Hạ Ngôn đầu ngón tay trắng bệch, bên tai di động rung lắc đến mức cầm không được, WeChat của đoàn kịch có quá nhiều tin nhắn.
Cô phải để điện thoại xa một chút.
Cô liền thấy Tần Lệ Tử gửi một tin nhắn đến, làm cho người ta kinh sợ.
Tần Lệ Tử: Văn Liễm, Văn Liễm tới, tới trường quay.
Hạ Ngôn thẫn thờ nhìn tin nhắn.
Thư ký Lý bên kia gọi vài tiếng cô Hạ Ngôn, cô Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn trực tiếp cúp máy, cô bấm vào nhóm chat của đoàn kịch.
Nhóm B Arlene: Thật hay giả vậy? Anh ấy thực sự tới ư?
Lâm Viễn: Thật đấy.
Tần Lệ Tử: Chúa ơi, tớ lo quá.
Nhóm B Tuổi Tuổi: Chụp bức ảnh xem với nào.
Tần Lệ Tử: Chờ một chút chờ một chút, các chị em, chúc phúc cho chúng tôi đi.
Nhóm A Tần Diều: Cố lên, lời chúc tốt đẹp nhất.
Nhóm B Arlene: Anh ấy là đến để gặp chị Hạ Tình, không phải xem mấy cậu.
Nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Ngôn vứt điện thoại đi, cô thẫn thờ nhìn màn hình TV, trên màn hình là một nữ vũ công khác đang khiêu vũ, trước khi đến lượt Hạ Tình, màn hình điện thoại lại vang lên.
Một đoạn video rất mờ được Tần Lệ Tử đăng lên.
Trong video, một người đàn ông cao lớn trong miệng ngậm điếu thuốc lá mơ hồ bước ra khỏi xe.
Anh cài khuy cổ áo màu đen bằng đầu ngón tay.
Sau đó, màn hình chuyển sang màu đen, video rất ngắn, nhiều nhất khoảng bốn giây.
Tin nhắn trên WeChat liên tục cập nhật, Hạ Ngôn ngồi trong bóng tối một lúc, sau vài giây, cô đứng dậy, cầm điện thoại lên, một bên chạy ra ngoài, một bên thì gọi cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh Bắt máy: “Hạ Ngôn, chào buổi tối.
”
Hạ Ngôn: “Chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị.
”
Trần Tĩnh nghe thấy giọng điệu khẩn trương của cô, liền nói: “Chị vừa mới tan làm, đợi một chút, chị lái xe đến ngay.
”
“Không, đi đài truyền hình thành phố.
”
Trần Tĩnh dừng một chút, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nói: “Được, hẹn gặp lại ở đài truyền hình.
”
Hạ Ngôn: “Chị giúp em lấy một tấm thiệp mời nhé.
”
Trần Tĩnh: “Được.
”
Mười phút sau, Hạ Ngôn để mặt mộc, ôm lấy cánh tay đứng ở lối vào trường quay, Trần Tĩnh vội vàng xuống xe, khi cô ấy đến gần, nhìn thấy cô như vậy thì sửng sốt, “Em mặc quần áo ở nhà mà ra ngoài?”
Hạ Ngôn không có trả lời, chỉ hỏi: “Chị có lấy được thiệp mời không?”
Trần Tĩnh siết chặt phong thư trong tay, nói: “Chị lấy được rồi, nhưng em chắc chắn muốn đi vào sao?”
Hạ Ngôn vươn tay, “Chắc chắn ạ.
”
Trần Tĩnh lập tức cảm thấy đau lòng cho cô, đưa tấm thiệp cho cô, sắc mặt cô trắng bệch nhận lấy, cô ấy vẫn phải nói: “Chị em trước nay luôn rất mạnh mẽ, lần này trở về, trước tiên là để học tập ba tháng, cô ấy có lẽ…”
Có lẽ thực sự vì Văn Liễm mà trở về.
Hạ Ngôn không đợi cô ấy nói xong, cô nói: “Em biết rồi.
”
Trần Tĩnh ngậm miệng.