Vật Thay Thế


Không đợi cô giáo trả lời, Hạ Ngôn đã ra khỏi giường, cô và Khương Vân đã từng đến nhà cô Từ một lần, biết được địa chỉ, cô rửa mặt thay quần áo xuống lầu, chị Trương đang đứng cạnh bàn ăn, nhìn thấy cô xuống, chị thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hôm nay cô nghỉ đi, cô muốn làm cái gì chị Trương đây cũng sẽ làm cùng cô.



“Cô ngủ đến giờ này, đi thì cũng trễ rồi.

” Chị Trương một bên nói một bên cười đem bữa sáng bưng ra, nói: “Sáng nay ông chủ nói tôi không được quấy rầy cô, để cô ngủ thêm một lúc.



Tay cầm muỗng của Hạ Ngôn khựng lại, sau đó kéo khóe môi dưới.


Chị Trương liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, hít sâu một hơi, buổi sáng khi đến tòa nhà chính, nhìn thấy đồ đạc trong phòng đều là đồ quý giá, nhưng lại để lung tung, chị Trương nhìn thấy liền cảm giác có gì đó không ổn.


Quả nhiên.


Khi ông chủ đi xuống, dùng cổ áo cũng không thể che được những vết trầy xước trên cổ.


Ăn sáng xong, Hạ Ngôn xách túi rời đi.

Chị Trương ngăn cản cô, Hạ Ngôn quay đầu nhìn chị, cười nói: “Tôi đi tìm cô giáo Từ, chị Trương muốn đi theo sao?”

Chị Trương dừng một chút, cười xua tay, “Được rồi, cô trở về nhớ nói cho tôi biết.



Hạ Ngôn mím môi, sau đó đi ra cửa.

Lần này Hạ Ngôn không gọi điện thoại cho chú Trần mà trực tiếp gọi một chiếc taxi, chạy tới nhà cô giáo Từ, cô Từ sống trong một khu nhà nhỏ tại phố Kim Nguyên, trồng hoa và cây cỏ, giống như một thiên đường, Hạ Ngôn bước vào,cô Từ đang mặc đồ tập luyện tập trong sân, thấy cô đi vào liền thu dọn dụng cụ, nói: “Vào đây.




Hạ Ngôn kêu một tiếng: “Cô giáo.



“Ngồi đi.

” Cô Từ kéo một cái ghế cho Hạ Ngôn ngồi, Hạ Ngôn ngồi xuống ngẩng đầu nhìn cô giáo, cô giáo Từ uống một ngụm nước, đậy nắp ly, nói: “Triệu tổng là Triệu Châu Châu?”

Hạ Ngôn gật đầu.


Cô giáo Từ cười lạnh một tiếng.


Cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngôn: “Cô và Đường Dịch đã đấu với nhau nửa đời người rồi, nhưng chưa bao giờ đấu lại cô ta, không ngờ người cô muốn giúp lại không thể giúp được.



Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm chặt chiếc túi nhỏ.


“Cô…”

Cô Từ nhìn Hạ Ngôn, nói: “Cô tuổi đã lớn, cũng lười tranh đua, cô tính rời đoàn kịch, hợp đồng ký lúc trước cũng sắp hết hạn rồi.



Hạ Ngôn: “Cô muốn đi đâu ạ?”

Cô Từ: “可能先到处走走吧.



“Em đi với cô.

” Hạ Ngôn buột miệng nói ra, cô giáo Từ sửng sốt, nhìn Hạ Ngôn, “Em đi với cô? Bạn trai của em thì sao?”

Đêm qua cô vẫn luôn cố gắng không khóc, nhưng lúc này nước mắt lại đột nhiên rơi xuống.


Hạ Ngôn trầm giọng nói: “Không sao cả, em không cần anh ta nữa.



Cô giáo Từ nhíu mày.


Lập tức nghĩ đến trong đoàn kịch có mấy lời đồn đãi vớ vẩn, cô nói: “Những lời đàm tiếu kia em đừng quá để ý, cậu ta đối với em hình như cũng khá tốt.



Hạ Ngôn lắc đầu.


Cô giáo Từ thấy cô như vậy liền đưa khăn giấy cho cô.



Hạ Ngôn dụi dụi khóe mắt, nói: “Khi nào thì cô đi?”

Cô giáo Từ: “Muốn đi theo cô, vậy cô sẽ chờ.



Người học nghệ thuật, trên người luôn có sự ngây thơ nhất định, cô giáo Từ chính là như vậy.

Cô không biết người đàn ông của Hạ Ngôn có chịu buông tay hay không, và bọn họ có thể đi đâu về đâu.


Hạ Ngôn lập tức nói: “Vâng, vậy cô hãy chờ em.



Hai người vừa dứt lời, một ông lão mặc vest chống nạng đi vào từ cổng sân, Hạ Ngôn ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương.


Trong khoảnh khắc đó.


Hạ Ngôn dường như nhìn thấy Văn Liễm.


Cô sững người một lúc.


Đối phương đã vào cửa, phía sau có một vệ sĩ mặc đồ đen.

Hạ Ngôn theo bản năng nắm lấy tay cô giáo Từ, cô Từ cười vỗ vỗ cánh tay của cô, đứng lên nói: “Văn lão gia.



Văn?

Họ Văn?

Chẳng trách đôi mắt đó lại giống đến thế, là cha của anh.


Văn lão gia quét mắt nhẹ sang Hạ Ngôn, sau đó nhìn về phía cô giáo Từ nói: “Cô muốn rời khỏi đoàn kịch?”


Cô giáo Từ gật đầu: “Đúng vậy, còn phiền ông giúp tôi giải trừ hợp đồng.



“Chỉ có một yêu cầu này?”

Cô giáo Từ dừng một chút, liếc nhìn Hạ Ngôn bên cạnh, nói: “Còn có yêu cầu khác, lát nữa sẽ cùng nhau thảo luận.



Văn lão gia đi đến ngồi xuống một cái ghế dựa bên cạnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, trên mặt cực kỳ nghiêm túc, “Được, đợi tôi giúp cô hoàn thành xong chuyện, chúng ta coi như thanh toán xong xuôi.



Cô giáo Từ gật đầu: “Đương nhiên.



Văn lão gia: “Văn gia chúng tôi cũng không phải làm từ thiện, tôi thiếu nhà họ Từ các người một ân tình, cũng hy vọng cô không lấy ân mà Sư tử đại khai khẩu (**).



(**) sư tử đại khai khẩu (sư tử há rộng mồm) hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.


Cô giáo Từ mím môi cười: “Tôi biết, ai lại dám chơi đùa dưới miệng cọp cơ chứ.



Lời nói của cô giáo mang theo vài phần châm chọc.


Văn lão gia gật đầu, đôi mắt lại nhìn về phía Hạ Ngôn, vài giây sau mới nói: “Cô rất giống chị gái của cô”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận