Đúng như vậy, vào sáng thứ bảy cả lớp cô tập trung tại cổng trường với đống balo đầy đồ ăn, thức uống cùng các trò tiêu khiển và quần áo.
Giáo viên điểm danh mọi người rồi bắt đầu lên đường tới đồi Khúc Linh.
Quả là danh bất hư phàm.
Nó còn đẹp hơn ảnh đã qua chỉnh sửa trên mạng.
Không khí ở đây trong lành giúp điều tiết trạng thái.
Tiếng suối chảy trong vắt nghe dễ chịu hòa với tiếng chim hót ngọt lịm.
Ai trong lớp cũng hoàn toàn hài lòng với quyết định tới đây của mình.
Khi đã nhận được đồ đạc của mình, giáo viên dẫn đoàn đi lên sườn núi để tiến hành dựng lều, trại.
Con trai thì đảm nhiệm việc dựng lều, vác củi.
Con gái thì chuẩn bị đồ nghề nấu ăn.
Như vậy làm ai cũng có cảm giác tập thể.
Họ chăm chỉ làm việc đến tối thì xong hết.
Cả lớp quây lại với nhau chơi "Sự thật hay thử thách" cùng bộ trò chơi "Bốc đê" đang hot trên mạng.
Mọi người đều rất hứng thú với trò chơi này.
Giáo viên cầm chai nhựa quay trên bàn chỉ vào hướng Cố Trạch Vũ:
- " Chọn sự thật hay thử thách đây? " Tất cả hào hứng xúm vào hỏi.
- " Thì sự thật.
"
- " Thì bốc đê "
Nói rồi lớp trưởng xòe bài ra.
Anh bốc đại một lá rồi đọc lớn:
- " Đã hôn má ai đầu tiên trong lớp này "
- " Mày chết, chắc chắn nó hôn một đứa trong này rồi " - Ai cũng trở nên hồi hộp đợi câu trả lời của anh.
- " Khổ quá.
Đã biết hôn má ai bao giờ đâu " - Anh xua tay cười ngại
- " Nói sự thật đi " - Mọi người nháo nhào lên
- " Ừ thì hôn Vũ Lạc Y rồi, hồi bé thôi "
- " Uầy mày được "
Cô ngồi ngại cười tủm tỉm không giữ được mồm.
Anh lại nói thêm:
- " Nhưng bây giờ tao chỉ hôn má mỗi Khả Khả thôi "
Mọi người lại được thêm một phen hú hồn.
Tô Mộc Khả bị kéo tới chỗ Cố Trạch Vũ dí vào người anh và môi anh đã chạm vào má của cô ấy.
Ai nấy đều mãn nguyện khi thấy màn cơm tró này.
Trừ cô, cô cúi gằm mặt cười khổ, tim cô như lỡ một nhịp tại khoảng khắc đấy.
Một lúc lâu sau mọi người giải tán về lều của mình.
Cô được phân cùng lều với Mạc Diên Hy.
Một cô bạn mới chuyển đến từ học kỳ II.
Mạc Diên Hy cũng không dễ hòa nhập được với bạn bè cùng lớp, cũng giống như cô.
Cô đi vào lều.
Mạc Diên Hy hỏi cô:
- " Cậu ổn không? Vừa nãy thấy cậu có vẻ buồn "
- " Mình không sao, cảm ơn "
- " Không có gì, chúng ta giống nhau, đều khó mà chơi thật thoải mái với bạn bè được.
"
- " Cậu là Mạc Diên Hy sao? Không như mọi người nói cậu nhỉ "
- " Họ chỉ bịa đặt thôi, lời họ nói khó mà tin được.
Vậy mà họ lại nói đúng về cậu, một người luôn yêu thích Cố Trạch Vũ "
- " Chắc cậu coi thường mình lắm nhỉ "
- " Không hề, làm bạn nha "
- " Được "
Hai người nói chuyện một lúc lâu khiến cho họ có một cái nhìn rất khác về đối phương rồi cũng thiếp đi cùng nhau.
Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng xong thì lại tiếp tục chơi trò chơi.
Trò chơi lần này mọi người được bốc thăm chia thành nhóm 2 người.
Và trùng hợp là anh và cô lại chung một nhóm.
Anh tỏ rõ vẻ mặt khó chịu khi biết cô chính là đồng đội của mình.
Nhưng với tính hiếu thắng anh vẫn cùng cô vượt qua hết tất cả những trò chơi mà cô giáo đề ra.
Khi trời đã hửng tối là khi họ bắt đầu trò chơi cuối cùng.
Cô giáo công bố thể lệ cuộc thi:
- " Phần thi thứ 5 cũng là phần thi cuối cùng của ngày hôm nay sẽ không đơn giản như những phần thi trước đâu.
Các học sinh sẽ đi theo cặp men theo lối mòn của rừng và tìm ra những loại quả được đề ra.
Tất cả các em phải hết sức chú ý.
Nếu sức khỏe không cho phép hay có vấn đề gì đó thì các em có thể quay lại bỏ cuộc tại đây.
Cặp đầu tiên tìm ra sẽ có thưởng nha."
- "Bây giờ thì mời các em lên lấy hình ảnh của những loại quả mình cần tìm.
Và bắt đầu cuộc thi thôi!!"- Giáo viên nói thêm
Cô và anh nhanh chóng nhận lấy tờ giấy và chọn con đường để đi.
Anh đi trước cô để cô theo sau nhưng do đã vận động quá sức cho ngày hôm nay nên cô đã bị đau chân.
Cô thở hổn hển nói với anh:
- " Trạch Vũ, chậm thôi.
Đợi tôi với!"
Anh ta chẳng quan tâm mà vẫn tiếp tục đi.
Đi mãi đi mãi họ cũng tìm được gần hết loại quả trong số đấy và chỉ còn một quả cuối cùng.
Đang đi thì trời đột nhiên nổi cơn mưa phùn cùng tiếng sấm.
Cô lo lắng nói với anh:
- " Hay thôi mình về đi, tí nữa mưa to sẽ bị cảm lạnh.
Đường trơn cũng sẽ rất nguy hiểm.
"
Anh tiếp tục không quan tâm mà nhìn về phía trước.
Đột nhiên anh phát hiện ra gì đó và chạy nhanh lên trên đỉnh đồi.
Cô cố gắng leo lên cùng anh.
Anh chỉ tay về phía bên trái và nói:
- " Chính nó, đó đúng là loại quả cuối cùng cần tìm rồi.
Cậu ở lại đây để tôi đi hái.
"
Trời càng ngày càng tối, nước mưa cũng ngày càng nặng hạt, trên trời vang lên những hồi sấm to kinh khủng, còn có dấu hiệu của những tia chớp.
Còn loại quả kia lại ở dưới con dốc thẳng đứng.
Cô vội vàng níu tay anh lại rồi nói:
- " Đừng, thật sự rất nguy hiểm.
Không cần vì thắng mà liều mạng vậy chứ "
Anh hất mạnh tay cô ra rồi nói:
- " Đừng làm phiền tôi "
Anh từng bước từng bước leo xuống con dốc cao trơn trượt đó, cố gắng với tay hái lấy loại quả cuối cùng.
Rồi điều cô không muốn nó xảy ra nhất rốt cuộc lại đến rồi...
...☆~= Hết Chap 3 =~☆...
Au: Nêu nhận xét của bạn về chương này để giúp tác giả có thêm động lực đi nào.