Cô chỉ là người lui về làm vật thay thế tiếp theo mà thôi.
Câu nói kia của Tần Lệ Tử cuối cùng cũng đã trọn vẹn.
Cô chỉ là thế thân mà thôi.
Thì ra là thế.
Thì ra là thế.
Bởi vì Hạ Tình không ở bên cạnh, cho nên anh mới cố gắng ở bên cạnh cô đúng không ?
“Hạ Ngôn, Hạ Ngôn!” Trần Tĩnh chạy nhanh tới đỡ lấy cánh tay của Hạ Ngôn, nôn nóng gọi cô vài tiếng, những người đang xem bida bên kia cũng nghe thấy, sôi nổi quay đầu lại, Văn Liễm liền đẩy những người khác ra, bước nhanh tới.
Hạ Ngôn ngước mắt lên, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn lãng kia.
Cô vô thức lùi lại một bước.
Văn Liễm thấy cô lùi về phía sau, ánh mắt tối sầm lại, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Hạ Ngôn mím môi nói: “Người thay thế?”
Đôi mắt Văn Liễm co rụt lại, cực kỳ sắc bén, “Cái gì?”
Hạ Ngôn chỉ vào chính mình, “Em là thế thân của Hạ Tình ư?”
Văn Liễm nhíu mày, “Hạ Ngôn!”
“Có phải hay không?”
“Không phải.”
Hạ Ngôn mỉm cười, “Nhưng tất cả mọi người đều nghĩ vậy.”
Sắc mặt của Văn Liễm tối sầm lại, anh liếc nhìn những người khác, đặc biệt là đám người Tần Lệ Tử bước ra từ toilet phía sau Hạ Ngôn.
Sau đó, anh đi về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lùi lại một bước.
Thấy cô liên tục lui về phía sau, Văn Liễm đột nhiên cảm thấy chói mắt, anh sải bước tiến lên, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, nói: “Chúng ta về nhà trước đi.”
Hạ Ngôn nằm trong lòng anh, không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Văn Liễm cúi đầu, Hạ Ngôn nhìn đi chỗ khác, Văn Liễm môt phen bóp cằm, quay mặt cô trở về.
Hạ Ngôn yên lặng nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh, lông mày anh, đôi mắt anh.
Đột nhiên, cô nhắm mắt lại.
Văn Liễm sửng sốt một giây, quai hàm có chút cắn chặt, ôm lấy eo cô.
Anh nói với Trần Tĩnh: “Giúp cô ấy lấy đồ.”
Trần Tĩnh lên tiếng.
Văn Liễm không chào hỏi những người khác, trực tiếp ôm cô ra ngoài, bước nhanh vào thang máy.
Lúc anh bước vào, cơ thể Hạ Tình mềm nhũn, khó có thể đứng vững, Trần Trung Bác nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta lên, nói: “Đừng hoảng hốt.”
Hạ Tình liếc nhìn sợi dây màu đỏ trên cổ tay.
Bàn tay nắm lại.
Đó là thanh xuân của họ, trước buổi biểu diễn Năm mới họ đã đeo nó vào.
Văn Liễm cũng có một cái.
Thư ký Lý đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Tĩnh, vội vàng chạy tới lái xe, xe gần như dừng sát ở cửa, liền thấy ông chủ ôm người nào đó từ thang máy đi ra, thư ký Lý nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Ngôn thì nhất thời cũng mờ mịt, họp lớp đã xảy ra chuyện gì vậy?
Văn Liễm ngồi vào trong xe cũng không đặt Hạ Ngôn xuống, anh ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Hạ Ngôn, là em muốn tham gia họp lớp.”
Hạ Ngôn dựa vào trong lòng ngực anh không nói lời nào.
Văn Liễm thấy cô như vậy, cánh tay hơi siết chặt, anh bảo thư ký Lý lái xe.
Xe khởi động, lái ra khỏi đường lớn, điện thoại di động trên tay vịn của Văn Liễm lập tức vang lên.
Bíp bíp vài tiếng.
Hạ Ngôn quay đầu lại nhìn.
[Hạ Tình đã gửi một tin nhắn WeChat]