Cửa phòng học bị đẩy ra.
Người tới không phải Trương Nhược Chanh mà là Khúc Ức Hành.
Anh bước nhanh đến bên cạnh Kiều Tê, cầm lấy chiếc áo khoác trong ngăn bàn khoác lên, xoay người lại hỏi cô: "Sao em còn chưa đi?"
Từ lúc anh mở cửa vào Kiều Tê đã ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn lại phản ứng đầu tiên là muốn xỏ chân vào giày một lần nữa, nhưng cô càng vội thì càng loạn, chẳng những bị vướng không thể đi vào lại còn không cẩn thận đụng đến chỗ bị thương đau đến làm cô hít vào một ngụm khí lạnh.
"Làm sao vậy?"
"Em......" Trong lòng Kiều Tê đang rối loạn, ấp úng nói không nên lời.
"Đau chân?" Khúc Ức Hành thấy cổ chân cô gái hiện tại đã sưng đỏ.
Kiều Tê muốn nói mình không có việc gì, lại không lường trước được Khúc Ức Hành đột nhiên quỳ một gối xuống dưới nắm lấy chân phải của cô, thẳng tắp kéo vào trong lòng ngực.
"A..
Hội trưởng..
đừng......" Kiều Tê nhất thời luống cuống, giãy giụa muốn rút chân ra.
"Đừng nhúc nhích." Khúc Ức Hành nghiêm túc nói: "Trong đội bóng rổ thường xuyên có người bị thương ở chân, đều là tôi xử lý."
Nghe thấy lời này Kiều Tê thoáng yên tâm thoải mái một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy thẹn thùng.
Đây căn bản là cảnh tượng cô chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Không nói đến tư thế của Khúc Ức Hành giống như đang cầu hôn, lúc này anh cúi đầu hết sức chuyên chú xoa bóp chân cho cô.
Bàn tay anh dày rộng nhẹ nhàng cầm cổ chân mảnh khảnh của cô, đầu tiên là nhẹ nhàng xoay chuyển, tiện đà mở năm ngón tay ra, bao lại mắt cá chân của cô rồi lặp lại vuốt ve.
Nơi bị Khúc Ức Hành đụng chạm vừa tê lại vừa ngứa.
Lòng bàn tay anh ấm áp Kiều Tê lại cảm thấy nơi đó dường như có một ngọn lửa làm cô cảm thấy nóng đến đứng ngồi không yên.
Ban đầu Kiều Tê chỉ thẹn thùng, nhưng theo ngón tay Khúc Ức Hành chạm vào da thịt càng ngày càng nhiều, sau một khoảnh khắc bỗng nhiên thay đổi ý vị.
Kiều Tê có thể cảm nhận được vết chai do thương xuyên chơi bóng rổ trên bàn tay Khúc Ức Hành.
Thậm chí cô cho rằng da thịt của mình có thể miêu tả ra hoa văn trong lòng bàn tay Khúc Ức Hành.
Giờ khắc này cô cảm thấy tất cả dây thần kinh đều tập trung ở cổ chân, chúng tranh nhau cảm thụ ngón tay Khúc Ức Hành.
Không biết là chỗ mát xa mang đến cảm giác thoải mái hay là là bị chuyện Khúc Ức Hành đụng chạm mà Kiều Tê thậm chí muốn rên rỉ ra tiếng.
Trong lòng bàn tay mắt cá chân run nhè nhẹ, da thịt ban đầu trắng nõn trước mắt dần dần trở nên hồng nhạt, Khúc Ức Hành cũng cảm thấy không đúng.
Đương nhiên, chính anh đã sớm không đúng rồi.
Da thịt Kiều Tê tinh tế trơn mềm giống như tơ lụa hảo hạng làm anh sinh ra một loại xúc động.
Ở nơi Kiều Tê không nhìn thấy hạ thân Khúc Ức Hành đã gắng gượng đến mức muốn nổ tung, cũng may là tư thế nửa quỳ, quần thể dục lại đủ rộng chỉ cần anh vẫn duy trì tư thế cúi đầu cong eo, Kiều Tê sẽ không nhìn ra anh có gì bất thường.
Cuối cùng Kiều Tê chịu không nổi.
Chân cô lại bắt đầu không an phận giãy giụa, ngoài miệng nói: "Được rồi, được rồi"
Khúc Ức Hành làm như không nghe thấy, động tác trên tay vẫn tiếp tục, sức lực còn không tự giác mạnh hơn một chút.
Kiều Tê tránh không thoát cũng không muốn duỗi tay kéo anh ra, cô chần chừ không dám chạm vào anh.
Đang lúc cô không biết như thế nào cho phải thì cửa phòng học kẽo kẹt một lần nữa bị đẩy ra.
"Kiều..."
Là Trương Nhược Chanh.
Cô tùy tiện bước một chân tiến vào đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng học.
Trong chớp nhoáng, Trương Nhược Chanh đột nhiên nhanh trí, cô xoay người hướng về hành lang không một bóng người ở đằng sau hô:
"...Kiều, chỗ này có người rồi, đi thôi chúng ta đổi phòng học khác......"
Tiếp theo thì đóng cửa lại.
Toàn bộ quá trình không đến mười giây đồng hồ, nhanh đến mức khiến Kiều Tê trợn mắt há hốc mồm, thế nên cô không để ý khóe môi Khúc Ức Hành hơi cong lên.
Sau một hồi náo loạn như vậy không khí kiều diễm trong phòng tan đi không ít, lá gan của Kiều Tê cũng lớn hơn một chút, cô nhẹ nhàng đẩy bả vai Khúc Ức Hành, nói: "Em ổn rồi...Hội trưởng.
Cảm ơn."
Dục vọng của Khúc Ức Hành cũng tiêu tan một chút, động tác của anh trở nên mềm nhẹ hơn mang giày cho Kiều Tê, lại vỗ nhẹ ở dưới cổ chân cô lúc này anh mới ngẩng đầu hỏi cô: "Em có thể tự đi không?"
Kiều Tê bây giờ mới nhìn vào đôi mắt anh.
Cô thấy trong ánh mắt anh có loại ôn nhu mà cô yêu mến còn có tàn lưu chút gì đó khác nữa.
Anh cho rằng Kiều Tê không hiểu, nhưng ngược lại cái gì cô cũng biết.
Lần đầu tiên cô thấy được dục vọng của anh đối với cô.
Kiều Tê nghe thấy nhịp tim của mình đang đập kích động, trong phòng học yên tĩnh không ngừng đánh trống reo hò đinh tai nhức óc.
Phòng học quá yên lặng, ánh mặt trời quá ấm áp.
Kiều Tê nhịn không được muốn hỏi, hội trưởng anh xem em đã đổi kính áp tròng giống như anh nói, anh thấy có đẹp không?
Cô còn muốn hỏi, Khúc Ức Hành em thích anh, anh làm bạn trai của em được không?
Tâm tình của Kiều Tê đang vô cùng kích động, cô không biết rằng tâm tình của mình ít nhiều đã biểu lộ qua đôi mắt.
"Hội trưởng, em...!"
Trong nháy mắt khi cô chuẩn bị mở miệng anh đã đứng thẳng lên nói với cô: "Về thôi"
Lời còn chưa nói xong đột nhiên im bặt, tình cảm tràn đầy vừa rồi cũng bị Kiều Tê đè ép ngược trở về, nhất thời không tìm được cơ hội mở miệng.
Khúc Ức Hành hết sức khống chế chính mình, không nhìn vào ánh mắt cô, trong nháy mắt Kiều Tê từ chờ mong biến thành mất mát, anh hỏi cô: "Em có thể đi không? "
"Có...!"Kiều Tê nhỏ giọng đáp.
Cô đi theo sau Khúc Ức Hành, đi thử hai bước thì phát hiện cổ chân vẫn ẩn ẩn đau.
Nghĩ một lát Kiều Tê quyết định hay là gọi Trương Nhược Chanh quay trở lại thay giày đế bằng rồi về kí túc xá.
Huống chi cô cũng không biết bây giờ nên ở chung với anh như thế nào.
"Hội trưởng anh đi về trước đi." Kiều Tê dừng lại nói.
Khúc Ức Hành quay đầu nhìn thấy biểu cảm khóc không ra nước mắt của cô gái.
Anh gần như không kiềm chế được.
Vì sao đã tự mình lặp đi lặp lại phải khắc chế bản thân nhưng Kiều Tê lại luôn muốn khiêu khích giới hạn của anh?
Sói xám không muốn ăn thịt tiểu bạch thỏ, nhưng con thỏ này lại một vừa hai phải ở cửa động của con sói lắc lắc cái đuôi nhảy tới nhảy lui.
Dưới đáy lòng Khúc Ức Hành thở dài, cứ giãy giụa mãi nhưng cuối cùng chung quy vẫn quay lại chỗ cô, anh đưa lưng về phía Kiều Tê ngồi xổm xuống, nói: "Đi lên đi."
"......"
Phía sau không có động tĩnh, Khúc Ức Hành quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tê vì xấu hổ mà túm ống quần của chính mình..
quần của cô hôm nay thật sự quá ngắn.
Khúc Ức Hành đứng dậy cởi áo khoác đưa cho cô rồi lại xoay người ngồi xổm xuống.
Việc đã đến nước này Kiều Tê cũng không thể từ chối.
Cô căn bản cũng không muốn từ chối.
Cô cẩn thận đem áo khoác của Khúc Ức Hành quấn quanh hông, tiếp theo cô thử dán lên trên lưng Khúc Ức Hành, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy vai áo Khúc Ức Hành, hai cái đùi ở sau lưng Khúc Ức Hành khoa tay múa chân một hồi mà vẫn không biết đặt đâu cho phải.
"Em đó..
" Cảm nhận được lực độ cực nhỏ trên vai, Khúc Ức Hành cười khẽ: "Thế này thì làm sao tôi cõng em được, đảm bảo sẽ ngã xuống."
Anh giữ chặt tay Kiều Tê đặt lên cổ mình nói: "Ôm chặt tôi."
Kiều Tê còn không kịp vì Khúc Ức Hành bắt tay mình mà thẹn thùng trong nháy mắt tiếp theo đã bị Khúc Ức Hành kéo đến khoảnh cách gần anh như vậy.
Mặt cô dán lên sau cổ Khúc Ức Hành, cảm giác được độ ấm từ da thịt anh, hít vào toàn bộ đều là mùi hương của anh.
Càng khiến Kiều Tê thẹn thùng chính là giờ phút này bộ ngực của cô đang đè chặt lên người anh, bị lưng anh cọ cọ.
Cô không biết Khúc Ức Hành cảm thấy thế nào cô chỉ biết mình ướt rồi.
Ở phía sau lưng hai luồng thịt mềm có cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt, dục vọng vừa rồi chưa hoàn toàn biến mất của Khúc Ức Hành lại khó có thể ức chế mà một lần nữa có xu hướng phấn chấn bừng bừng.
Anh hít sâu vài cái, vòng tay ôm lấy đầu gối Kiều Tê nói: "Đi thôi."
Anh đột nhiên đứng dậy, đem Kiều Tê cõng trên lưng, lần này đôi tay của Khúc Ức Hành trực tiếp từ đầu gối của Kiều Tê một đường hướng về phía bắp đùi, thậm chí còn cảm giác được ngón cái của anh đã đụng chạm đến cánh mông mềm mại của Kiều Tê.
"A......"
Mặc dù Kiều Tê đã rất khắc chế nhưng Khúc Ức Hành vẫn nghe thấy âm thanh hơi lúng túng lướt qua, tiếng rên rỉ nhỏ vụn uyển chuyển.
Khúc Ức Hành sau một lúc lâu không có động tĩnh.
Không nói lời nào, cũng không cất bước.
"Hội trưởng......?"
Kiều Tê vừa rồi bị Khúc Ức Hành chạm vào một chút, quần lót của cô nhất định đã ướt đẫm, Kiều Tê thậm chí lo lắng Khúc Ức Hành có thể không cẩn thận đụng tới nơi đó, tiếp theo có thể anh sẽ phát hiện ra bí mật của cô.
Cô ở trên lưng anh thấp thỏm bất an, nói: "Có phải em quá nặng không? Nếu vậy thì em...!"
"Không có." Khúc Ức Hành rốt cuộc mở miệng, âm thanh khàn khàn không giống bình thường.
Đây là âm thanh Kiều Tê nghe thấy trong rừng cây nhỏ.
Khúc Ức Hành dừng một chút, hắng giọng nói: "Không có việc gì, đi thôi."
Hai người đi ra khỏi khu dạy học, Kiều Tê nằm sấp trên lưng Khúc Ức Hành, lấy tư thế thân mật mà chỉ giữa các cặp đôi mới có ôm cổ Khúc Ức Hành.
Bên dưới chiếc áo khoác vây quanh eo Kiều Tê, ở nơi người khác không nhìn thấy bàn tay của Khúc Ức Hành dán sát vào bắp đùi của Kiều Tê.
Ban đầu Kiều Tê còn khẩn trương đưa đầu cách ra xa, về sau lại trộm tới gần cổ anh, tưởng tượng mình đem đầu dựa vào trên lưng anh, cô khó có thể ức chế ngọt ngào đang tràn đầy trong lòng, Kiều Tê không tiếng động nở nụ cười.
Khúc Ức Hành mặt ngoài không nói một lời, thật ra tất cả các dây thần kinh cảm giác đều chuyển hết về phía sau, hai bên ngực mềm kề sát phía sau lưng anh, cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ anh, da thịt chỗ bắp đùi của Kiều Tê, còn có......
Tiểu gia hỏa này còn chơi xấu tiến sát vào anh từ phía sau, hơi thở của cô phả lên cổ anh, thở ra một cỗ hơi thở nóng ấm mềm mại .
Đã không giúp lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Khúc Ức Hành giống như trừng phạt nhéo cô một cái.
Lúc này Kiều Tê mới thành thật một chút.
Đến cửa ký túc xá nữ Khúc Ức Hành buông Kiều Tê xuống chỗ bậc thang, nói: " Đi lên thì đi chậm một chút."
"Vâng....!"
Khúc Ức Hành xoay người muốn đi thì nghe thấy Kiều Tê gọi anh lại: "Hội trưởng, áo của anh..
"
Cô tháo áo khoác từ bên hông xuống đưa cho Khúc Ức Hành.
Trở lại ký túc xá, Khúc Ức Hành nhốt mình trong buồng vệ sinh, nắm chặt cái áo cuối cùng cũng bắn ra.
Hôm nay anh có chút thất thố..