Tần Lệ Tử thỉnh thoảng sẽ nhắn một câu, đột nhiên Triệu Châu Châu hỏi: “Chị Lệ Lệ, thời điểm này mỗi năm chị sẽ tổ chức họp lớp phải không?”
Tần Lệ Tử: “Đúng vậy.”
Triệu Châu Châu: “Vậy năm nay học trưởng Văn Liễm sẽ tham gia chứ ạ?”
Tần Lệ Tử cười nói: “Em đoán xem.”
Hạ Ngôn khựng lại, Triệu Châu Châu bằng tuổi cô nhưng trung học cô học trường quốc tế Tulip.
Cô mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn, Văn Liễm vẫn đang nói chuyện điện thoại, anh đang dùng một chiếc điện thoại di động khác cho công việc.
Điện thoại di động cá nhân của anh được đặt trên bàn, lúc này nó đang đổ chuông.
Văn Liễm nhìn lướt qua, sau đó cầm lên chuẩn bị cúp máy.
Hạ Ngôn gọi: “Văn Liễm.”
Anh nhướng mắt nhìn sang.
Hạ Ngôn đi đến ngăn tủ bên cạnh dựa vào, mái tóc ướt của cô xõa trên vai.
Văn Liễm ánh mắt có chút thâm trầm, đối diện nhìn nhau.
Chiếc điện thoại trên tay anh vẫn đang đổ chuông.
Hạ Ngôn sớm đã nhìn thấy cuộc gọi, cái tên này dường như là lớp trưởng của Văn Liễm ở trung học, cô nói: “Nếu anh được mời tham dự buổi họp lớp, anh có thể đưa em đi cùng không?”
Ánh mắt Văn Liễm trầm xuống, liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng đổ chuông, anh cúp chiếc điện thoại còn lại, tiện tay ném lên bàn cà phê.
Sau đó anh đứng lên, nhìn Hạ Ngôn vài giây, xoay người sang chỗ khác, đi đến bên cửa sổ, mở rèm ra, anh nghe điện thoại, “A lô.”
Bên kia không biết nói gì đó.
Văn Liễm đưa tay vuốt thẳng cổ áo, lắng nghe, vài giây sau mới quay đầu nhìn người phụ nữ đứng cạnh tủ, ánh mắt sắc bén.
Hạ Ngôn khoanh tay, đôi mắt lấp lánh vài lần.
Lại qua không biết bao lâu, Văn Liễm trả lời: “Được, cậu gửi thời gian với địa chỉ cho tôi.”
Bên kia hưng phấn trả lời “Được, được”.
Sau khi cúp điện thoại, Văn Liễm trở lại bàn cà phê, đem điện thoại đặt ở trên bàn, trong phòng yên tĩnh, lập tức loảng xoảng một tiếng.
Anh đi về phía Hạ Ngôn, Hạ Ngôn theo bản năng đứng thẳng người, nhưng rất nhanh trước mắt tối sầm lại, người đàn ông bao phủ lấy cô, anh nhéo cằm cô, “Làm sao em biết sẽ có họp lớp?”
Hạ Ngôn mím môi, “Tần Lệ Tử.”
Văn Liễm suy nghĩ một chút, nhưng không có ấn tượng gì.
Anh nhéo cằm Hạ Ngôn chơi đùa, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, Hạ Ngôn bị ánh mắt dò xét của anh nhìn đến nỗi không nhịn được quay sang chỗ khác, nhưng Văn Liễm đã nắm chặt lấy cằm không cho cô cử động.
Cứ như vậy, giằng co vài giây, Văn Liễm thấp giọng nói: “Em muốn đi thì cứ đi thôi.”
Hạ Ngôn ánh mắt kiên định.
Văn Liễm buông cô ra, vòng tay qua eo cô, cúi đầu phủ lên môi cô.
Kể từ khi Văn Liễm hứa đưa cô đến buổi họp mặt bạn cùng lớp, tâm tình của cô rất phức tạp, lúc thì vui mừng, lúc lại sợ hãi.
Thành thật mà nói, Văn Liễm chưa từng đưa cô đi gặp bất kỳ người bạn nào, Trần Tĩnh là bởi vì cô cần chị ấy giúp đỡ cho nên mới tìm tới cửa.
Còn về những người khác, ví dụ như Phó Lâm Viễn của công ty đầu tư Hằng viễn, cháu trai của anh – Văn Trạch Lệ, bạn tốt của Tiêu gia – Tiêu Từ…, cô đều chưa từng gặp.