Vật Thay Thế


Hôm nay hai người lại một trước một sau cùng đi xuống, chị Trương càng cười tươi hơn, nói: “Hôm nay phải kỷ niệm một chút.”

Văn Liễm ngồi xuống, hỏi: “Kỷ niệm cái gì?”

Chị Trương cười cười, ý vị thâm sâu.

Văn Liễm nhướng mày, nhìn người phụ nữ ở phía đối diện.

Hạ Ngôn lấy khăn nóng lau lòng bàn tay, sau đó bắt đầu ăn sáng.

Văn Liễm dừng một chút, dời tầm mắt đi, rồi cũng cầm thìa lên.

Mười phút sau.

Bọn họ một trước một sau lên xe, Văn Liễm dựa vào phía sau, tay đặt trên tay vịn, từng chút từng chút.

Hạ Ngôn nhìn phong cảnh chợt lóe qua bên ngoài cửa sổ.

Chú Trần liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, khởi động xe.

Rất nhanh đã đến cửa của đoàn kịch, các sinh viên múa đã lục tục tiến vào.

Hạ Ngôn nhìn bảng hiệu của đoàn múa Kinh thị, ấn nút mở cửa xe.

Nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích, cô dừng một chút, quay đầu lại.


Văn Liễm mở mắt, đôi mắt hẹp dài quét qua.

Hạ Ngôn mím môi, dùng sức vặn tay cầm mở cửa vài cái, chú Trần nhìn động tác kia của cô, sợ hãi, chiếc xe này rất đắt giá.

Văn Liễm vẫn không hề động đậy, anh khẽ nới lỏng cổ áo một chút, đồng thời thu hồi tay vịn ở giữa.

Hạ Ngôn hơi bất động, rồi dùng sức lắc tay.

Cô trầm mặc vài giây, đột nhiên nhào về phía Văn Liễm.

Anh giơ đôi tay to lớn lên, ôm eo cô, đỡ lấy thân thể mềm mại của cô.

Hạ Ngôn ngồi dậy, cắn chặt đôi môi mỏng của anh, ngay sau đó, người đàn ông khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, giây tiếp theo, đầu ngón tay anh bóp chặt cằm cô, liếm vết máu trên môi cô, “Cứ cắn như vậy, cẩn thận lại làm bản thân mình bị thương.”

Trên môi Hạ Ngôn mang theo mùi máu tươi, ánh sáng trong xe có vài phần mờ ảo.

Đôi mắt hẹp dài của anh lại có mấy phần dịu dàng, Hạ Ngôn nhìn nhìn, muốn quay đầu.

Văn Liễm chỉ lấy tay lau máu khóe môi cô rồi nói, “Buổi tối anh sẽ đến đón em, dẫn em ra ngoài đi dạo một chút, muốn đi tới đâu, tranh thủ thời gian nghĩ đi.”

Hạ Ngôn không trả lời, đẩy anh ra, xuống xe.

Trước cửa đoàn kịch, đám người vũ đạo kết bè kết phái cũng mới tới, nhao nhao nhìn thấy cô bước từ trong xe đi xuống, cảnh này ít nhiều cũng khiến cho những người đó nảy sinh chút đố kỵ, cho dù mất đi vị trí thủ lĩnh, chiếc Mercedes này vẫn sẽ đều đặn đưa đón cô đi làm.


Bên cửa sổ tầng hai, một bóng người đứng ở đó, khoanh tay, lẳng lặng nhìn chiếc Mercedes màu đen đang chạy băng băng kia, cũng nhìn Hạ Ngôn từ trong xe đi xuống.

Hạ Tình duỗi tay, nắm chặt rèm cửa sổ, khép lại.

*

Đi vào đại sảnh, Khương Vân đang ở bên cạnh thang máy vẫy tay với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn đi tới, đứng bên cạnh Khương Vân, Khương Vân nhìn chiếc xe vừa mới dừng ở cửa, lập tức thu hồi tầm mắt nói, “Hôm nay cậu ăn mặc rất đẹp.”

Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Khương Vân một cái.

“Cảm ơn cậu.”

Khương Vân cười, “Hiếm khi thấy cậu mặc thường phục búi tóc cao như vậy.



Hạ Ngôn cong môi nở nụ cười, đi theo Khương Vân vào thang máy.

Cửa thang máy cũng bị những người khác chặn lại, ngay sau đó những người khác cũng đi theo vào, thang máy lập tức chật kín.

Khương Vân nhấn nút đóng cửa.

Phía sau liền truyền đến tiếng nghị luận nhỏ.

“Hôm qua bài múa là tiết mục “lá liễu” sao?”

“Đúng vậy.



“Với trình độ của cô ta, còn dám múa lá liễu?”

“Cho nên không phải bị dìm xuống dưới sao? Hay là do chị Hạ Tình hạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận