Vật Thay Thế


Trác Cảnh Thành thu vào tầm mắt mình một thân ảnh từ xa.

Trong đám đông tấp nập, thân ảnh ấy đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Đó chỉ là một cậu trai trẻ bình thường.

Thật kì lạ.

Dung mạo cậu ấy không có gì xuất chúng, trang phục cũng rất phổ thông, cũng không có khí chất đặc biệt nổi bật hoặc tự tin.

Người như thế đều chiếm đại đa số, tùy tiện hòa vào đám đông cũng có rất nhiều.

Thế nhưng, cậu ấy lại thu hút sự chú ý của anh.
Có lẽ, là do ánh mắt chuyên chú gần như si mê kia đã hấp dẫn anh.

Anh chưa bao giờ thấy qua có người nào có thể ở trong loại thời gian này, loại địa điểm này, lại giống như bản thân đang ở trong nhà riêng ung dung đọc tiểu thuyết.


Một bên lông mày tuấn lãng của anh nhếch lên.

Anh chú ý tới lúc cậu trai trẻ kia lật qua một trang giấy, cậu ấy đã vô tình làm rơi thứ gì đó ra khỏi cuốn sách.

Vì có chút xa nên anh nhìn không rõ lắm.

Cho đến khi tới gần hơn, anh cẩn thận nhìn lại một chút.

Là một bookmark của cuốn sách.

Anh không khỏi cười khẽ một tiếng trong lòng.

Bookmark đó cũng không có gì đặc biệt, ở một góc phía trên giống như có một bông hoa nhỏ được ép khô, ở bên cạnh đó lại giống như có một dòng chữ viết tay.

Rồng bay phượng múa, chữ viết tiêu sái như thế, anh không có hứng thú để phân tích.

Trác Cảnh Thành cảm giác như là có chút giống với sở thích của các tiểu nữ sinh.
Củ cải rau xanh, mỗi người có một sở thích, anh cũng không tiện ở đây phê bình cái gì.

Nếu đã phát hiện ra người ta bị rơi đồ, không nhắc nhở một chút tựa hồ rất quá đáng đi.
Cứ như vậy, anh mỉm cười, đi ba bước tiến đến gần cậu trai trẻ kia, khom lưng nhặt bookmark của cuốn sách lên.

" Đây là đồ vật của cậu phải không? "
Mắt thấy chàng trai kia vẫn chuyên chú vào cuốn sách, cơ hồ không phát hiện ra anh, anh trực tiếp khẽ vươn tay, đem dấu trang sách đặt vào giữa cuốn sách của cậu ấy.

Chàng trai trẻ kia phản ứng rất chậm, tựa hồ run lên đến ba giây, sau đó mới ngẩng đầu.

Khi cậu ấy ngước nhìn lên, ánh mắt hai người liền chạm vào nhau, Trác Cảnh Thành lúc này mới nhìn rõ dung mạo cậu ấy.

Kì thực....!khá ngốc.


" A..."
Phương Thời Nhượng giống như hiện tại mới phản ứng được, cậu duỗi tay cầm lên đồ vật vẫn còn đang nằm trong tay của người ta, rồi mới có chút bối rối đóng lại cuốn sách, sau đó đứng lên.

" Cảm ơn anh rất nhiều! " Cậu rất chân thành, thậm chí còn hơi cúi mình.

Cậu đọc sách thường bị mất số trang, cho nên đều dùng dấu trang sách để đánh dấu.

Mà thứ này đối với cậu có ý nghĩa đặc biệt, thật may mắn là có người tốt nhắc nhở, bằng không cậu nhất định sẽ không chú ý tới.

Thấy thế, đáy mắt Trác Cảnh Thành ngược lại là hiện lên một đạo ý cười nghiền ngẫm.

Anh không nghĩ tới người trẻ tuổi kia sẽ quan trọng việc này đến vậy.

Xem ra, cậu ấy cũng không phải là không có ưu điểm nha.

Trác Cảnh Thành cười cười.

" Tiện tay mà thôi.

Ngược lại là cậu, không cần đi làm sao? " Đã gần đến giờ làm việc, coi như anh đang ở gần nơi làm việc, nhưng giờ cũng nên xuất hiện ở phòng làm việc mới đúng.

Đi làm? Hai chữ này vang lên trong tai Phương Thời Nhượng, đầu cậu lập tức giống như bị sét đánh một cái.
______ ÉT O ÉT!!!

Cậu lập tức đưa tay lên xem đồng hồ, còn kém mười lăm phút!
Cậu vội vàng đem tất cả đồ vật nhét vào cặp làm việc, khẩn trương muốn bước nhanh chân hơn.

Giống như là nghĩ đến điều gì, cậu quay người lại hướng Trác Cảnh Thành khom người chào một cái.

" Anh đã giúp tôi một đại ân, thật vô cùng cảm ơn anh! "
Nói xong, cậu liền lúng túng chạy đi.

Trác Cảnh Thành đứng nguyên tại chỗ ngẩn ra một giây, anh nhịn không được bật ra một tiếng cười khẽ.

Đầu năm nay, còn có người ngốc nghếch đến đáng yêu tới hai lần...
Bắt đầu cước bộ, anh cũng theo hướng cương vị công tác của mình mà đi đến.

- ---------------------------------------------------------
Vật thay thế 2
Thời gian đổi mới: 12/28 2001..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận