“Hạ Ngôn.
” Khương Vân đi theo cô ra ngoài, nói: “Cậu đừng để ý tới những bình luận đó, lần này cậu thực sự múa rất đẹp.
”
Hạ Ngôn đã đi tới cửa phòng tập, bước chân cô dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Khương Vân: “Nhưng nếu so ra vẫn không bằng người chị gái kia của mình đúng không?”
Cổ họng Khương Vân nghẹn lại, ngơ ngác nhìn Hạ Ngôn.
Cô ấy thử suy nghĩ một chút, nếu như cô ấy có một chị gái luôn ở vị trí đứng đầu như vậy, làm chuyện gì cũng đều bị đem ra so sánh với chị gái, chắc hẳn cô cũng sẽ mệt chết mất.
Hơn nữa, nghe nói quan hệ của Hạ Ngôn với người nhà họ Hạ rất xa cách, là bởi vì người chị gái kia sao?
Khương Vân dừng một chút, nắm lấy bả vai Hạ Ngôn: “Chúng ta còn trẻ, tương lai còn rất dài, đỉnh cao vĩnh viễn sẽ không chỉ có một người.
”
Hạ Ngôn nhếch môi cười.
Cô lại để ý chính chính là câu nói kia: “Bởi vì mấy năm nay Hạ Tình đều ở nước ngoài, nếu không thì cô ta làm gì có cửa.
”
Bởi vì Hạ Tình ở nước ngoài.
Cho nên cô mới có cơ hội ở bên Văn Liễm đúng không?
Vậy nếu như Hạ Tình trở về thì sao?
Cô đảo mắt, đẩy cửa phòng tập, đi vào.
Trong phòng tập không có người, Hạ Ngôn đi vào bắt đầu nắm cột, Khương Vân dừng lại, nhìn bóng lưng cô, cũng đi vào, cùng tập với cô.
Tính ra, hai người bọn họ cũng là bạn học, đều học múa trường Kinh Thị, cùng chuyên ngành, khác lớp.
“Lần này tranh cử chức vị đội trưởng, cậu định múa bài gì?” Khương Vân vừa ép một chân vừa hỏi.
Hạ Ngôn hạ eo, nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương, nói: “Chưa nghĩ ra.
”
Khương Vân: “Mình cũng vậy, nhưng mà mình cảm thấy mình chắc chắn không tranh cử được.
”
Hạ Ngôn không lên tiếng, yên lặng tập luyện.
Vài phút sau.
Cô giáo Từ – người cải biên Thanh xà cho Hạ Ngôn đi vào, cô ấy đặt máy tính bảng xuống, khoanh tay nhìn hai người họ.
Vòng eo Hạ Ngôn vô cùng mềm dẻo, chân lại dài, là hình mẫu lý tưởng đối với một vũ công múa, cô ấy nói: “Hạ Ngôn, lần này tranh cử đội trưởng múa, sẽ do tôi cải biên cho em.
”
Động tác Hạ Ngôn dừng lại, xoay cần cổ thiên nga lại, nhìn về phía cô giáo Từ.
Cô giáo Từ nói: “Không cần e ngại chuyện múa lại điệu múa người khác đã múa, có hàng nghìn kiểu múa, em múa chính là độc nhất.
”
Trong lòng Hạ Ngôn có chút ấm áp: “Cảm ơn cô.
”