Vật Thay Thế


Trước đây khi Hạ Tình biểu diễn ở trường, Văn Liễm đúng thật đều luôn ngồi ở hàng ghế đầu, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ ngồi cùng một nhóm nam sinh ở hàng cuối, nhưng nhất định phải là ở giữa.

Nhưng những lời này, cô ấy không dễ nói với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn nhìn vẻ mặt của cô ấy, hỏi: “Trước đây luôn như vậy sao?”

Trần Tĩnh sững người một lúc, sự nhạy cảm của Hạ Ngôn làm cô ấy có chút kinh ngạc.


Hạ Ngôn nhấp một ngụm cà phê, vị đắng càng khiến cô khó chịu, cô nói: “Chị ấy đang múa, anh ấy đang xem.



Trần Tĩnh lại im lặng.


Hạ Ngôn đi về phía đường lớn, nói, “Nhưng lần trước anh ấy không đến xem Thanh Xà của em.



Trần Tĩnh vội vàng đỡ lấy cánh tay cô, nói: “Lần trước anh ấy không phải bị kẹt xe sao? Hôm đó trên đường ở sân bay xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy cũng vội vàng trở về.




Hạ Ngôn quay sang nhìn Trần Tĩnh, “Bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ.



Trần Tĩnh nghẹn trong cổ họng.


Cô ấy nói: “Đi thôi, để chị chở em về.



Sợ Hạ Ngôn xảy ra chuyện, cô ấy vội vàng kéo cô lại, Hạ Ngôn cũng không từ chối, đi theo cô ấy lên xe, sau khi ngồi vào, Trần Tĩnh đang định khởi động xe, Hạ Ngôn đột nhiên nói: “Tìm chỗ nào ngồi đi, bây giờ em không muốn về.



Trần Tĩnh: “Được.



*


Cánh cổng khu biệt thự của tiểu khu chậm rãi mở ra, người quản lý khu ở bên cạnh đeo găng tay màu trắng hành lễ, chiếc Mercedes màu đen lái vào, cửa sổ xe tối om không thể nhìn rõ bên trong.

Xe đến cửa liền dừng lại, mấy giây sau, cửa xe mở ra, Văn Liễm bước xuống, tay anh cầm áo khoác, cởi cà vạt đi vào biệt thự.


Trong phòng khách nhỏ sáng đèn, anh vắt áo khoác lên lưng ghế, đưa mắt nhìn quanh.


Trong phòng khách nhỏ không có ai, cửa sổ kính sát đất mở một nửa, một bức tranh thêu còn dở Thanh Minh Thượng Hà Đồ được ném trên ghế sofa, chiếc điều khiển TV từ xa màu đen thì nằm trên sàn.


Cô ấy đâu?

Văn Liễm hơi híp mắt, đi tới nhặt lấy điều khiển, ném lên bàn trà, nhìn lướt qua Thanh Minh Thượng Hà Đồ, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, tiện đà đi lên.


Đèn trên cầu thang lờ mờ, Văn Liễm đẩy cửa bước vào phòng ngủ chính, trong phòng ngủ chính thoang thoảng mùi thơm dầu tắm, nhưng vẫn không có ai, Văn Liễm ném cà vạt vào giỏ thay đồ, liếc nhìn phòng tắm, chắc chắn rằng cô thực sự không có ở nhà.


Anh khẽ cau mày, đi vào phòng thay đồ, tháo đồng hồ đeo tay xuống, lấy quần áo mặc ở nhà rồi quay vào phòng tắm.

Hai mươi phút sau, Văn Liễm từ trong phòng tắm đi ra, lau tóc, cằm và cổ còn dính nước, anh đi đến tủ đầu giường châm đàn hương, sau đó rời phòng ngủ chính đi tới thư phòng.


Cũng không tính là muộn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận