Hạ Ngôn vừa nhìn thấy, cô đuổi theo chặn anh lại, Văn Liễm sớm đã đoán được đường đi của cô, anh lấy cờ đen đặt xuống theo một con đường khác, Hạ Ngôn lập tức xuất chiêu đánh chặn, Văn Liễm thấy thế ngẩng đầu cười nói: “Anh đã dạy em bao nhiêu lần, trong lúc đánh chặn cũng phải bắt đầu bày trận, lại đi theo con đường dại dột này.”
Hạ Ngôn siết chặt cờ trắng, “Em vẫn luôn chơi như vậy.”
Văn Liễm mỉm cười, ánh mắt lướt qua đầu ngón tay cô đang siết cờ trắng, có chút ửng hồng, rất xinh đẹp.
Anh nói: “Được, tiếp tục đi.”
Hạ Ngôn ra tay, nhưng vẫn chỉ chặn lại, nhìn ván cờ này, cô đại khái có thể đoán được vừa rồi anh bảo cô đi xuống, chắc là muốn cô chơi cờ cùng anh.
“Đi bên này, nước cờ của anh sẽ có sơ hở.” Văn Liễm chỉ vào con đường trước mặt.
Hạ Ngôn cố tình không đi qua đó, cô đi một con đường khác, chặn đường đi khác của anh.
Văn Liễm thấy thế cười khẽ, cầm quân cờ đen lên, thả đặt nó xuống, đột nhiên toàn bộ cục diện toàn là một màu đen.
Hạ Ngôn phản ứng lại.
Anh phá game.
Cô mím môi, có chút bực bội, buông quân cờ trắng trong tay xuống định rời đi.
Văn Liễm cười đứng dậy, dùng bàn tay to nắm lấy eo cô, đem cô đặt ở trên đùi, “Không phải lần đầu tiên thua anh, tức giận cái gì.”
“Anh cố ý chơi đùa em.” Hạ Ngôn đẩy vai anh, Văn Liễm hất tóc cô ra, lấp kín môi cô, mơ hồ nói: “Anh cố ý chỗ nào? Em nói xem—”
“Uống tổ yến, nhé?” Liếm môi cô xong, anh nghiêng người dịch chén yến hầm sang một bên.
Hạ Ngôn lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, cánh tay ôm lấy cổ anh siết chặt.
Văn Liễm bưng chén lên, mở nắp, dùng thìa múc.
Đút cho cô.
Hạ Ngôn mở miệng.
Bíp bíp vài tiếng, màn hình chiếc điện thoại màu đen đặt bên cạnh bàn cờ sáng lên, khóe mắt Hạ Ngôn liếc nhìn, nhưng người đàn ông này lại duỗi tay lật úp chiếc điện thoại xuống.
Hạ Ngôn đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía anh.
Văn Liễm vẫn giữ thần sắc tự nhiên, “Ngọt không?”
Hạ Ngôn khẽ cắn môi, không đáp.
Cô nuốt tổ yến kia xuống.
Anh đút cho cô một miếng, cô ăn một miếng, nhưng Hạ Ngôn không tập trung, luôn nhìn chiếc điện thoại di động màu đen trên bàn.
Cho đến khi hai người nằm trên giường, anh ôm lấy eo cô, hôn lên trán cô, cũng không cầm điện thoại lên xem.
Nửa đêm, Hạ Ngôn đi toilet, lau tay xong bước ra ngoài, dưới ánh trăng, ánh mắt cô lướt đến chiếc điện thoại màu đen trên bàn, cô im lặng vài giây rồi đi về phía bàn trà.
Cô đứng bên cạnh bàn, cứ như vậy nhìn chiếc điện thoại bị lật ngược, một lúc lâu sau, cô đưa đầu ngón tay chạm vào mặt sau của điện thoại.
Lạnh lẽo.
Cuối cùng, cô thu tay lại.
Vài giây sau.
Cô trở về giường, leo lên giường nằm cạnh Văn Liễm, người đàn ông trong lúc ngủ vô thức duỗi tay ra, kéo cô vào lòng.
Hạ Ngôn thở ra một hơi, nhìn vào quai hàm góc cạnh rõ ràng của anh.
Cô vùi mình vào cổ anh.
Văn Liễm bị cọ tỉnh, cúi đầu, nhéo cằm cô.
Giọng nói khàn khàn.
“Hửm?”
Hạ Ngôn không trả lời, dụi vào trong lòng anh.
Văn Liễm: “Ngủ đi.”
Lúc này cô mới ngủ thiếp đi.