Vật Thay Thế


Thông tin đội B muốn tuyển chọn đội trưởng lan truyền trong một ngày, đội A lập tức cảm thấy không an toàn, cho đến nay đội B chỉ là lốp dự phòng, cũng không có con át chủ bài nào, không giống đội A có đám người Hạ Tình, Lâm Viện, Tần Lệ Tử, càng đừng nói đội A dưới sự dẫn dắt của Hạ Tình, đạt được thành tích lớn.

Cho nên, bọn họ vẫn luôn không để đội B vào mắt, chưa từng nghĩ đến có một ngày, họ cũng bắt đầu đi đúng quỹ đạo.

Cho nên, bọn họ có chút không dám tin, lại dâng lên tinh thần chiến đấu.

Hạ Ngôn xách túi từ thang máy đi xuống, gặp phải mấy người đội A vừa mới vào cửa.

Bọn họ khoanh tay vô cảm nhìn cô.

Hôm nay Hạ Ngôn xuống sớm, xe vẫn chưa đến, cô đi tới cửa, chuẩn bị lấy điện thoại ra.

Xe hơi màu đen chạy đến, dừng ở cửa.

Chú Trần từ trong xe bước xuống, chạy chậm qua, mở cửa xe.

Hạ Ngôn ngước mắt, nhìn thấy Văn Liễm ngồi ở ghế sau, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh sáng bên kia mờ nhạt càng làm nổi bật sườn mặt góc cạnh rõ ràng.

Cô dừng lại, khom người ngồi vào, chú Trần đóng cửa lại, Tần Lệ Tử dẫn theo mấy người chạy bộ tới.

Đứng trong đại sảnh, cũng nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang đi giày da kia bên cạnh Hạ Ngôn.


Mấy người bọn họ vô thức mà thẳng lưng, sau khi cửa xe từ từ đóng lại, bọn họ nhìn thấy bàn tay to của người đàn ông đặt xuống, nắm lấy tay Hạ Ngôn.

Khớp xương của người đàn ông đó rất rõ ràng, lộ ra khuy măng sét bằng đá màu đen sáng bóng tinh xảo trên cổ tay áo.

Sau khi xe chạy đi.

Bọn họ mới hoàn hồn.

Tần Lệ Tử cười lạnh một tiếng, khoanh tay xoay người, nói: “Để xem cô ta có thể cười đến khi nào, chờ xem.”

Lâm Viện cùng hai bạn học khác, vội vàng đi theo, liên tục gật đầu.

Đột nhiên tay bị nắm lấy, Hạ Ngôn quay đầu lại nhìn, nửa khuôn mặt của Văn Liễm ẩn trong bóng tối, anh không mở mắt, khuôn cằm như lưỡi đao.

Lòng bàn tay Hạ Ngôn ngửa lên, năm ngón tay len vào trong bàn tay to của anh biến thành mười ngón tay đan chặt.

Văn Liễm nhận ra động tác của cô, nghiêng đầu, mở mắt nhìn cô, Hạ Ngôn dừng lại: “Anh tỉnh rồi.”

Một tay khác của Văn Liễm đưa lên, cởi cà vạt, hỏi: “Hôm nay em có bận không?”

Hạ Ngôn lắc đầu: “Tập múa một ngày, anh rất mệt à?”


Có thể nhìn thấy nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh.

Văn Liễm nâng tay cô lên, đặt lên môi hôn nhẹ xuống, nói: “Có một chút, xã giao và đàm phán công việc với những người khác.”

Giọng nói Hạ Ngôn nhẹ nhàng: “Vậy buổi tối anh muốn ăn cái gì? Để em làm.”

Văn Liễm cầm tay cô đặt ở cổ áo mình, ý bảo cô cởi, tiện thể thả lỏng mười ngón tay nắm chặt kia ra.

Lòng bàn tay Hạ Ngôn trống rỗng, cô dừng lại, nhích lại gần, hai tay cởi cà vạt cho anh.

Văn Liễm rũ mắt, nhìn động tác của cô, nói: “Ăn gì cũng được, tôi đã bảo chị Trương nấu chút canh, bồi bổ cho em.”

Hạ Ngôn chớp lông mi, ngước mắt: “Em không cần bồi bổ.”

Văn Liễm cười khẽ, ấn tấm ngăn, từ từ dựng lên, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô: “Cần, mấy ngày nay anh đòi hỏi hơi nhiều, sợ rằng em chịu đựng không được.”

Khuôn mặt Hạ Ngôn đỏ bừng lên.

Sau khi trở về biệt thự, chị Trương đã làm xong đồ ăn, Hạ Ngôn bị bắt uống hai chén canh, nhưng cô cần kiểm soát cân nặng, cho nên chỉ ăn một chén cơm nhỏ.

Cô xoa bụng, đi tới phòng khách nhỏ, Văn Liễm ngồi trên ghế sô pha, chân dài bắt chéo, trên đùi đặt notebook, đang làm việc.

Hạ Ngôn không dám quấy rầy, ngồi ở bên cạnh anh, cầm lấy quả táo cùng với dao gọt trái cây, gọt vỏ.

Tiếng chuông cửa vang lên, sau eo cô bị bàn tay to của người đàn ông vỗ nhẹ, cô quay đầu, Văn Liễm cũng không ngẩng đầu, nói với cô: “Mở cửa, tìm em.”

Hạ Ngôn nghi ngờ, tìm cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận