Vật Thay Thế


Sáu ngày trước Phương Thời Nhượng nhận được giấy mời phỏng vấn, không ngờ tờ giấy mỏng manh này lại giống như một quả bom sắp nổ.
Nổ đến mức ngay cả cà vạt cậu cũng đeo không nổi.

Nhìn thân ảnh trong gương, cậu phát hiện, câu nói "người có gu thời trang" quả nhiên một chút cũng không liên quan đến cậu.

Phương Thời Nhượng đang mặc trên người một bộ âu phục không tính là phẳng phiu, đó là món quà hiếm hoi mà cha để lại cho cậu khi tốt nghiệp, nhưng nhìn cậu mặc, lại so với y phục của các thím bán rau ngoài chợ...!Vẫn là thôi đi, âu phục của cậu còn không xứng để so sánh với các thím ấy.

Cậu biết rõ sẽ có kết quả này.
Bình dị gần gũi.

Đó là những từ ngữ lịch sự khách khí nhất mà mọi người dành cho cậu.
Không có cá tính.

Là mô tả thích hợp nhất mà cậu tự dành cho mình.

Ngoại trừ việc cậu bị cận thị đạt đến cảnh giới giá trị thị lực thấp nhất, đào rỗng đầu của cậu cũng không tìm ra cái khác có thể gọi là thành tựu và ưu điểm.

Nhưng ngay cả như vậy, Phương Thời Nhượng vẫn giống như những người khác phát triển bình bình an an đến năm 20 tuổi.


Mặc dù thỉnh thoảng có bị cảm mạo, song cũng chưa bao giờ bị bệnh quá nặng, xương cơ thể không tính là mảnh mai, nhưng sau khi thực hiện nghĩa vụ quân sự 2 năm thì trông vẫn hơi gầy gò.

Cậu cũng không phàn nàn về vẻ ngoài của mình, tại thời điểm này cậu chỉ có thể ngầm đáng tiếc cho bộ âu phục đang mặc trên người.

Nhìn thời gian thì đã đến giờ ra ngoài rồi.

Đứng trước gương chỉnh sửa lại vạt áo, nhấc lên chiếc cặp làm việc mà cha cho, cậu cẩn thận kiểm tra lại những gì cần đem theo, lúc này mới an tâm ra khỏi cửa.

Cậu dắt ra một con xe 10 năm tuổi có lẻ, đội lên chiếc mũ bảo hiểm, sau đó cưỡi ngựa sắt của mình ra khỏi ngõ nhỏ chuẩn bị tiến về phía tòa nhà thương mại trung tâm thành phố.
Đây là lần thứ 5 Phương Thời Nhượng đi phỏng vấn xin việc, và thành thật mà nói thì cậu không quá khẩn trương.

Từ cuộc phỏng vấn đầu tiên đến nay, cậu đều chưa từng cảm thấy bối rối.

Đó không được gọi là can đảm, mà là thần kinh của cậu từ nhỏ đã thiếu đi mất mấy dây.

Nói cách khác cậu chính là tên thần kinh thô.

Để tránh dòng người chen chúc đi làm, Phương Thời Nhượng đã lên đường sớm gần nửa tiếng đồng hồ.


Mặc dù sẽ đến công ty sớm hơn giờ hẹn, cậu không quá để ý, dù sao, cậu cũng không ngại chờ đợi.

Trừ thời gian đi tìm chỗ đậu xe gần công ty, Phương Thời Nhượng đến sớm hơn đúng 1 giờ.

Cậu đi vòng quanh, tìm thấy một chỗ ngồi không bị mặt trời nướng đến tan chảy, sau đó lấy ra quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu đã sớm chuẩn bị.

Tô Dật Bình vượt qua thời không ba ngàn năm.

Đầy vẻ vang, cậu nghĩ.

Chỉ cần cầm trên tay một cuốn sách, cậu không ngại chờ lâu hơn thế nữa.

So với tốc độ của cuộc sống hiện đại, tốc độ sống của cậu có hơi chậm chạp, thảnh thơi.
Phương Thời Nhượng một khi xem sách liền xem đến rất chuyên tâm, cậu dần dần trầm mê với cuốn sách, cũng không có chú ý tới người đi qua lại dần dần nhiều hơn.

Thẳng đến khi có một bàn tay rất đẹp, cầm một chiếc dấu trang* rơi vào trước mắt cậu.

" Đây là đồ vật của cậu phải không? ".
- ------------------------------------------
Lời editor: Dấu trang là cái bookmark đó các tình yêu.

Tiểu Phương hiền quó ò.

Vật thay thế 1
Thời gian đổi mới: 12/28 2001..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận