẻ hình như con bé không có nói cho nó chuyện rời khỏi đây."

"Chưa nói?" Cảnh mẹ kinh ngạc: "Ngày đó không phải con bé nói để con bé tự mình nói cho Tư Hàn biết sao?"

Cảnh ba thở dài: "Có lẽ là do nỗi oán hận trong mấy năm gần đây đi?"

Cảnh mẹ nghe xong không nói gì, qua sau một lúc lâu mới nói: "Chuyện tình cảm sao có dễ dàng buông xuống như vậy? Thôi, cũng không thể trách con bé. Tư Hàn thế nào? Không có việc gì đi? Gần đây nó giống như có chút tình cảm với Dương Dương, cũng không biết nó có đau lòng hay khổ sở hay không......"

Cảnh ba nhớ lại sắc mặt cùng dáng vẻ của thằng con ngu ngốc một chút, vỗ vỗ tay vợ, nói:

"Có đau lòng hay khổ sở cũng là chuyện của nó, mọi chuyện xảy ra cho đến ngày hôm nay, bà cho rằng nó không lỗi sao? Nó một sai ở đã xảy ra chuyện không biết cách giải quyết tốt hậu quả, nếu lúc đó nó động não suy nghĩ, hạ cái tôi xuống một chút thì chuyện cũng không đến mức này"

"Hai sai ở ván đã đóng thuyền còn muốn trốn tránh, không muốn gánh vác trách nhiệm bản thân đã gây ra. Đã có sai, nên tự chịu. Nó đã lớn già đầu rồi, không thể chuyện gì cũng đều để tôi với bà ra mặt chùi đít giải quyết giúp nó"

Mà người con gái bị cha mẹ Cảnh cho rằng vì yêu sinh hận cố ý dấu diếm không nói cho Cảnh Tư Hàn biết chuyện rời khỏi Cảnh gia, giờ phút này đang ngồi ở trong xe vừa lo lắng vừa đau lòng dỗ con trai.

Ngay cả chính cô cũng không biết, buổi tối hôm trước cô đã dành rất nhiều thời gian để viết một tin nhắn hoàn hảo khá dài, thuyết minh việc bản thân mang theo con trai rời khỏi Cảnh gia cho người nào đó còn chưa gửi đi, vẫn còn nằm nguyên vẹn trong khung biên soạn nội dung.

Hết chương 53


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui