Cô đặt quả táo và con dao xuống, sau đó đứng dậy, đi tới mở cửa, ngoài cửa là giám đốc nhãn hiệu C khu vực Trung Quốc, cô ấy dẫn theo bốn người xách vali trong tay, cười nói: “Cô Hạ, chúng tôi đến đưa quần áo mùa đông mới cho cô.”
Hạ Ngôn sửng sốt, sau đó xoay người: “Mời vào.”
Cô dựa vào tủ giày phía sau lưng, nhìn họ xách vào, sau đó thuần thục đi vào trong phòng đẩy giá treo quần áo di động ra, lần lượt treo từng chiếc quần áo lên, sau khi hoàn thành công việc, họ mỉm cười nhìn Hạ Ngôn: “Có cần chúng tôi mặc thử cho cô không?”
Hạ Ngôn đi tới, nhìn lướt qua những bộ quần áo đó, nghĩ đến người đàn ông trong phòng khách nhỏ, cô đang định lắc đầu nói, liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Văn Liễm.
“Không cần, các cô về đi, cô ấy sẽ tự mình thử quần áo.”
Bọn họ sửng sốt, không đoán được sếp cũng ở đây, vị giám đốc kia vội vàng đi qua, chào hỏi Văn Liễm, sau đó thức thời dẫn ba người phụ nữ còn lại rời đi.
Đôi chân dài và mùi nước hoa liền tan biến khi họ rời đi.
Hạ Ngôn nhìn thấy chị Trương cũng rời đi từ cửa sau, cô tiện thể đóng cửa lại.
Lúc này Hạ Ngôn mới đi về phía phòng khách.
Cô nói: “Sao lại mua nhiều quần áo như vậy.”
Văn Liễm ngước mắt, hất cằm: “Em đi thử cho tôi xem.”
Hạ Ngôn mím môi, sau đó xoay người, lấy xuống một chiếc váy dài lộ vai phía trên, đi vào trong phòng thay, váy có thể mặc hằng ngày, kiểu thắt eo.
Cô đi ra và đứng yên.
Văn Liễm ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, anh cười: “Không tồi, chiếc váy này rất hợp với em.”
“Kéo tay áo lên trên một chút.” Anh nói
Hạ Ngôn đã mặc qua kiểu này, cô nói: “Kéo lên thì không đẹp.”
Cô lại kéo tay áo xuống, lộ ra làn da trắng nõn, hơn nữa khi cô mặc váy sẽ làm nội y hiện ra nên có thể thấy được là cô cố ý kéo xuống, giấu trong tay áo.
Cô xoay một vòng, Văn Liễm thưởng thức, anh gật đầu: “Quả thực phải mặc như vậy mới đẹp, lại thử bộ màu đen kia xem.”
Cứ như vậy, Hạ Ngôn thử được vài kiểu, đều là đặt làm theo kích cỡ của cô, căn bản đều rất vừa vặn.
Phía sau còn có mấy kiểu, Hạ Ngôn định thử tiếp một kiểu nhưng rồi lại không thử nữa, đi tắm.
Chờ cô mặc quần áo mới đi ra, Văn Liễm cầm điện thoại, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá, đang trả lời tin nhắn.
Hạ Ngôn đứng đó vài giây, không nỡ cắt ngang anh, liền quay người lại, tiện tay cầm lấy một kiểu khác, đi thử, lúc đi ra, anh vẫn còn đang trả lời tin nhắn, điếu thuốc từ đầu ngón tay chuyển đến kẹp trong miệng, sương khói lượn lờ.
Hạ Ngôn đứng yên vài giây, nhìn anh không ngẩng đầu, cô xoay người, quay lại thay đổi bộ quần áo kia của mình.
Cô thay quần áo xong, đi ra, cầm những bộ quần áo còn lại treo lên.
Văn Liễm mới ngẩng đầu, anh nhướng mày: “Không thử nữa sao?”
Hạ Ngôn quay lưng về phía anh, sửa sang vuốt phẳng lại góc áo, đáp: “Không.”
Hôm nay cô cũng mặc váy thắt eo, mặc dù không lộ vai, rất quy củ, nhưng phía sau lưng là kiểu chữ V nhỏ, có thiết kế.
Cô thay quần áo xong không vén tóc lại, khiến làn da phía sau lưng kiểu chữ V nhỏ rất nổi bật.
Văn Liễm liếc nhìn, vươn tay nhấn hạ rèm cửa tự động xuống.
Rèm cửa từ từ khép lại.
Hạ Ngôn nghe thấy tiếng động, quay lại.
Văn Liễm: “Lại đây.”