Cô mím môi, nói nước trái cây.
Văn Liễm nhìn về phía Trần Trung Bác, Trần Trung Bác vội vàng yêu cầu người thu xếp.
Hạ Tình nhìn Hạ Ngôn, ánh sáng trong phòng tối tăm, nụ cười trong mắt Hạ Tình trôi nổi.
Hạ Ngôn bắt gặp ánh mắt của cô ta, không hề tỏ ra yếu thế.
Hạ Tình cười ngọt ngào, thấp giọng nói: “Đi thôi, em gái.”
Hạ Ngôn đi theo cô ta tới ghế sô pha, Trần Tĩnh đột nhiên đi tới, mỉm cười giữ chặt lấy cánh tay Hạ Ngôn, cô ấy nói với Hạ Tình: “Tôi có chuyện muốn nói với Hạ Ngôn.”
Hạ Tình liếc nhìn Trần Tĩnh, trên môi nở một nụ cười giả tạo, “Ồ, được thôi.”
Trần Tĩnh cũng không sợ vẻ mặt của Hạ Tình.
Hạ Tình buông Hạ Ngôn ra, sau đó quay người rời đi.
Hạ Ngôn nhìn theo bóng lưng Hạ Tình, thấy cô ta mới vừa rời đi đã được mấy cô gái khác vây quanh, cô theo bản năng liếc nhìn một đám đàn ông đang vây quanh Văn Liễm.
Hai người bọn họ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sự tồn tại rực rỡ nhất.
Mà trong đám người Hạ Tình ngẩng đầu nhìn Văn Liễm đang cúi đầu châm thuốc.
Hạ Ngôn thân thể đột nhiên run lên, Trần Tĩnh sợ hãi, vội vàng chạy tới nắm tay cô, “Làm sao vậy?”
Hạ Ngôn thấp giọng nói: “Có phải em không nên tới đây?”
Trần Tĩnh sửng sốt một giây, sau đó ngước mắt nhìn về phía bên kia, phảng phất như tái hiện lại cảnh tượng khi còn đi học, nữ sinh ưu tú nhất nên cùng nam sinh ưu tú nhất ở bên nhau, bọn họ xứng đôi vừa lứa.
Trần Tĩnh vội vàng che mắt Hạ Ngôn lại, nói: “Nghe chị nói này, em mới là bạn gái hiện tại của cậu ấy, nếu em cảm thấy không vui thì đi lên tìm cậu ấy đi.”
Hạ Ngôn hai mắt tối sầm lại, nhưng những thanh âm trêu chọc kia vẫn lọt vào tai cô.
“Văn Liễm, Hạ Tình, các cậu đã lâu không chơi bida, trước đây, vua với vua, chúng tớ chỉ có thể làm nền cho các cậu thôi.”
“Hahaha làm nền cái gì, kia là gái bán hoa.”
Hạ Ngôn kéo tay Trần Tĩnh xuống, cô nhìn thấy Hạ Tình đang buộc tóc, đi về phía bàn bida, ánh mắt khiêu khích nhìn Văn Liễm, cô ta chống tay lên bàn bida, hỏi: “Có dám đánh với em không? “
Văn Liễm cắn điếu thuốc, không trả lời.
Trần Trung Bác cười đè lên vai Văn Liễm, “Xem đi, lại khiêu khích cậu rồi đấy, mau đi, hôm nay khó có cơ hội gặp mặt, chỉnh đốn cô ấy đi.”
“Chỉnh đốn cô ấy.”
“Chỉnh đốn cô ấy.”
Hạ Ngôn biết Hạ Tình rất ưu tú, cô đã xem cô ta khiêu vũ, cũng nhìn thấy cô ta hòa thuận ở chung cùng với cha mẹ, sự xuất sắc của Hạ Tình làm cô cảm thấy rất là chói mắt.
Nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Tình khi đối mặt với đàn ông, không, cô ta đứng trước mặt đàn ông đều là bộ dạng nữ thần có chút cao cao tại thượng nhưng chỉ duy nhất với Văn Liễm, cô ta lại là như vậy, tươi sáng, táo bạo và tràn đầy nữ tính.
Đối mặt với một Hạ Tình như vậy, Văn Liễm sao có thể không thích được kia chứ?
“Hạ Ngôn, Hạ Ngôn.”
Trần Tĩnh gọi vài tiếng.
Hạ Ngôn sững sờ tỉnh lại, cô nhìn Trần Tĩnh, “Đáng lẽ em không nên tới.”
Trần Tĩnh cắn chặt răng, “Vì sao cậu ấy lại mang em tới đây?”
Hạ Ngôn: “Em yêu cầu.”