Nửa giờ trước...
"Anh xem, tôi đã nói Kiều Tê sẽ không nghe điện thoại mà." Trương Nhược Chanh tắt di động, nói với phùng Dật Luân đang đứng đối diện cô.
Phùng Dật Luân cực kì bất mãn với Khúc Ức hành, vừa rồi còn nhắc nhở anh đi làm nóng người vậy mà bây giờ chính Khúc Ức hành lại đi hẹn hò với học muội xinh đẹp.
Khúc Ức Hành lại còn không mang theo điện thoại, anh đành phải nhờ Trương Nhược Chanh gọi điện cho Kiều Tê.
Trương Nhược Chanh đương nhiên không chịu, nhưng rốt cuộc cô không chịu nổi Phùng Dật Luân đang không ngừng dây dưa nên cuối cùng vẫn mang điện thoại ra gọi.
Phùng Dật Luân cũng đoán sẽ không có ai nghe máy nhưng chính anh lại không nhịn được muốn chọc Trương Nhược Chanh.
Thấy điện thoại không gọi được anh quay lại đấu khẩu với Trương Nhược Chanh, anh hỏi cô có phải cô gái trong sự kiện cơm hộp kia không.
"Nhược Chanh?"
Thì ra là Thư Lãng gọi cô, Trương Nhược Chanh cũng chẳng quay đầu lại coi như chưa nghe thấy.
Thư Lãng liếc Phùng Dật Luân một cái, rồi kéo Trương Nhược Chanh về phía mình.
"Anh là ai?" Trương Nhược Chanh trợn mắt nhìn hắn.
"Còn giận anh sao?" Thư Lãng duỗi tay lại muốn kéo cô, Trương Nhược Chanh nghiêng người tránh hắn.
"Hôm nay em rất xinh đẹp."
"Bạn gái anh không tới à?"
Trương Nhược Chanh vô tình hàn huyên với hắn, câu hỏi của cô rất sắc bén.
Trên mặt Thư Lãng không hề có vẻ xấu hổ: "Dì cả của cô ấy tới nên cô ấy đau bụng không đi"
Trương Nhược Chanh hừ lạnh một tiếng, không tiếp.
"Trương Nhược Chanh em thật sự không suy xét đến những việc anh nói với em trước đó à?" Thư Lãng vẫn không bỏ qua ý định muốn lên giường với Trương Nhược Chanh.
Trương Nhược Chanh bị hắn chọc cho cười ra tiếng.
Trước kia cô còn nghĩ hắn nói đùa, không ngờ sau khi có bạn gái hắn vẫn có suy nghĩ xấu xa đến vậy.
Trong lòng cô rất phản cảm, có lẽ trước kia bị mù nên mới coi trọng loại con trai này.
"Cút."
Bị cô mắng nhưng Thư Lãng vẫn mặt dày mày dạn: "Hay hiện tại em không có nhu cầu?"
Trương Nhược Chanh muốn nói không liên quan đến hắn thế nhưng cô lại sợ Thư Lãng sẽ tiếp tục dây dưa, nhất thời cô kéo Phùng Dật Luân vẫn luôn đứng một bên dỏng tai nghe lén qua:
"Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, anh ấy......" Cô dừng lại một chút, vừa rồi cô phát hiện, đến tên anh là gì mình còn không biết, trong lúc cấp bách cô chỉ có thể uốn lưỡi nói sang câu khác:
"Anh ấy......To hơn anh, ừ ý tôi là chỗ đó của anh ấy to hơn anh."
Trương Nhược Chanh cười rạng rỡ: "Hai chúng tôi sinh hoạt rất hài hòa, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng."
Phùng Dật Luân vô cùng tự nhiên ôm Trương Nhược Chanh vào trong ngực.
Thư Lãng bị cô làm cho nghẹn khuất không nói nên lời, hắn bực tức nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất: "Tôi còn tưởng cô là đứa con gái thanh thuần, không ngờ cô còn qua lại với tên Phùng Dật Luân này."
Trương Nhược Chanh nhìn hắn đi xa, máu dồn lên não dần dần hạ nhiệt, lúc này cô mới phản ứng lại vừa rồi mình nói cái gì.
Thân thể cô cứng nhắc, không dám quay lại nhìn Phùng Dật Luân ở phía sau lưng vừa mới bị mình đem ra làm lá chắn, vì muốn điều tiết không khí cô lên tiếng chọc ghẹo: "Haha soái ca.
Anh làm người như thế nào mà ngay cả tên ngốc Thư Lãng cũng khinh thường anh vậy?"
Phùng Dật Luân mơ hồ suy đoán rất có thể chuyện vừa rồi chính là nguyên nhân khiến ngày đó cô khóc thương tâm đến vậy.
Anh cười không đáp, ngược lại nói: "Tiểu cô nương, thật tinh mắt, của tôi đúng là to hơn hắn."
Trời đất chứng giám, khi Trương Nhược Chanh nghe câu nói ấy chỉ theo bản năng nên mới quay lại nhìn xuống đũng quần của Phùng Dật Luân chứ không hề có ý niệm đen tối nào.
Chờ đến khi cô phát hiện ánh mắt của mình đang dừng tại nơi nào mới hậu tri hậu giác cảm thấy xấu hổ.
Cô kiệt lực duy trì vẻ bề ngoài trấn định nhưng vẫn không kìm được đỏ mặt.
Thấy thế, lỗ tai của Phùng Dật Luân cũng lặng lẽ đỏ lên, hai người không hẹn mà cùng quay người đi, không ai nói thêm câu gì.
Cho đến khi Kiều Tê và Khúc Ức Hành trở về.
"Kiều Kiều!" Trương Nhược Chanh nhìn thấy Kiều Tê thì giống như được đại xá, chạy như bay qua chỗ cô, khi cô chạy đến gần bọn họ mới phát hiện hai người đang dắt tay nhau.
Từ lúc Khúc Ức Hành kéo Kiều Tê đi cô đã có dự cảm nhưng vẫn không ngờ hai người này lại tiến triển thuận lợi đến vậy.
Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ gì đó.
Phùng Dật Luân theo sau cô cũng trợn to mắt, khó có thể tin được.
Khúc Ức Hành giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, nói: "Giới thiệu lại một lần nữa, đây là bạn gái tôi- Kiều Tê." Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện cô để ý anh nói cô chỉ là hội viên.
Có Khúc Ức Hành dẫn dắt nên Kiều Tê cũng giới thiệu anh với Trương Nhược Chanh:
"Đây là bạn em- Trương Nhược Chanh." Kiều Tê nói.
"Anh biết." Khúc Ức Hành nói:
"Là bạn cùng phòng lần trước đến đưa giày cho em đúng không?"
"......"
Kiều Tê bỗng nhiên ngẩng đầu, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh mang theo ý cười giống như đã hiểu rõ tất cả.
Trương Nhược Chanh cũng sợ ngây người, nghĩ lại diễn xuất ba xu của mình ngày đó bỗng thật sự muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Trương Nhược Chanh đi đến bên kia Kiều Tê khoác tay cô.
Lúc này Kiều Tê mới thấy không khí giữa Trương Nhược Chanh và Phùng Dật Luân có chỗ nào đó không đúng.
Lúc này hai nam sinh chuẩn bị lên sân thi đấu, bọn họ chân trước mới vừa đi, Trương Nhược Chanh lập tức tiến đến trước mặt Kiều Tê: "A a a a a a a thành thật nói cho tớ biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì!!!"
Kiều Tê đỏ mặt, chột dạ nói: "Cũng không có gì......"
"Cậu lừa quỷ à, Kiều Kiều son của cậu đều bị Khúc Ức Hành hôn không còn một chút nào."
"......"
Haha.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Là ngày Kiều Tê liên tục phải xấu hổ sao?
Sau khi đội cổ động viên biểu diễn xong thì thời gian thi đấu chính thức bắt đầu.
Các cô trở về nghỉ ngơi dưới lều che nắng, ở một bên xem thi đấu.
Ánh mắt của Kiều Tê cơ bản là không thể rời khỏi Khúc Ức Hành.
Từ bộ dáng chơi bóng rổ đánh đâu thắng đó của Khúc Ức Hành còn có thể nhìn thấy một mặt khác của anh, có bản năng tấn công và chiếm đoạt của phái nam.
Thật gợi cảm.
Nửa trận đầu kết thúc đội của Khúc Ức Hành cơ bản đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
Trong lúc nghỉ ngơi Kiều Tê nhìn thấy các nữ sinh lục tục đưa nước cho đội bóng, cô khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng, nhưng một bên cô lại cảm thấy nếu làm như vậy thì quá mức khoe khoang.
Sau đó cô trơ mắt nhìn Khúc Ức Hành xuyên qua đám người đi về phía cô.
"Aizzzz anh thật là thảm, không có người đưa nước cho." Khúc Ức Hành dựa vào người cô rất tự nhiên.
Kiều Tê mắng thầm ở trong lòng, chỉ là anh không cần thôi, nhưng thật ra cô lại rất vui vẻ.
Cô xoay người đưa cho anh một chai nước chưa mở nắp, anh lại vòng tay qua đoạt lấy chai nước đang uống dở trên tay cô.
"A......" Kiều Tê chưa kịp ngăn cản Khúc Ức Hành đã mở nắp chai cầm lên uống.
"Thật ngọt." Anh đưa cái chai lại cho cô, cười nói.
Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu nhìn về phía họ nhưng Kiều tê cũng chẳng để ý tới bởi vì trong mắt cô bây giờ toàn bộ đều là Khúc Ức Hành.
Cô không ngờ rằng một khi yêu anh lại có bộ dạng này.
Anh nói cô làm bạn gái của anh thì chính là muốn cho cả thế giới biết cô là của Khúc Ức Hành.
Kiều Tê cũng không biết vừa rồi cô biểu diễn anh có tâm trạng gì, anh nhìn ánh mắt của những nam sinh khác mà chỉ hận không thể đem cô nhét vào trong túi của mình, ngay cả một sợi tóc của cô anh cũng không muốn cho người khác thấy.
Khúc Ức Hành chống tay vây người cô lại nghỉ ngơi, Kiều Tê gối lên cánh tay anh, giống như vô tình cầm lấy chai nước anh vừa trả lại uống một ngụm.
Hình như có chút ngọt hơn so với lúc trước cô uống.
Trương Nhược Chanh cách đó không xa nhìn hai người tình chàng ý thiếp vừa vui mừng lại buồn bã.
Phùng Dật Luân đi đến bên người cô, nói: "Mỹ nữ, thưởng cho tôi miếng nước uống thử coi?"
Trương Nhược Chanh vốn không muốn phản ứng lại với anh nhưng lại nghĩ vừa rồi coi như mình đã lợi dụng anh nên so ra thì yêu cầu này của anh cũng không to tát gì, vậy nên cô ném chai nước qua chỗ anh.
Thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc Khúc Ức Hành thu hồi lại cánh tay, anh thừa cơ ôm cổ Kiều Tê.
Cô ngửi thấy hương vị trên người anh, giống như mùi lúa mạch được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp.
"Mặt em hồng hết rồi." Anh thương tiếc cọ cọ mặt cô.
"Chắc do bị phơi nóng."
"Trở về nghỉ ngơi đi, bên này không có chuyện gì đâu."
"Nhưng mà......"
"Hội trưởng cho phép em đi nghỉ."
Kiều Tê bị giọng điệu lợi dụng chức quyền làm việc riêng của anh chọc cười, nhưng cô cũng rất hưởng thụ.
"Em cũng không cần chờ anh, vừa rồi mọi người nói thi đấu xong muốn ra ngoài liên hoan."
"Vâng...!vậy được rồi." Kiều Tê vốn tưởng rằng, có thể ăn cơm tối cùng anh.
"Đêm nay 10 giờ, anh chờ em." Khúc Ức Hành đè thấp thân thể, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói bên tai Kiều Tê.
"Em biết ở đâu rồi đấy."
Khi nói chuyện, anh bí mật vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai cô, lúc này anh mới ngồi dậy rời đi cùng Phùng Dật Luân..