Sáng hôm sau, Hạ Ngôn từ trên giường tỉnh lại, Văn Liễm không có ở đây, cô tắm rửa xong đi xuống lầu, anh đã đến công ty rồi.
Hạ Ngôn ăn sáng xong ra ngoài, vừa ngồi lên xe, Văn Liễm đã gửi một tin nhắn WeChat tới.
Văn Liễm: Buổi tối tám giờ, anh đến đón em.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run lên, nhắn trả lời: “Được.”
Sau khi vào đoàn kịch, Hạ Ngôn nhìn văn phòng của cô giáo Từ, vẫn không có ai ở đó, cô mở cửa ra, hỏi Khương Vân vừa mới đến “Cô giáo Từ vẫn không đến à?”
Khương Vân uống một hớp nước ấm, nói: “Không đến, cậu nói xem chúng ta có nên gọi điện thoại cho cô giáo không?”
Hạ Ngôn chần chờ vài giây.
Cô lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn WeChat cho cô giáo Từ.
Hạ Ngôn: Cô giáo Từ, cô cải biên rất hay, nhưng em múa không tốt, cô hãy sớm trở về làm việc, chúng em rất nhớ cô.
Sau khi gửi đi, cô giáo Từ cũng không trả lời, Hạ Ngôn mím chặt môi, đành phải đặt điện thoại xuống bắt đầu luyện tập.
Khương Vân nói: “Cô Từ không nhắn lại à?”
Hạ Ngôn: “Ừ.”
“Cô ấy có lẽ cần yên tĩnh một chút.
Tớ nghe nói năm đó cô giáo cùng với cô Đường Dịch cạnh tranh vị trí đứng đầu, cô giáo chỉ kém một chút thôi.
Cô giáo Từ có thể đã đặt tất cả hy vọng lên người của cậu.”
Hạ Ngôn: “Tớ biết, vậy nên tớ đã rất cố gắng.”
Khương Vân vừa nghe, ngay lập tức ghét bỏ Hạ Tình, nhưng cô ấy không muốn nói ra vào lúc này, làm Hạ Ngôn mất hứng.
Cô ấy nói: “Kệ đi, chúng ta cùng nhau cố lên.”
Hạ Ngôn : “Được.”
Khoảng bốn giờ chiều, Hạ Ngôn thay quần áo khiêu vũ, trở về biệt thự ăn tối.
Cô lên lầu tắm rửa, sấy khô tóc, trang điểm nhẹ rồi chọn một chiếc váy đen lệch vai, tóc buông xõa, phần tóc mái được uốn xoăn.
Sau đó, cô đi xuống lầu, chị Trương lau tay từ trong phòng bếp đi ra vừa lúc nhìn thấy.
Mắt chị sáng lên, “Hạ Ngôn, hôm nay cô thật xinh đẹp.”
Lòng bàn tay Hạ Ngôn đổ chút mồ hôi, cô cười nói: “Cám ơn chị.”
“Gần tám giờ rồi.” Chị Trương liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Hạ Ngôn yên lặng nhìn cánh cửa, vài phút sau, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới trước cửa biệt thự, chú Trần từ ghế lái bước xuống, chầm chậm chạy ra mở cửa.
Hạ Ngôn lập tức cầm túi xách đi ra ngoài, Văn Liễm ngẩng đầu nhìn liền thấy làn váy cô tung bay đi về phía xe.
Vừa nhìn qua là thấy cô trang điểm rất tỉ mỉ.
Hạ Ngôn chào chú Trần, sau đó cúi người ngồi vào trong xe, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô thấy cà vạt của anh bị lỏng thì đặt chiếc túi nhỏ lên đùi, cúi người lại gần thắt cho anh.
Văn Liễm nhích lại gần, cúi đầu nhìn cô: “Ăn cơm chưa?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Em ăn rồi, còn anh?”
Văn Liễm dùng đầu ngón tay nhéo chính giữa lông mày, nói: “Anh ăn ở công ty rồi.”
Anh đưa tay, nắm tay cô, kéo cà vạt ra, Hạ Ngôn hiểu ý, cởi cà vạt ra, nhìn thấy yết hầu và làn da của người đàn ông, tai cô đỏ bừng.
Văn Liễm cụp mắt, yên lặng nhìn cô.
Vài giây sau, anh bảo chú Trần lái xe.
Buổi họp lớp lần này được tổ chức tại câu lạc bộ Nhã Các ở Kinh Thị, là nơi mà phí hàng năm cao tới hàng chục triệu, người ra người vào đều là những thiên kim thiếu gia con nhà giàu có.