Vật Thay Thế


Một cuộc họp lớp mà phô trương lớn như vậy.

Hạ Ngôn xuống xe, nhìn hai chữ Nhã Các liền nghĩ đến mục đích của cha mẹ cô vì muốn đưa Hạ Tình vào trường quốc tế Tulip mà hao hết cả tâm tư.

Các bạn cùng lớp của cô trước nay luôn đơn giản hào phóng, chi tiêu bình thường.

Không thể so sánh với buổi họp lớp của Hạ Tình được, Văn Liễm cởi hai cúc áo, đi đến bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô rồi dẫn cô lên bậc thang.

Phục vụ nơi này quả thực rất tốt, ở cửa ra vào ký tên, có khăn lông lau tay, người phục vụ dẫn đường, dẫn bọn họ đi tới cửa phòng ở lầu hai, Hạ Ngôn nhìn cánh cửa cách ngày càng gần, phía sau cánh cửa này chính là quá khứ của Văn Liễm, suốt hai năm trung học của anh, mấy năm nay cô vẫn luôn cực lực tránh né việc tìm hiểu quá khứ của Văn Liễm và Hạ Tình.

Hôm nay cô muốn trực tiếp đối mặt với nó.

Người phục vụ đẩy cửa phòng ra.


Nhóm người bên trong đồng loạt nhìn qua.

Nhìn thấy Văn Liễm tay ôm eo một người phụ nữ đứng ở cửa, trong nháy mắt, cả phòng tiệc giống như bị nhấn nút tạm dừng, Tần Lệ Tử thậm chí nhảy dựng lên, Hạ Tình ngồi ở chính giữa, mặc một bộ váy màu đen, tay cầm một ly rượu vang như đông cứng lại, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện vài tia khó tin.

Vẫn là đội phó đội kế hoạch lớp Trần Trung Bác nhanh chóng đứng lên, cười nói: “Văn Liễm, sao giờ cậu mới đến?”

“Tôi đi đón cô ấy.” Văn Liễm nhàn nhạt nói, ôm Hạ Ngôn đi vào trong.

Trần Trung Bác phất tay để những người khác nhường đường, vội vàng nhìn Hạ Ngôn một cái, “Bạn gái?”

Ánh mắt Trần Trung Bác mang theo vài phần dò xét, Hạ Ngôn rõ ràng có thể cảm giác được đầu ngón tay của mình có chút siết chặt, bạn học của Văn Liễm đều là đại thiếu gia giàu có đến từ Kinh thị, thậm chí có người còn là nhà đầu tư của đoàn kịch.

Văn Liễm rũ mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, nói: “Đúng vậy.”


Trần Trung Bác: “Ồ, xin chào cô.”

“Xin chào.” Hạ Ngôn đáp lại anh ta.

Trần Trung Bác hỏi, “Cô tên là gì?”

Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn.”

Một tiếng Hạ Ngôn làm cho tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Tình, sự hoài nghi trong ánh mắt Hạ Tình biến mất cùng một chút tức giận, cô ta cười đứng dậy, tiến lên nắm tay Hạ Ngôn, nói: “Đúng vậy, cô ấy là em gái của tôi.”

“Trước đây tôi đã nói với các cậu rồi, em gái tôi nhỏ hơn tôi bốn tuổi, hiện cũng đang ở trong đoàn múa của cô Đường Dịch.” Hạ Tình nắm chặt tay Hạ Ngôn, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Văn Liễm, sau đó nói: “Em nói chuyện với em ấy chắc không thành vấn đề chứ?”

Văn Liễm ngước mắt nhìn lướt qua Hạ Tình một cái, sau đó buông lỏng tay, nói: “Chị em gặp nhau, nên vậy.”

Hạ Ngôn ngay sau đó nhìn về phía Văn Liễm.

Văn Liễm đưa tay xoa tóc cô, nhìn cô nói: “Uống chút gì đi, anh nói Trung Bác lấy cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận