Trở lại biệt thự, đèn đã sáng.
Hạ Ngôn bước vào cửa, đi về phía cầu thang.
Đúng lúc này, Giọng nói của Văn Liễm truyền đến: “Em về rồi à?”
Bước chân của Hạ Ngôn hơi khựng lại, sau đó cô xoay người.
Văn Liễm đặt máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn, thấy cô còn chưa thay quần áo múa, anh nhướng mày, “Hôm nay là ngày thi sao?”
Tay áo của Hạ Ngôn rủ xuống, nhưng cô không phản ứng.
Văn Liễm nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Hạ Ngôn đột nhiên đi tới, đi tới trước mặt anh, đầu óc rối bời, sau đó đột nhiên nói: “Hạ Tình làm trọng tài, em như cá nằm trên thớt, chị ấy giơ tay chém xuống là có thể giết chết em!”
Ánh mắt Văn Liễm lập tức trở nên sắc bén.
Hạ Ngôn chỉ vào anh, “Có phải anh cũng cảm thấy em không xứng làm trưởng nhóm không?”
Đầu ngón tay cô thon thả, trắng nõn, hơi ửng hồng.
Văn Liễm nhíu mày liếc nhìn, sau đó đặt bàn tay to lên eo cô, đẩy cô về phía trước.
Anh nheo mắt: “Cho nên? Ngày mai anh sẽ tới đoàn kịch kêu bọn họ thay đổi kết quả? Đưa em vào vị trí nhóm trưởng?”
Giọng anh trầm thấp, ẩn chứa nguy hiểm.
Hạ Ngôn đẩy vai anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dài và hẹp của anh.
“Kéo Hạ Tình xuống? Anh đồng ý sao?!”
Văn Liễm nghiến chặt quai hàm, nhìn chằm chằm cô.
Một tiếng này hét lên, ngay cả rèm cửa dường như cũng rung chuyển một chút.
Sau khi Hạ Ngôn hét lên, ngực cô phập phồng, sau đó bắt đầu đẩy bờ vai của anh ra, bàn tay Văn Liễm dùng sức ấn chặt vào người cô, anh nói: “Thành tích là phải dựa vào chính mình giành lấy, Hạ Ngôn.”
Hạ Ngôn không dừng lại, cố gắng vùng vẫy.
Sự trốn tránh của cô làm trong lòng Văn Liễm cảm thấy bực bội, anh đứng lên, trực tiếp khiêng cô lên vai.
Giọng nói Hạ Ngôn có phần nức nở, “Thả em xuống, Văn Liễm.”
Văn Liễm không đáp, bước nhanh lên lầu.
Anh trực tiếp bế cô vào phòng, sau đó ném cô lên giường, Hạ Ngôn choáng váng một lát, cô đứng dậy, Văn Liễm một chân quỳ xuống giường, ấn hai vai cô trở lại trên giường, anh nhéo cằm cô, nói: “Bình tĩnh lại.”
Hạ Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt anh, sau đó từ từ thả lỏng, ngã người ra sau.
Cô nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh.
Nhớ tới năm thứ nhất kia, anh đút tay vào túi quần đi tới, đem chai nước trong tay mà ném cho huấn luyện viên của bọn cô, một chút bất cần, một chút thờ ơ, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt kia càng thêm đẹp trai sắc sảo.
Chỉ trong nháy mắt đó, các nữ sinh đã hò hét, bàn luận sôi nổi.
Cô giơ tay che nắng, ánh mắt dán chặt vào anh.
Khi đó, cô chỉ là một trong số rất nhiều nữ sinh, anh thậm chí còn không thèm nhìn về phía cô.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, sắc mặt Văn Liễm khẽ thay đổi, đầu ngón tay anh chạm vào khóe mắt cô, nói: “Thành bại là chuyện thường tình, em khóc cái gì?”
Hạ Ngôn đảo mắt đi, nước mắt vẫn chảy dài.
Văn Liễm im lặng vài giây, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó kéo cô lên ôm vào lòng, Hạ Ngôn vô thức quay mặt đi, nước mắt không kiềm chế được cứ thế theo khuôn mặt chảy xuống.
Văn Liễm cúi đầu nhìn cô, sau đó ôm lấy mặt cô rồi lau nước mắt.
Cả hai đều không nói gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Cô khóc, anh lau nước mắt, thậm chí rất nhiều lần cô tránh tay anh nhưng anh lại kéo cô trở lại.
Cô cũng không nhìn anh.
Vẫn luôn cụp mắt xuống.
Lần đầu tiên Văn Liễm phát hiện người phụ nữ này thật sự là làm từ nước, anh thở dài hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Hạ Ngôn không trả lời, căn bản là cô không muốn trả lời anh.
Văn Liễm nhìn cô thật sâu, vài giây sau, anh rút điện thoại đặt ở đầu giường, một tay bấm số.
Là số của chú Trần.