Khương Vân nhanh chóng nhìn về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nắm chặt chiếc túi nhỏ, vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy những ánh mắt đến từ xung quanh đều mang đầy sự chế giễu.
Cô há miệng thở dốc, muốn nói Văn Liễm đến đài truyền hình chưa chắc là đến để xem Hạ Tình đâu.
Nhưng cô không nói nên lời.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện của tôi và Văn Liễm như vậy?”
Đây là câu nói phản công đầu tiên của cô.
Tần Lệ Tử không ngờ tới, cô ta cười rộ lên, khoanh tay nói: “Tại sao ư? Chẳng phải cô là người biết rõ hơn ai khác sao?”
Hạ Ngôn không trả lời.
Khương Vân nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Ngôn, vội vàng kéo cô đến thang máy bên cạnh.
Những người chặn thang máy thấy họ đến, lập tức tản ra, Khương Vân kéo Hạ Ngôn vào thang máy, những người khác cũng không dám bước vào.
Hạ Tình nghe thấy bên này có tranh chấp, cô ta đi đến, gọi một tiếng Tần Lệ Tử rồi cảnh cáo cô ta.
Tần Lệ Tử lập tức nói: “Không phải, chị Hạ Tình, cô ta thừa dịp chị ra nước ngoài, thông đồng với anh rể, thật vô lý phải không?”
“Cô ta cho rằng tiền bối Văn Liễm thích cô ta sao? Cô ta chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi… (*).”
Nguyên văn: 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ) mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, lui về vị trí thứ hai cái gì? Hạ Ngôn muốn nghe hết nên tiến lên một bước, Khương Vân nhìn thấy hành động nguy hiểm của cô, chạy nhanh đến kéo cô lại, “Hạ Ngôn, cậu bình tĩnh một chút.”
Hạ Ngôn hoàn hồn, nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại.
Khương Vân khẩn trương nhìn cô: “Sắp tới cuộc thi rồi, đừng để người khác làm ảnh hưởng, Tần Lệ Tử cố ý làm như vậy, chẳng qua là muốn làm cậu phân tâm, chức nhóm trưởng quan trọng như vậy, Hạ Ngôn, bình tĩnh lại, không cần trả lời bọn họ.”
Khương Vân dùng sức kéo tay của Hạ Ngôn, giữ nó thật chặt.
Hạ Ngôn quay đầu lại, nhìn Khương Vân.
Khương Vân gật đầu với cô, vẻ mặt khẩn trương.
Hạ Ngôn đột nhiên trở nên tỉnh táo, cô mỉm cười với Khương Vân, nói: “Cảm ơn.”
Khương Vân thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn những con số đang nhảy lên, trên mặt không có ý cười.
Hôm nay, cô đã nghe vô số người nghị luận chuyện tối qua Văn Liễm đã đi xem Hạ Tình khiêu vũ, nhưng lại không đi xem Hạ Ngôn múa “Thanh Xà”.
Cô Từ đang ở trong phòng tập múa cũng nghe thấy, cau mày đóng cửa phòng tập lại.
Trở lại chỗ Hạ Ngôn, gõ nhịp cho cô tập.