Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Thượng Tễ lập tức
vui vẻ cười. Anh ôm cổ Tiểu Phàm, kích động nói: "Tiểu Phàm, em là em
gái của anh thật là tốt. Anh đã nói nha đầu Tiểu Phi kia nhìn thế nào
cũng không giống cha, cũng chả giống mẹ, thì ra là con bé căn bản là đồ
giả mạo."

"Tiểu Tễ, mặc dù Tiểu Phi không phải con gái của nhà họ Lăng chúng ta, nhưng cũng là một tay mẹ nuôi lớn, con cũng không thể
chỉ vì từ nhỏ không hợp nhau với với bé mà bài xích nó. Mấy ngày nay tâm tinh của con bé sa sút, chúng ta vẫn là nên quan tâm tới con bé một
chút." Hi Nguyên nhớ tới mấy ngày nay Tiểu Phi an tĩnh khác thường, có
chút bận tâm nói.

Mặc kệ Tiểu Phi có phải luôn chọc giận cô hay
không, dù sao đó cũng là con gái do cô nuôi lớn, con gái nuôi cũng là
con gái, cô sẽ dùng tình yêu ruột thịt để thương yêu Tiểu Phi.

"Lòng dạ đàn bà!" Thượng Tễ không tùy tiện lắc đầu. Là anh biết lòng dạ thiện lương của mẹ, chưa bao giờ ghi nhớ lỗi của người khác, dễ dàng tha thứ
người.

"Tiểu Tễ! Con có tin con còn nói thêm lời nữa mẹ liền đuổi con ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt hay không!" Hi Nguyên sưng mặt lên, lấy ra uy nghiêm của trưởng bối quát lên.

"Được, được được. Con sẽ
coi tiểu ma nữ kia như em gái để mà thương yêu." Thượng Tễ thấy mẹ tức
giận, lập tức giơ hai tay lên đầu hàng. Anh ai cũng có thể không để ý
tới, chính là không thể chọc mẹ tức giận.

"Tiểu Tễ, Duẫn Nhi
không có cùng về với con sao?" Hi Nguyên đột nhiên nhớ tới Duẫn Nhi,
không thấy con bé đi theo bên cạnh Thượng Tễ, thật có chút kỳ quái.

"Con mới vừa đưa cô ấy về nhà." Thượng Tễ nghe được tên tuổi Duẫn Nhi, sắc mặt có chút biến đổi.

"Nha. Vậy thì tốt. Nhạc Nhạc rất lâu không có nhìn thấy Duẫn Nhi, nhớ con bé
muốn chết rồi." Hi Nguyên cười gật đầu một cái. "Con trai, con phải nỗ
lực thêm chút nữa, cưới Duẫn Nhi vào cửa cho mẹ."

"Mẹ, mẹ không
cần loạn chút lại bắt đầu bài ca uyên ương!" Thượng Tễ nhíu mày, không
vui kháng nghị, "Làm gì có anh trai lại đi kết hôn với em gái?"

"Duẫn Nhi từ nhỏ đã được hứa hôn cho con, còn nói mấy lời sáo rống cái gì mà
anh trai gì đó, mẹ liền gõ bể đầu con!" Hi Nguyên hung dữ gõ cái trán
Thượng Tễ, cắn răng dạy dỗ anh. Đứa nhỏ này, khi còn bé cùng Duẫn Nhi
không phải rất tốt sao? Không biết bắt đầu từ lúc nào, nó liền bắt đầu
tránh Duẫn Nhi. Năm đó nó muốn đi Mĩ du học, cô muốn Duẫn Nhi đi theo
làm bạn cùng học, nó liều mạng phản đối. Nếu như không phải là cô ép
buộc nó, nó căn bản cũng không chịu mang Duẫn Nhi theo ở bên cạnh. Nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người bọn chúng còn chưa có một chút tiến
triển, khiến cho hai người làm mẹ là cô và Nhạc Nhạc cũng gấp không chịu nổi rồi.

"Con là đang nói thật. Con chỉ coi Duẫn Nhi là em gái,
cảm giác giống như với Tiểu Phàm vậy. Nếu như con kết hôn với Tiểu Phàm, mẹ sẽ không cảm thấy không thể tiếp nhận được hay sao? Cũng giống như
vậy, muốn con cưới Duẫn Nhi, chính là loại cảm giác loạn luân." Thượng
Tễ đạo lý rõ ràng nói, làm cho Hi Nguyên không có biện pháp phản bác.

"Cái đứa nghiệt tử này!" Hi Nguyên giận đến níu lấy lỗ tai Thượng Tễ, "Thua
thiệt cho Duẫn Nhi nhà người ta yêu con như vậy, con lại đối với nó như
thế!"

"Mẹ, con là con ruột của người đấy!" Thượng Tễ đau đến nhăn mày lại.

"Ta lại hi vọng con là con nuôi!" Hi Nguyên chống nạnh hướng Thượng Tễ rống to, "Con dám bỏ qua Duẫn Nhi, ta liền không nhận đứa con ruột này là
con nữa !"

Nhìn hai người mẹ và anh trai, Tiểu Phàm không biết
phải chen miẹng vào thế nào. Cô không biết Duẫn Nhi, cũng không biết rối rắm giữa anh và cô ấy, cho nên cô chỉ có thể nhàn nhạt cười đứng ở một
bên, nghe hai người bọn hộ tranh cãi ầm ĩ.

"Mẹ, ngài chịu bỏ sao?" Thượng Tễ cười ôm lấy Hi Nguyên, như đứa bé làm nũng.

"Không bỏ được!" Hi Nguyên trừng Thượng Tễ một cái. Tiểu tử này, tính đúng,
đúng là cô cần nó không bỏ được, mới có thể lớn lối như vậy. Đứa nhỏ
Duẫn Nhi ngoan như vậy, Tiểu Tễ làm sao lại không thích nó? Thật làm cho người đau đầu.

Tiểu Phàm hì hì một tiếng cười lên. Mẹ và anh
trai nháo khiến cho cô chân chính cảm nhận được càm giác thân ái giữa
những người thân yêu kia... ăn ý và yêu thương.

"Tốt lắm, đều đi
làm việc đi, ai cũng không cho phép chơi. Tối hôm nay lâu đài Tinh
Nguyệt mở tiệc chúc mừng, Tiểu Phàm, con mang theo Thẩm Đan tới, mẹ muốn chính thức giới thiệu con với những người thân của Ưng tập đoàn."

"Mẹ, con vừa xuống máy bay, người có cần bóc lột sức lao động của con như
vậy không?" Thượng Tễ oán trách rúc rúc vào trên người Hi Nguyên.

"Nuôi con khỏe như vậy chẳng lẽ muốn ta đem con làm manercanh bọc túi nilon
để bày làm mẫu?" Hi Nguyên níu lấy lỗ tai Thượng Tễ, đối với anh quát,
"Đi quyét dọn vệ sinh cả tầng lầu cho tôi!"

"Loại chuyện đó có công nhân làm vệ sinh đang làm rồi." Tiểu Phàm cười nói.

Nghe được Tiểu Phàm nói giúp mình, Thượng Tễ vui vẻ nhìn cô, tròng mắt đen chớp chớp.

"Vậy thì thì đi sắp xếp lại các tài liệu ở trong phòng làm việc cho ta!" Hi
Nguyên trực tiếp đẩy mạnh con trai cao lớn của mình vào phòng làm việc,
không cho anh lười biếng, "Tiểu Phàm cô em gái này của con còn chịu khó
hơn cái người làm anh là con đấy."

"Được được được, con xong rồi." Thượng Tễ bất đắc dĩ đồng ý.

Tiểu Phàm cười theo chân bọn họ cùng đi vào phòng làm việc, bắt đầu sửa sang lại phần việc của mình. Thật ra thì phần công việc này tương đối thoải
mái, cô cũng không cần quá mệt nhọc.

"Tiểu Phàm, nếu thấy mệt
liền nghỉ ngơi, đừng có để ảnh hưởng thai nhi." Hi Nguyên quan tâm đi
tới trước mặt Tiểu Phàm, ấn cô ngồi lên ghế dựa, "Hôm nay có anh con ở
đây, con chỉ cần ngồi ở chỗ này chỉ huy anh con là được."

"Được ạ." Tiểu Phàm cười mím môi, "Chủ ý này của mẹ không tệ."

"Trọng nữ khinh nam! Con chính là đầy tớ của mẹ!" Thượng Tễ oán trách nói,
trên tay lại không hề lười biếng, lưu loát dọn dẹp các tài liệu xốc xếch bên trong.

Anh đã nghe Chú Bách Hổ nói qua chuyện của Tiểu Phàm, cho nên cũng không kinh ngạc chuyện cô mang thai. Chú Thẩm Đan mặc dù
lớn tuổi chút, nhưng lại là một người đàn ông rất có sức quyến rũ, cha
so với mẹ cũng lớn hơn 14 tuổi, không phải cũng vô cùng thương yêu mẹ
sao? Cho nên anh đối với người em rể là Thẩm Đan này rất có hảo cảm.

Đột nhiên, Chú Thẩm biến thành em rể, cảm giác là lạ.

. . . . . .

Thời điểm khi Tiểu Phàm kéo tay Thẩm Đan đi vào Lâu đài Tinh Nguyệt, tất cả
mọi người trong nhà đều chen đến cửa nghênh đón bọn họ. Tiểu Phàm biết
bọn họ đều là những người anh em của ba cùng với người nhà của họ. Chú
Bách Hổ hào phóng, Chú Sơn Miêu mị hoặc, Chú Thanh Long quỷ quyệt, xảo
trá, Chú Ngân Báo bướng bỉnh để cho cô ấn tượng rất sâu, mấy người bác
gái cũng rất đặc sắc. Cô rất kỳ quái chú Ngân Báo anh tuấn như vậy, vậy
mà lại vẫn còn độc thân. Hàn Tuấn Vũ là con trai của Chú Sơn Miêu, tính
tình cũng không khác biệt mấy so với chú Sơn Miêu, làm cho người ta mịt
mờ (không rõ). Chị Duẫn Nhi kia thì rất an tĩnh, chỉ là mắt không ngừng
nhìn gương mặt nghiêm nghị của Thượng Tễ. Tiểu Phàm thật tò mò quan hệ
của hai người kia. Nếu nói anh không thích Duẫn Nhi, khi cô muốn uống
nước thì anh đã đem cái ly đưa tới trước mặt cô, thời điểm khi cô muốn
ăn trái cây, anh lại đem mâm đựng trái cây đưa tới. Tiểu Phàm cảm thấy
rất thú vị. Anh rõ ràng cũng rất coi trọng Duẫn Nhi, ngoài mặt lại giả
vờ làm ra một bộ lạnh lùng, không khuyến khích người đến gần. Chị Duẫn
Nhi rất uất ức nha!

Bữa tiệc chào mừng này vô cùng náo nhiệt,
điều duy nhất khiến Tiểu Phàm cảm thấy khiếp sợ chính là thái độ của
Lăng Thượng Phi. Cô ta vậy mà lại nhiệt tình ôm lấy cô, lấy lòng cô. Đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có.

"Tiểu Phàm, thật xin lỗi.
Lúc trước chị không biết em là con gái của cha mẹ, thái độ đối với em
không tốt. Em hãy tha thứ cho chị nhé?" Lăng Thượng Phi lấy lòng hỏi.

"Chuyện trước kia hãy để cho nó qua đi." Tiểu Phàm bình tĩnh cười nói.

"Đây mới đúng là chị em tốt." Hi Nguyên vui vẻ khoác tay lên vai hai người
con gái, nói với hai người, "Các con có thể quên hết ân oán trước kia,
mẹ thật vui mừng."

"Mẹ, trước kia đều là lỗi của Tiểu Phi. Tiểu
Phi về sau nhất định sẽ thương yêu em gái Tiểu Phàm thật tốt." Lăng
Thượng Phi một bộ dạng ăn năn nhận lỗi, khiến Tiểu Phàm tìm không điểm
gì không tốt.

"Cám ơn chị Tiểu Phi." Tiểu Phàm đối với Lăng
Thượng Phi đột nhiên thay đổi vẫn có chút không thích ứng, cô có chút xa cách nhìn cô ta.

"Em gái Tiểu Phàm, đây là cà phê chị tự mình
pha cho em, nếu như em tha thứ cho chị, thì hãy uống ly cà phê này nhé." Lăng Thượng Phi từ trên bàn bên cạnh bưng lên một ly cà phê bốc khói,
bưng cho Tiểu Phàm, nụ cười trên mặt ngọt ngào đến mức có gì đó không
thật.

Lăng Khắc Cốt vừa cùng Thẩm Đan nói chuyện, vừa thâm trầm
nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lăng Thượng Phi. Khi anh thấy cà
phê trong tay Lăng Thượng Phi thì khẩn trương đến nhăn mặt, muốn cất
bước đi về phía Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm đưa trả lại ly cà phê cho
Thượng phi, sau đó cười nói: "Chị Tiểu Phi, thật ngại quá, em mang thai, Thẩm Đan không cho phép em đụng vào cà phê."

"Không sao."Nụ cười của Tiểu Phi hơi khác thường. Trong đáy mắt tươi cười của cô ta có lanh ý cùng chút nản lòng thoáng qua.

Lăng Khắc Cốt nghe được lời Tiểu Phàm nói, môi mỏng lộ ra nụ cười bình tĩnh.

"Thẩm Đan, tiểu tử
này, tốc độ của cậu cũng quá nhanh đi?" Sơn Miêu nhạo báng đấm Thẩm Đan
một quyền, "Tiểu Phàm mới 18 tuổi, cậu để cho con bé nhỏ như vậy liền
sinh con."

"Hi Nguyên sinh Tiểu Tễ thì cũng 18 tuổi, Tiểu Phàm
không nhỏ." Thẩm Đan liếc mắt nhìn Tiểu Phàm, đáy mắt ẩn ẩn tình yêu
không cách nào che giấu được.

"Thẩm Đan, cậu là thực sự yêu Tiểu
Phàm hay chỉ là tìm người thay thế?" Lăng Khắc Cốt lắc lắc ly rượu, hỏi
ra nghi ngờ trong lòng. Thẩm Đan đã từng là tình địch mạnh nhất của anh, để cho anh ghen ghét rất nhiều lần, anh không hy vọng Thẩm Đan là bởi
vì không có được tình yêu của bé con, mới cưỡng chiếm Tiểu Phàm có bộ
dáng vô cùng gióng với bé con. Con gái của anh là bảo bối trân quý nhất
trên thế giới, anh cũng không hy vọng bị Thẩm Đan làm thành thứ thế
thân.

“Chuyện quen biết của tối với Tiểu Phàm, tôi cũng không
muốn nói dối, vừa bắt đầu là bởi vì dung mạo của cô ấy giống bé con, tôi mới bày trò an bài cô ấy vào làm nữ giúp việc cho nhà họ Thẩm. Chẳng
qua tôi có thể thề với ngài, tôi là thật tâm yêu cô ấy, Tiểu Phàm Phàm
cũng không phải là lựa chọn thay thế." Thẩm Đan nói đến cực kỳ thành
khẩn, một chút qua loa cũng không có.

"Không để cho tôi thất vọng!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái, con ngươi đông lạnh mang theo ý uy hiếp.

Anh chỉ hi vọng con gái của mình có sống hạnh phúc.

Nói xong, anh ghé vào tai Bách Hổ nói mấy câu, Bách Hổ kinh ngạc há hốc
mồm, cũng vội vàng sợ hãi đi về phía Lăng Thượng Phi, lơ đãng đụng đổ ly cà phê kia trên tay cô ta.

"Tiểu Phi, có bị bỏng không?" Bách Hổ khẩn trương quan sát Lăng Thượng Phi, thấy cô không có bị bỏng mới thở
phào nhẹ nhõm, "Đều do chú lỗ mãng, cháu không có bị bỏng là chú an tâm
rồi."

"Chú Bách Hổ, quần áo của chú bị bẩn rồi, để cháu đi lấy
cho chú bộ đồ mặc nhà thay nhé." Thượng Tễ đi tới, lễ phép nói với Bách
Hổ.

"Được, phiền toái Tiểu Tễ rồi." Bách Hổ nhe hàm răng trắng bóng ra, cười đi theo sau lưng Thượng Tễ lên lầu.

Sau khi anh thay đồ xong, liền đưa bộ quần áo đã bị dội cà phê kia cho một
cấp dưới, nói: "Cầm nó đi phòng thí nghiệm làm hóa nghiệm."

"Dạ!" Thuộc hạ lập tức cầm y phục lặng yên không một tiếng động rời đi.

Một màn này trừ Lăng Khắc Cốt cùng Bách Hổ, cũng không có bất kỳ người nào biết.

Tiểu Phàm bị nụ cười dối trá của Lăng Thượng Phi làm cho rất phiền, cô viện
cớ để rời khỏi Lăng Thượng Phi, đi tới trong góc yên lặng một chút uống
nước chanh. Kể từ sau khi biết cô mang thai, Thẩm Đan nagy cả cà phê
cũng không cho cô uống..., cô cũng biết đây là vì đứa bé, nên chỉ đành
buông tha thèm muốn đối với cà phê.

Đột nhiên một bàn tay kéo cô
đến phía sau cây cột, có cây cột to lớn cản trở, người trong phòng khách căn bản không nhìn thấy được hai người bọn họ.

"Anh Tuấn Vũ?"
Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn gương mặt có chút gầy của Hàn Tuấn Vũ, không
hiểu anh sao lại túm cô đến phía sau cây cột.

Hàn Tuấn Vũ xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt màu hồng của Tiểu Phàm, giọng nói
khàn khàn hỏi: "Tiểu Phàm, anh ta đối với em có tốt không?"

Tiểu Phàm quay mặt, lúng túng nói: "Anh ấy rất thích em."

Hàn Tuấn Vũ đột nhiên ôm sát cô, ở bên tai cô đè nén nói: "Tôi cũng rất thích em. Tiểu Phàm, em không thể nghĩ tới tôi sao?"

"Anh Tuấn Vũ, anh đừng như vậy." Tiểu Phàm tránh ra khỏi cái ôm của anh,
tràn đầy áy náy nhìn tròng mắt đen khổ sở của anh, "Chuyện tình cảm em
cũng không có cách nào."

Hàn Tuấn Vũ một quyền đấm ở trên cây
cột, môi mỏng ảo não mím chặt. Lúc Tiểu Phàm đứng ở bên cạnh Thẩm Đan
cười đến rất vui vẻ, anh biết mình đời này đã không còn có cơ hội. Anh
lần đầu tiên động lòng trước một cô bé, liền chịu khổ thất tình.

"Anh Tuấn Vũ, Tiểu Phàm cũng không có gì đặc biệt, có rất nhiều cô gái tốt
hơn Tiểu Phàm, anh nhất định có thể tìm được cô gái so với Tiểu Phàm tốt hơn." Tiểu Phàm cố gắng an ủi Hàn Tuấn Vũ, cô không muốn nhìn thấy anh
khổ sở.

Hàn Tuấn Vũ xoay người, tròng mắt đen mị hoặc cong lên:
"Phía ngoài có rất nhiều hoa dại, yên tâm, anh Tuấn Vũ nghĩ sẽ không thể không tìm được."

"Vậy thì tốt." Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm.

"Chú Thẩm mà đối với em không tốt, em liền nói cho tôi biết, tôi thay em dạy dỗ chú ấy." Hàn Tuấn Vũ vỗ ngực một cái, sảng khoái nói.

"Anh dám dạy dỗ Thẩm Đan?" Tiểu Phàm cười hì hì một tiếng.

Bàn về bối phận, Thẩm Đan và chú Sơn Miêu là anh em, anh Tuấn Vũ chỉ là một tiểu bối, sẽ dám sẵng giọng với chú?

"Ai nói tôi không dám? Mặc kệ là ai, chỉ cần dám khi dễ em gái Tiểu Phàm,
tôi sẽ là người đầu tiên không cho phép!" Hàn Tuấn Vũ cuồng ngạo cười
nói.

"Em tin." Tiểu Phàm nghe Tuấn Vũ nói xong, cô cười gật đầu một cái.

Hàn Tuấn Vũ hướng Tiểu Phàm đưa tay phải ra, trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết.

Tiểu Phàm vui vẻ cầm lấy.

Bữa tiệc qua đi, Hi Nguyên vốn là muốn Tiểu Phàm ở lại, nhưng Lăng Khắc Cốt lại không đồng ý, anh nói ở chỗ Thẩm Đan có nhân viên y tế túc trực, có thể chăm sóc tốt Tiểu Phàm đang mang thai, để Tiểu Phàm cùng Thẩm Đan
về nhà. Vì thế, Hi Nguyên còn khó chịu cùng Lăng Khắc Cốt náo loạn chút
ít.

"Lăng Khắc Cốt, có phải anh không thương con gái của chúng ta hay không?" Hi Nguyên đứng ở trong phòng ngủ, chất vấn Lăng Khắc Cốt
vẫn đang như có điều suy nghĩ.

"Ai nói?" Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi
Nguyên, cười lấy lòng cô, "Tiểu Phàm là con gái ngoan của chúng ta, anh
đương nhiên yêu thương con bé."

"Vậy tại sao anh lại muốn đuổi
con bé về? Con bé là người nhà họ Lăng, em muốn nó ở lại lâu đài Tinh
Nguyệt." Hi Nguyên ngang ngược kháng nghị.

"Chờ thêm một chút. Bây giờ còn chưa đến lúc." trong mắt của Lăng Khắc Cốt có thoáng trầm tư, khiến Hi Nguyên nhìn không thấu.

"Vậy lúc nào thì mới được? Chẳng lẽ muốn chờ Tiểu Phàm kết hôn, sinh đứa bé, anh mới đồng ý để con bé trở về?" Hi Nguyên vẫn không chịu tha thứ cho
cách làm của Lăng Khắc Cốt.

"Không cần lâu như vậy, chỉ cần đợi thêm hai ba ngày, chờ tôi anh xác định xong một chuyện, anh với em cùng nhau đón Tiểu Phàm về nhà." Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên, đặt cô lên
trên giường, vừa hôn cô vừa khuyên nhủ, "Đừng nóng giận, cười một cái."

Bị hôn Hi Nguyên quên cả tức giận, cười ôm lấy cổ của Lăng Khắc Cốt. Người đàn ông bá đạo này làm việc luôn có lý do của anh, cô sẽ không cố tình
gây sự với anh, chỉ là cô không nghĩ ra nguyên nhân cuối cùng là gì
khiến cho anh cự tuyệt không cho Tiểu Phàm về nhà.

Lăng Khắc Cốt dùng nhiệt tình hôn khiến Hi Nguyên quên nghi ngờ trong lòng, cũng anh trầm luân vào bể dục.

Ba ngày sau, Bách Hổ mặt nặng nề đứng ở trong phòng làm việc của Lăng Khắc Cốt, đưa cho anh một phần báo cáo hóa nghiệm: "Lão đại, cậu hoài nghi
là chính xác. Ly cà phê kia quả nhiên có kịch độc. Đó là một loại độc
dược vô sắc vô vị, người uống xong nó sẽ mất mạng sau 10 tiếng."

Lăng Khắc Cốt đấm một đầm trên mặt bàn, đôi mắt tinh anh của anh nheo lại,
lo lắng nói: "Không hổ là con gái Lệ Văn, trò học mà giỏi hơn thầy. Thủ
đoạn của nó so với Lệ Văn còn ác độc hơn."

"Lão đại, chúng ta nên làm như thế nào?" Bách Hổ hỏi ý kiến Lăng Khắc Cốt, "Lưu con bé ở lâu
đài Tinh Nguyệt sớm muộn gì cũng có tai họa."

"Nó sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, khẳng định sẽ còn có hành động. Anh phải cho người của anh theo dõi nó tóm nó tại hiện trường, tôi muốn khiến cho Tiểu Phi trăm miệng
cũng không thể bào chữa." Lăng Khắc Cốt âm ngoan cười lạnh, dám đả
thương bảo bối Tiểu Phàm của anh, sẽ phải có can đảm chịu đựng sự trừng
phạt của anh.

"Dạ!" Bách Hổ gật đầu một cái, "Tôi sẽ khiến cho nó không thể cười được nữa!"

Lăng Thượng Phi ngồi ở trong xe thể thao màu đỏ của mình, căm tức cắn môi. Ả muốn thử đến gần
con nha đầu xấu xí Tiểu Phàm đó, lại phát hiện Tiểu Phàm được Thẩm Đan
bảo vệ, ngay cả nhà họ Thẩm cũng không ra ngoài một bước.

Ả nhất định phải giết chết Tưởng Tiếu Phàm! Không để cho nó cướp đi mọi thứ của mình.

Xa xa thấy cánh cổng lớn khắc hoa văn của nhà họ Thẩm mở ra, một chiếc
Lincoln phiên bản dài từ trong biệt thự lái ra, Lăng Thượng Phi cầm ống
nhòm lên liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong chỉ có hai người Tiểu Phàm
và tài xế, ả lãnh khốc mà cười.

"Tưởng Tiếu Phàm, là mày tự ra
ngoài tìm chết, cũng đừng trách tao lòng dạ ác độc." Lăng Thượng Phi
khởi động xe hơi, từ từ đuổi theo chiếc Lincoln.

"Anh ở lại đây
đợi tôi một lát, tôi đi mua vài món quần áo sơ sinh." Tiểu Phàm cười nói với tài xế. Cô mang thai đã hơn hai tháng, cô phải chuẩn bị từ sớm một
chút vài bộ đồ sơ sinh, chờ thêm mấy tháng nữa bụng lớn, cô hoạt động sẽ có chút bất tiện, chắc chắn Thẩm Đan sẽ không để cho cô ra ngoài.

Tài xế cung kính gật đầu một cái, nhìn Tiểu Phàm xuống xe.

Tiểu Phàm đóng cửa xe, đi về hướng trung tâm mua sắm.

Lăng Thượng Phi nhảy xuống xe, bước nhanh đuổi theo. Bởi vì cửa trung tâm
mua sắm có rất nhiều người, hại ả không có biện pháp nổ súng. Ả mấy bước đuổi theo Tiểu Phàm, súng lục giấu dưới áo khoác chĩa ngay lưng Tiểu
Phàm, âm độc ra lệnh: "Đi theo tao!"

"Chị Tiểu Phi?" Tiểu Phàm kinh ngạc quay đầu lại, thấy cặp mắt Lăng Thượng Phi lộ ra oán khí.

"Mày dám kêu một tiếng khẩu súng trong tay tao liền tiễn mày lên đường!" Lăng Thượng Phi dí dí khẩu súng lục, đầy uy hiếp nói.

Tiểu Phàm giờ mới hiểu được thứ dí bên hông là súng lục: "Chị Tiểu Phi, chị đừng làm chuyện điên rồ."

"Hừ! Để cho mày sống tao mới là đứa ngốc! Tưởng Tiếu Phàm, mày đừng nghĩ lấy được một phân tiền từ của tao. Đi cửa sau!" Lăng Thượng Phi sợ bị tài
xế của Tiểu Phàm phát hiện, liền ra lệnh cho Tiểu Phàm từ cửa sau rời
khỏi trung tâm mua sắm.

Trong lúc các cô đi tới con ngõ vắng tanh phía sau trung tâm mua sắm, Lăng Thượng Phi giơ súng lục lên, dí lên
trán Tiểu Phàm, cô ta âm độc cười lạnh: "Tưởng Tiếu Phàm, không nghĩ tới hôm nay là ngày chết của mày đúng không? Yên tâm, tao sẽ cho mày được
chết sảng khoái, không để cho mày phải chịu quá nhiều đau đơn đâu."

"Giết người phải đền mạng, chị nghĩ kỹ lại đi rồi hãy hành động." Tiểu Phàm
tỉnh táo nhìn Lăng Thượng Phi. Nếu như số mạng đã định cô phải chết
trong tay Lăng Thượng Phi, cô cũng không có cách nào.

"Tao sớm đã suy xét rất kỹ rồi! Trên cái thế giới này, có mày thì sẽ không có tao,
có tao thì không có mày. Hai chúng ta chỉ có thể có một người sống. Mày
nói xem tao sao có thể ngu tới mức để cho mày sống? Tưởng Tiếu Phàm, mày chịu chết đi!" Lăng Thượng Phi kéo chốt an toàn ra, ác độc muốn giết
chết Tiểu Phàm.

Đang lúc này, một bàn tay nhanh chóng bắt được
tay cầm súng đang giơ lên của cô ta, động tác lưu loát tháo bỏ đạn trong khẩu súng đã lên đạn, sau đó giao cô ta cho hộ vệ phía sau.

"Các người tại sao bắt tôi? Thẩm Đan, tôi là con gái Lăng Khắc Cốt, chú
không có quyền đụng đến tôi!" Lăng Thượng Phi giương nanh múa vuốt hướng Thẩm Đan rống giận.

"Cô không phải là con gái Lăng Khắc Cốt, cô
quên rồi sao? Mẹ cô là Tưởng Lệ Văn, ba cô thì không biết là tên đàn ông hoang dã nào. Đừng nghĩ lại lấy tên tuổi của Lăng Khắc Cốt ra mà diễu
võ dương oai, ông ấy đã sớm có chứng cứ về việc cô muốn hại Tiểu Phàm.
Ly cà phê có độc kia . . . ." Thẩm Đan lãnh khốc thưởng thức Lăng Thượng Phi đã không còn có sức mà rống giận được nữa, sau đó phất tay một cái
với đám hộ vệ Lăng Khắc Cốt phái tới, "Mang cô ta trở về lâu đài Tinh
Nguyệt!"

"Dạ!" Bọn cận vệ hướng Tiểu Phàm cung kính khom người, "Tiểu thư bảo trọng."

"Tiểu Phàm, em không sao chứ?" Thẩm Đan ném cây súng lục xuống trên mặt đất
xong, liền tiến lên trước ôm lấy Tiểu Phàm còn chưa có từ trong hoảng sợ tỉnh hồn lại. Anh sau khi nhận được điện thoại của Lăng Khắc Cốt, lập
tức một đường vượt đèn đỏ chạy tới, rốt cuộc cũng thành công cứu được
Tiểu Phàm.

"Thẩm Đan!" Cuối cùng thoát ra từ trong nguy hiểm,
Tiểu Phàm oa một tiếng khóc lên, tỉnh táo mới vừa rồi tất cả đều biến
mất, cô như đứa bé ôm chặt hông của Thẩm Đan, oán trách đấm lồng ngực
cứng rắn của anh, "Chú hư! Làm sao chú có thể bây giờ mới tới? Chú có
biết tôi sợ như thế nào không? Tôi cho là sẽ không còn được gặp lại chú
nữa!"

"Tôi biết rõ." Thẩm Đan ôm chặt Tiểu Phàm, khóe môi nhẹ
nhếch lên, "Tôi cũng rất sợ không thể được gặp lại em như thế, một đường xông qua năm mươi cái đèn đỏ."

"Ôm chặt tôi!" Tiểu Phàm vẫn còn
sợ hãi, ở trong ngực Thẩm Đan run rẩy. Chỉ thiếu một giây đồng hồ nữa là cô có thể không bao giờ còn được gặp lại Thẩm Đan. Ở gần một khắc đến
gần cái chết kia, trong lòng của cô đều là Thẩm Đan, cô còn chưa kịp nói cho anh biết cô yêu anh, cứ như vậy mà rời khỏi, trong lòng rất không
cam lòng.

"Tiểu Phàm, tôi sẽ không để cho em bị thương! Vừa rồi
trên đường chạy tới đây tôi vẫn lo lắng không có cơ hội nói với em rằng
tôi yêu em!" Thẩm Đan đau lòng ôm lấy Tiểu Phàm.

"Em cũng vậy! em cũng sợ mình không còn cơ hội nói với anh ba chữ kia." Tiểu Phàm rúc ở
trước ngực Thẩm Đan xong, vừa khóc vừa cười.

Thẩm Đan nâng mặt của cô lên, vừa lau trên nước mắt mặt cô, vừa dịu dàng trầm giọng nói: "Tôi muốn nghe, nói cho tôi nghe."

"Không nói." Tiểu Phàm đỏ mặt rũ mí mắt xuống, hiện tại trận kích tình kia qua đi, cô ngược lại ngượng ngùng mở miệng.

"Nói mau, nếu không tối nay tôi không để cho em nghỉ ngơi." Thẩm Đan xấu xa cười, âm thanh lộ ra mê hoặc.

"Chú hư!" Tiểu Phàm đẩy Thẩm Đan ra, đỏ mặt chạy đi.

Thẩm Đan một phát kéo cô về, ở bên tai cô thâm tình bày tỏ: "Tiểu Phàm, tôi yêu em."

Đối với việc Thẩm Đan đột nhiên bày tỏ, ở bên trong lòng của Tiểu Phàm tràn lên con sóng ấm áp, cô khẽ chớp chớp đôi mi suy nghĩ, dưới cái nhìn đầy khát vọng cùng trông ngóng của Thẩm Đan khẽ mở môi hồng: "Em cũng yêu
anh."

Thẩm Đan vừa nghe thấy chữ yêu của cô, kích động như một
cậu nhóc ôm lấy cô, ở trên đường xoay mấy vòng. Đi người đi đường ngang
qua cũng vui mừng cười nhìn sự điên cuồng của bọn họ. Giờ khắc này đã
không cần diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thật tình chúc phúc.

Một
tháng sau, Thẩm Đan cùng Tiểu Phàm tại nhà hàng sang trọng nhất dưới cờ
của Ưng tập đoàn cử hành hôn lễ trang trọng, ký giả được mới tới có tới
mấy trăm người, mọi người dùng máy ảnh, ghi lại giờ phút hạnh phúc ngọt
ngào này của bọn họ.

Đêm tân hôn, Tiểu Phàm toàn thân trần trụi
núp ở phía dưới Thẩm Đan, thừa nhận công kích dũng mãnh của anh, trên
mặt thủy chung mang theo nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc. Thẩm Đan, người
đàn ông vô cùng giàu sức quyến rũ này rốt cuộc trở thành chồng của cô,
bọn họ dắt tay nhau trước mặt thượng đế, thể lời thề cùng nhau đi đến
hết cuộc đời.

"Tiểu Phàm, yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời này
của tôi." Thẩm Đan vùi thật sâu vào trong dòng suối ngọt ngào tốt đẹp
của Tiểu Phàm, hưởng thụ hạnh phúc được bao chặt lấy.

"Em cũng
vậy. Yêu anh em vĩnh viễn không hối hận." Tiểu Phàm và Thẩm Đan mười
ngón tay đan xen, nhẹ nhàng nói ra những quyến luyến, thâm tình của bản
thân.

Thẩm Đan đột nhiên nâng hai chân Tiểu Phàm lên, dũng mãnh
xâm nhập: "Tôi muốn cho em một đêm động phòng hoa chúc vĩnh viễn khó
quên."

Nói xong, Thẩm Đan tựa như một mãnh thú vĩnh viễn cũng
không biết mệt mỏi, không ngừng đoạt lấy sự đẹp đẽ của Tiểu Phàm, kích
tình nhộn nhạo, cả đêm kiều diễm. . . . .

Bởi vì Tiểu Phàm mang
thai, Thẩm Đan trở nên cực kỳ cẩn thận, anh như bảo mẫu hầu ở bên cạnh
Tiểu Phàm, không cho cô làm cái này, không cho cô làm cái kia, liền cô
muốn giơ tay giá sách để lấy một cuốn sách anh cũng không cho, nói là sẽ động thai khí.

"Thẩm Đan tiên sinh, tôi đã 5 tháng rồi, đừng có
đụng một chút lại kêu động thai khí!" Tiểu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Anh
quả thật coi cô như kẻ tàn phế không có tay chân, chỉ còn thiếu ăn cơm
không kêu người đút cho cô nữa thôi

"Đây là đứa con đầu tiên của
chúng ta, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn." Thẩm Đan từ trên giá sách
lấy xuống cuốn tiểu thuyết mà Tiểu Phàm muốn, cẩn thận từng li từng tí
đỡ bụng dìu Tiểu Phàm đi ra khỏi thư phòng.

"Buổi tối lúc làm
chuyện đó sao em không thấy anh nói cần phải cẩn thận?" Tiểu Phàm oán
trách trừng Thẩm Đan một cái, "Cẩn thận cái gì mà cẩn thận."

"Bác sĩ nói rồi, chỉ cần qua ba tháng, là có thể muốn em tùy ý. Lại nói anh
rất cẩn thận, chưa bao giờ dùng sức làm đau em." Thẩm Đan vô tội nhìn
Tiểu Phàm, một chút cũng không có khí thế hùng bá tam quân của một tổng
giám đốc.

"Anh …anh… anh. . . . . . Như vậy gọi là cẩn thận? Em
còn không phải ngày ngày bị anh lèm cho gào rống hay sao?" Tiểu Phàm tức giận tới mức cắn răng. Nào có người đàn ông nào lại có thể cứng giọng
nói trắng thành đen như vậy chứ, sau khi kết hôn cô mới phát hiện, chồng của cô căn bản chính là một phần tử nguy hiểm giả trư ăn cọp, phúc hắc
vô cùng.

"Em lúc đó là rên rỉ hạnh phúc." Thẩm Đan toét môi trái tim ra, cười đến rất tà ác.

"Rên rỉ hạnh phúc? Thẩm Đan, em muốn cắn chết anh!" Tiểu Phàm nói không lại
Thẩm Đan, chỉ muốn hung hăng bóp chết anh thôi. Người đàn ông này, thật
là yêu nghiệt!

Thẩm Đan đặt cô ngã ra ở trên ghế sa lon, sau đó
xé mở ngực áo sơ mi, ác ý cười nói: "Hoan nghênh em cắn nơi này, nhớ
phải dùng sức một chút."

Tiểu Phàm nhìn hai chấm nhỏ hồng hồng đung đưa ở trước mặt mình, vừa tức vừa thẹn: "Không biết xấu hổ!"

Thẩm Đan cười tà che miệng Tiểu Phàm lại, tứ chi của anh chống đỡ ở trên ghế salon, tận lực để không đè ép lên bụng của Tiểu Phàm. Anh vẫn luôn cực
kỳ cẩn thận bảo vệ bảo bối của bọn họ, thời điểm mỗi lần làm chuyện như
vậy đều có chú ý tới tư thế cơ thể, cho nên anh mới lớn mật muốn Tiểu
Phàm như vậy.

Anh phát hiện mình càng ngày càng không thể tách
rời được khỏi Tiểu Phàm, nụ cười tinh khiết của cô thường thường sẽ mê
hoặc khiến cho anh quên thở, chỉ muốn thật sâu vùi vào trong thân thể
của cô.

Có thể nhìn con gái
ngọt ngào gả cho Thẩm Đan, Hi Nguyên cảm thấy có loại kiêu ngạo của
người làm mẹ. Con gái của bọn bọ lúc đứng ở bên cạnh Thẩm Đan khuôn mặt
tươi cười vui vẻ để cho cô vô cùng vui mừng.

Một ngày nào đó, cô
đột nhiên nhớ tới mấy kẻ cố gắng làm tổn thương Tiểu Phàm, phá hư hạnh
phúc của hai mẹ con cô, liền nghi ngờ bò dậy từ trên người của Lăng Khắc Cốt: "Lăng, rốt cuộc anh đã đưa Lệ Văn và Tiểu Phi tới đâu rồi?"

"Chuyện này không cần em phải hao phí tâm tư. Em chỉ cần biết họ sẽ không còn
có cơ hổi tổn thương em và Tiểu Phàm nữa là được." Lăng Khắc Cốt kéo Hi
Nguyên xuống, sử dụng nụ hôn nóng bỏng mê hoặc của anh để lấy lòng Hi
Nguyên, khiến cho cô không còn có cơ hội mở miệng hỏi anh về cái vấn đề
kia nữa.

Anh không muốn để cho bé con biết quá nhièu về
những điều máu tanh xấu xa kia, anh muốn bé con vĩnh viễn là bé con ngây thơ thiện lượng, người phụ nữ mà Lăng Khắc Cốt anh thích nhất.

"Ghét! Anh lại dùng chiêu này!" Khi Hi Nguyên từ trong sự kích tình phục hồi
lại tinh thần thì mới ý thức được mình lại trúng kế của anh, bị anh ăn
sạch sành sanh xong rồi thì quên mất sạch vấn đề đang muốn hỏi.

Lăng Khắc Cốt vội vã mặc quần áo, cười trấn an Hi Nguyên: "Bé con đừng nóng
giận, đoiự anh đi làm về rồi lại từ từ chất vấn anh có được hay không."

"Chờ anh tan việc, không biết anh có lại đem em. . . . . . Dù sao anh chỉ
càn thành thực có thành ý nói cho em biết là được rồi." Hi Nguyên tức
giận đạp Lăng Khắc Cốt một cước. Anh vốn lúc nào cũng võ đoán như vậy,
anh cho là tốt sẽ nói cho cô biết, cho là không tốt liền trực tiếp giấu
giếm cô. Cô muốn biết Tiểu Phi rốt cuộc như thế nào? Có phải bị Lăng
Khắc Cốt giết hay không, anh chỉ lắc đầu một cái, lạnh nhạt cười nói:
"Cô ta còn sống, chỉ là không thể trở về nhà."

Anh trả lời như vậy càng khiến cho cô thêm tò mò về tình cảnh của Tiểu Phi.

Cô biết Khắc Cốt hiểu rõ cô là người mềm lòng, sợ cô tha thứ cho Tiểu Phi, cuối cùng bị rắn cắn, cho nên cũng không cố truy lùng ngọn nguồn vấn đề nữa. Cô chỉ cần biết anh không tổn thương Tiểu Phi là được rồi.

. . . . . .

Ở một nơi rất xa tại Indonesia, có một bộ lạc thổ dân. Có hai người phụ
nữ bị chặt hết tứ chi, bị hai cây xích sắt buộc lại phơi giữa quảng
trường nắng gắt. Trên người bọn họ ngay cả một vật che lại chỗ kín cũng
không có, bất kỳ người đàn ông nào muốn bọn họ cũng có thể đi tới phát
tiết.

"Tưởng Tiếu Phàm, tao sẽ không bỏ qua cho mày!" Nhìn người
đàn ông bẩn thỉu giống như một tên ăn xin trên người mình, Lăng Thượng
Phi bi phẫn kêu to.

"Kêu la cái gì? ! Con đàn bà điên! (Thổ ngữ
)" người thổ dân dùng tiếng địa phương bất mãn nguyền rủa. Hắn túm mái
tóc rối bù như một mớ rạ của Lăng Thượng Phi, hung hăng ấn đầu cô ta
xuống mặt đất, khi tiếng vang thanh thúy do va chạm với mặt đất phát ra
thì người đàn ông cười thỏa mãn, hắn căn bản không quan tâm người đàn bà không có chân tay phía dưới thân này bị thương nặng bao nhiêu, chỉ muốn làm nhục ả, ở trên người ả tìm lấy sự hoan lạc.

"Ân ân ân. . . . . . Ừm. . . . . ." Tưởng Lệ Văn đầu lưỡi bị cắt chỉ có thể mở một đôi
mắt vô hồn nhìn chằm chằm, nhìn con gái mình bị một con quỷ trâu tổn
thương, ả lại không thể làm gì được.

Hai mẹ con họ lúc này chính
là hai hoạt tử nhân so người chết cũng không bằng. Nếu như chết ngược
lại là một loại giải thoát. Nhưng người của Lăng Khắc Cốt vẫn luôn ở
chung quanh giám thị bọn họ, hắn không cho ả cửa để chết, lại không chịu để cho họ sống tốt.

Cuộc sống còn không bằng chết này quá khó chịu, ả thật muốn đập đầu chết.

"Mày rống cái gì mà rống? (Thổ ngữ )" một người đàn ông khác một thân bẩn
thỉu toàn đất cười đi tới, hắn vừa nhéo cổ của Tưởng Lệ Văn, vừa tấn
công vào thân thể của ả.

"Lăng Hi Nguyên, Tưởng Tiếu Phàm, tao
thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!" Lăng Thượng Phi vẫn còn
có thể nói được hướng lên bầu trời rống to. Ả thật oán sao ngay từ đầu
không giết chết Tưởng Tiếu Phàm. Nếu như Tưởng Tiếu Phàm chết rồi, ả hôm nay vẫn còn là tiểu công chúa phong quang vô hạn của tập đoàn Lăng thị, trải qua cuộc sống chốn thiên đường.

Nhưng cả có hối hận thế nào thì cũng đã muộn, dưới sự giám sát của mấy chục tay thủ vệ, mất đi năng lực hành động, ả và mẹ ả căn bản không ách nào rời khỏi chốn địa ngục
giữa nhân gian này, mỗi ngày trải qua cuộc sống không bằng chết . . .

Vài năm sau, một đêm ngập tràn sự lạnh lẽo âm u, khi bộ lạc người bản xứ
đều tiến vào mộng đẹp rồi, một chiếc máy bay trực thăng từ trên trời
giáng xuống, đáp xuống hòn đảo hoang vắng này.

Lăng Khắc Cốt như Satan, cười lạnh đi về phía quảng trường nơi có Tưởng Lệ Văn và Lăng Thượng Phi ở đó.

Xa xa, anh liền nghe thấy âm thanh rên rỉ đầy quỷ mị. Anh tinh tường nhận ra nó là do ai phát ra

Anh nện bước chân ưu nhã đến gần Tưởng Lệ Văn và Lăng Thượng Phi, tròng mắt đen âm chí lãnh khốc liếc nhìn hai người đàn bà nằm trên đất còn yêu ớt hơn cả một cỗ thi thể kia.

"Tiểu Phi, mày nói có thành quỷ cũng không tha cho tao? Mày muốn giết Tiểu Phàm?" Lăng Khắc Cốt Lãnh Ngạo mà cười hỏi.

"Tôi hận mình năng lực quá nhỏ, không có giết chết Tưởng Tiếu Phàm." Lăng
Thượng Phi giống như người điên, ngước đôi mắt cuồng ngào lên nhìn Lăng
Khắc Cốt.

"Mày muốn có cửa để có thành quỷ cùng muốn giết chết
tao? Tao cho mày cơ hội!" ngón tay Lăng Khắc Cốt vô tình nhẹ nhàng xẹt
qua cái cổ của Lăng Thượng Phi và Tưởng Lệ Văn, chỉ thấy hai người này
ngay cả một tiếng cứu mạng cũng không kịp thốt lên, đôi mắt trợn trừng
không cam lòng mà chết đi.

Hai ngón tay Lăng Khắc Cốt so với dao nhọn sắc bén nhất thế giới này còn lợi hại hơn.

Anh đá đá hai cỗ thi thể lăn lóc ở dưới đất, nói với tùy tùng phía sau lưng: "Ném bọn chúng xuống biển làm mồi cho cá."

"Dạ!" Tùy tùng cung kính khom lưng, nghe lệnh kéo hai cái xác kia đi.

Lăng Khắc Cốt ngước gương mặt tuấn lãnh lên, nhìn về bầu trời màu xám tro
nơi xa, từ mũi phát ra âm thanh hừ lạnh không thể nghe rõ.

Mười
năm, đủ rồi. Hai người phụ nữ này bị đám người không ra người hành hạ
như vậy là đủ rồi. Để cho bọn học được giải thoát thôi.

Từ đó về sau, trần về với trần, đất về với đất, khiến tất cả ân oán hận thù cũng theo gió mà bay đi. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui