Hai giờ sau, chị Trương lau tay bước vào phòng bếp, nói: “Hạ Ngôn, tôi đã xào hai món, có thể ăn cơm được rồi.
”
Hạ Ngôn sửng sốt, liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, cô hỏi: “Chị Trương, anh ấy không trở về sao?”
Chị Trương từ trong phòng bếp thò đầu ra, nói: “Tối nay cậu Văn không trở về, cậu ấy bảo tôi hầm canh cho cô uống.
”
Hạ Ngôn mím chặt môi, trong lòng không khỏi hoang mang, nơi ở chính của Văn Liễm ở Bắc Kinh cũng chỉ có căn biệt thự này, chắc hẳn vẫn còn có những căn nhà khác, nhưng không có thông tin gì, thỉnh thoảng anh cũng sẽ trở về nhà họ Văn bên kia ở, dù sao bên kia cũng đều là người nhà của anh, nhưng từ sau khi cô chuyển vào, anh vẫn thường ở nơi này nhiều hơn.
Ngoại trừ đi công tác hoặc bên nhà họ Văn kia có việc, bằng không anh đều sẽ trở về.
“Anh ấy có nói tối nay anh ấy sẽ đi đâu không?”
Chị Trương cười rộ lên: “Hạ Ngôn à, sao tôi có thể biết lịch trình của cậu Văn được, cô gọi cho cậu ấy hỏi một chút đi.
”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm chặt.
Cô liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, chị Trương nấu cơm xong, bàn tay Hạ Ngôn đang nắm chặt điện thoại dần buông lỏng, cô đứng dậy đi dùng cơm, một bữa cơm nhạt như nước ốc, cơm nước xong xuôi, chị Trương dọn dẹp gọn gàng rồi trở về tòa nhà phụ.
Tòa nhà chính chỉ còn lại một mình Hạ Ngôn, cô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhỏ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thời gian tí tách trôi qua.
Lúc lâu sau.
Hạ Ngôn cử động, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm mở, vào vòng bạn bè, lướt không đến hai cái, liền nhìn thấy Hạ Tình đã đăng một bài viết.
Cô ta đăng một bức ảnh chụp, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu vàng óng, cô ta ngồi ở quầy thanh bar (*) ở Bắc Kinh, cái ly kề sát mặt, mỉm cười nhìn vào máy ảnh.
Cô ta dựa vào lan can phía sau lưng, tự do tự tại tùy ý, Hạ Ngôn mím chặt môi, định thoát ra ngoài, lại nhìn lại bức ảnh chụp.
Góc bàn dựa vào lan can, một phần cổ tay của người đàn ông lộ ra, đầu ngón tay đang cầm một tấm bài poker, khuy măng sét bằng đá màu đen sáng bóng trên cổ tay áo rất quen thuộc.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run rẩy, cô phóng to, không ngừng phóng to bức ảnh, to đến mức bức ảnh bị nhòe đi, khuy măng sét bằng đá màu đen kia vẫn như cũ không thay đổi, bàn tay to kia cũng vậy, khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp mắt.
Hạ Ngôn dừng lại.
Cả người cô trở nên lạnh lẽo.