Vật Trong Tay

Hà Nghiên bị cảm phải nằm viện mấy ngày, Phó Thận Hành thông minh như vậy, đương nhiên đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô. Hà Nghiên sớm đoán ra chuyện này, cô cũng không có ý định giấu diếm hắn, thản nhiên thừa nhận: “Anh ngang ngược ỷ thế làm bậy không sợ bất kỳ ai. Còn tôi vẫn phải sống trong miệng lưỡi của thiên hạ. Sáng hôm ấy trở về, tôi đã bị mấy sinh viên bắt gặp. Nếu lại như vậy lần thứ hai, thanh danh của tôi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Vừa hay tôi ngã bệnh, có lý do quang minh chính đại để không phải đến khách sạn.”

Hà Nghiên đáp xong, không cho Phó Thận Hành cơ hội nói chuyện, dè dặt hỏi: “Anh gọi điện tới là muốn tôi làm gì?”

Dường như giọng nói lo lắng của cô đã mang đến cho hắn cảm giác vui sướng. Hắn khẽ cười nhạo, trả lời: “Muốn cô bay hơn nửa vòng Trái Đất tới đây, giúp tôi tham gia tiệc rượu.”

Cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Anh xuất ngoại?”

“Ừ. Đang ở Tây Ban Nha.” Hắn đáp, ngừng lại một chút rồi tiếp tục phàn nàn: “Bọn họ nói chuyện thật khó nghe, ồn ào chết đi được.”

Hà Nghiên thoáng yên lặng, không thể không phản bác: “Ngôn ngữ Tây Ban Nha rất êm tai. Anh không nghĩ nó mang lại cho người nghe cảm giác rất linh hoạt sao?”

“Thế à?” Hắn hờ hững trả lời cô: “Chả cảm thấy gì.”

Dẫu sao cũng không êm tai và linh hoạt như giọng cô. Hắn khẽ dựa người vào tấm lan can khắc đá, nhìn ngắm xung quanh. Trong đại sảnh yến tiệc lộng lẫy xa hoa, nhộn nhịp, các quý ông quý bà ăn mặc thời thượng, cử chỉ lịch lãm. Ai cũng khoác lên mình chiếc mặt nạ ‘thân thế’, diễn vai diễn của mình một cách hoàn mỹ.

Không hiểu sao, Phó Thận Hành đột nhiên nhớ tới người phụ nữ bên kia đầu dây điện thoại. Nhớ vẻ mạnh mẽ, bướng bỉnh, bình tĩnh tự tin trên bàn đánh bài, sự cởi mở phóng khoáng trước mặt các sinh viên, ánh mắt mê man vì say rượu trong phòng tắm của cô ấy, lẩm bẩm gọi hắn là Thẩm Tri Tiết.

Thẩm Tri Tiết, cái tên ấy đã biến mất, không còn ai gọi tên hắn như thế nữa.

Cuộc nói chuyện bỗng rơi vào im lặng. Hà Nghiên còn đang nghi ngờ mục đích gọi điện tới của Phó Thận Hành thì Lương Viễn Trạch đẩy cửa bước vào, dùng khẩu hình hỏi cô: “Không có việc gì chứ?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, xua tay ý bảo anh nhanh ra ngoài. Đến khi Lương Viễn Trạch lui ra xong, cô mới phát hiện Phó Thận Hành đã cúp máy từ bao giờ. Cô hơi ngạc nhiên, đúng là hiếm khi thấy hắn không làm khó cô. Một cuộc gọi không đầu không đuôi thật khiến người ta nghi ngờ.

Cô ngồi một mình, sau khi suy nghĩ hồi lâu không ra đầu mối liền đứng dậy rời phòng ngủ. Lương Viễn Trạch đang ngồi trên sô pha xem ti vi. Thấy cô ra, anh hỏi: “Sao vậy? Cấp trên của em không nói gì à?”

Hà Nghiên nhún vai, trả lời: “Còn nói được gì, an ủi mấy câu rồi hỏi em có thể nhanh chóng quay lại làm việc không.”

Mặc dù nói dối nhưng sự thật lại là vậy. Gần cuối năm, trong nội bộ Viện sắp diễn ra một loạt hết bình xét, đánh giá học bổng, lại đến tiệc tất niên. Lãnh đạo thấy phiền nhất là có ai đó xin nghỉ làm.

Hôm sau, Hà Nghiên đi làm. Cô đến chỗ chủ nhiệm khoa trả phép trước. Diễn đàn kinh tế diễn ra trong ba ngày, lúc này đã kết thúc, toàn bộ đội ngũ của trường cũng đã trở về, không phạm phải bất kỳ sai sót nào. Chủ nhiệm khoa nói với cô coi như mấy lời tử tế: “Cô giáo Hà, cô là nòng cốt của khoa chúng ta, phải gánh vác trọng trách nặng nề. Người trẻ không thể toan tính cầu lợi trước, phải nắm bắt mọi cơ hội để tự rèn luyện bản thân.”

Hà Nghiên rất thức thời tỏ vẻ quyết tâm: “Cảm ơn sự tín nhiệm của chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm yên tâm, buổi tiệc tất niên, tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”

Chủ nhiệm khoa thỏa mãn gật đầu, bấy giờ mới để cô ra ngoài.

Lúc Hà Nghiên quay về văn phòng, cô nhìn thấy danh sách nhân viên tiên tiến trên bảng thông báo ở hành lang. Không ngoài dự đoán, quả nhiên không có tên cô, bảo sao chủ nhiệm khoa lại dạy bảo cô việc toan tính cầu lợi. Hà Nghiên bật cười, xoay người rời đi. Khi sinh mệnh đã bị uy hiếp, tôn nghiêm đã bị chà đạp thì chuyện này chẳng có gì quan trọng đối với cô hết.

Chiếc di động cô giấu trong phòng làm việc đã lâu không khởi động. Sau khi bật lên, cô liền thấy tin nhắn của bạn học cũ.

Tin nhắn nói rằng, nội bộ doanh nghiệp Phó Thị thoạt nhìn có vẻ không trong sạch. Ban đầu, một số công ty của Phó Thị đã tham gia vào ngành công nghiệp trục lợi hoặc biến thành vỏ ốc rỗng tuếch để rửa tiền. Cho đến khi ba của Phó Thận Hành nhậm chức, Phó Thị mới dần dần từ bỏ nghề kinh doanh trước đó, bắt đầu đầu tư vào nghành công nghiệp. Sau khi Phó Thận Hành nắm giữ Phó Thị, Phó Thị đã tham gia vào lĩnh vực tài chính và công nghệ cao. Nhưng phải mất sáu bảy năm mới phát triển thành một tập đoàn lớn.

Hà Nghiên chú ý tới hai chữ ‘rửa tiền’, bạn học cũ không online, nên cô chỉ có thể nhắn lại: Rửa tiền? Tiền để rửa ở đâu mà ra? Phó Thị làm thế nào lại giàu như vậy được. Cậu có thể điều tra thêm trong gia đình Phó Thị có ai họ Thẩm không?

Cô vừa gửi tin nhắn đi, chợt nghe có người gọi cô ngoài cửa: “Cô giáo Hà?” Quay đầu thấy Hứa Thành Bác, cô vội giấu chiếc điện thoại xuống dưới một quyển sách, mời cậu ta vào trong rồi hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Hứa Thành Bác lúng túng gãi đầu: “Không có gì, em chỉ muốn đến thăm cô, cô khỏe chưa ạ?”

Trong văn phòng còn có một đồng nghiệp khác, nghe vậy ông ta liền bật cười, nói giỡn: “Tuổi trẻ thật là tốt, được các sinh viên yêu mến. Tôi cũng rất quan tâm đến sinh viên lớp tôi nhưng không gặp rắc rối chúng sẽ không tìm tới tôi. Tôi nằm viện nửa tháng cũng chả có ai hỏi thăm.” 

Trò đùa tuy đã kết thúc, nhưng mặt mũi Hứa Thành Bác vẫn đỏ rần lên. Hà Nghiên nhìn cậu ta mỉm cười, không để tâm đến đồng nghiệp hay nói giỡn kia, cô bảo Hứa Thành Bác: “Không sao, em về nói với các bạn trong lớp xin đừng nhớ cô quá, thay cô chuyển lời cảm ơn tới mọi người nhé.”

Vẻ mặt cô rất hào phóng, cố ý coi lời thăm hỏi ân cần của Hứa Thành Bác thành của toàn bộ bạn cùng lớp. Vì thế mà Hứa Thành Bác cũng cảm thấy tự nhiên hơn, gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

Hà Nghiên nói tiếp: “Tối nay là buổi diễn tập tất niên cuối cùng, em cố gắng nhé. Đây là hoạt động tập thể, cần mọi người phối hợp.” 

Hứa Thành Bác hát rất hay, cậu ta đã đồng ý với Hà Nghiên sẽ biểu diễn một tiết mục đơn ca, nhưng vì làm thêm quá nhiều nên không tham gia các buổi tập trước, không ít người phàn nàn việc này với Hà Nghiên. Giờ cô nhắc đến chuyện đó, Hứa Thành Bác vội vàng trả lời: “Vâng, tối em sẽ tới.”

Buổi tối, lúc xắp xếp luyện tập, quả nhiên cậu ta đến rất sớm. Hà Nghiên đang bận, nên chỉ gật đầu chào rồi đi vào hậu trường giải quyết vấn đề âm thanh. Khi cô quay lại, không biết đã xảy ra chuyện gì ầm ĩ trước sân khấu. Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Thành Bác vang lên từ trong đám đông: “Đồ ti tiện, tôi nhổ vào.”

Giọng của một nữ sinh truyền tới: “Cậu mới ti tiện ấy, tôi chỉ nói sự thật, mới sáng sớm cô ấy đã mặc quần áo đàn ông từ trong thang máy đi ra, những người nhìn thấy không chỉ có mình tôi. Chính cậu có mắt như mù. Các cô gái tử tế thì không thích, lại đi thích nữ thần làm gái bao. "

‘Bốp’ một tiếng giòn tan, sau đó là tiếng la hét chói tai của cô gái, còn những nữ sinh khác thì tức giận oán trách: “Hứa Thành Bác! Sao cậu lại đánh con gái?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui