Có gần mười chiếc contener được anh đưa tới, trong đó bao gồm súng bắn sao đạn dược cùng với những vũ khí tối tân khác.
Lựu đạn B3G7 là một trong những lựu đạn có sức phá hủy mạnh nhất thế giới, đặc biệt hơn nữa là chúng được một tay Chu Dạ Quân thiết kế.
Loại lựu đạn này được gắn chip thông minh, có thể điều khiển từ xa, nhỏ gọn vừa bàn tay, còn có đồng hồ điện tử đếm thời gian ở giữa mỗi chiếc.
Hơn hết chính là khả năng ngụy trang của nó, dựa vào đặc điểm địa hình mà cho ra những hình dạng và màu sắc như mong muốn.
Đây là loại lựu đạn được cả thế giới săn đón, là một trong những nguyên nhân khiến Chu Dạ Quân trở thành ông trùm vũ khí khét tiếng.
Cửa sau congtener hạ xuống, đèn trong khoang cũng được bật lên phản chiếu vào những chú gấu bông chất đống với màu sắc thật sặc sỡ.
Cũng chỉ có Chu Hiên Di là kinh ngạc như vừa bị đùa giỡn chứ mọi người ở đây ai cũng hiểu tại sao phải làm điều đó.
Anh cùng Chu Hiên Di đi sâu vào trong khoang.
Bên trong có một vách ngăn để dựng thú nhồi bông, qua vách ngăn đó chính là nơi cất giấu vũ khí.
Ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên những khối kim loại một màu sắc lạnh.
Khối lượng lựu đạn trong khoang phải khiến người ta kinh ngạc mở to con mắt, có thứ này, không làm bá chủ một vùng thì hơi phí.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bật cười phát ra từ anh.
Cô nhíu mày nhìn anh, thông qua ánh mắt muốn hỏi anh “cười gì?”.
Chu Dạ Quân không kiêng nể nhìn thẳng vào mắt cô, từ phía đối diện bước gần lại, đuôi mắt khẽ cong lên.
Chu Hiên Di theo phản xạ lùi lại, nhưng khoang xe có hạn, lùi được vài ba bước đã vào đường cùng.
Cô cảm thấy anh là không có ý tốt, ánh mắt của anh cứ nhìn vào cơ thể cô khiến cô phải nắm chặt áo, mấp máy nói:
- Anh… anh định làm gì?
Mắt thấy khuôn mặt anh càng ngày càng tiến lại gần, cô liền nhắm nghiền mắt, môi đào bặm chặt lại.
- Cô tưởng tôi định làm gì?
Nghe thấy giọng anh phát ra ở chỗ khác, mắt cô mới he hé mở ra nhìn thì thấy anh đã đi cách cô một đoạn, trên tay đang cầm một quả lựu đạn tuỳ ý tung hứng.
Thì ra anh chỉ muốn lấy quả lựu đạn treo sau người cô chứ không có ý gì.
Hành động vừa rồi của cô thật điên rồ mà, chỉ sợ anh lại nghĩ cô ảo tưởng về anh.
Trong đầu cô thầm chửi anh không ra gì, có nhiều lựu đạn như thế tại sao lại chọn trúng quả đằng sau cô chứ? Rõ ràng đang cố ý trêu đùa cô mà.
Phải nói rằng biểu cảm của cô vừa rồi rất thú vị, thật khiến cho người ta muốn trêu đùa mãi thôi.
Vừa rồi đối diện với khuôn mặt đó, chỉ một chút nữa thôi anh đã ôm cô vào lòng.
Anh đúng là điên thật rồi.
Xuống xe, mọi người đều nhìn ra sự khác lạ giữa hai người, huống hồ khuôn mặt của Chu Hiên Di còn hơi ửng hồng.
Trong đầu bọn họ liền nghĩ đến mấy cảnh không trong sáng chứ làm sao biết được cô vì chịu dựng uất ức mới đỏ mặt như thế.
Trong căn cứ có một bãi đất trống rộng lớn để thử nghiệm sức công phá của vũ khí.
Nơi này hoang tàn, mùi khét vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi, không có lấy nổi một cọng cỏ mọc lên.
Lựu đạn B3G7 được một binh lính cầm ra một chỗ thật xa, còn Chu Dạ Quân cầm điều khiển để bấm kích hoạt.
Bố trí vị trí an toàn xong, trong lúc chuẩn bị bấm công tắc thì đuôi áo anh có một lực nhẹ giật giật.
- Dạ Quân, anh cho tôi ra ngoài được không?
Mày kiếm anh cau lại quan sát nét mặt của cô.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt như có một tầng sương, như thế nào cũng không dám nhìn ra ngoài.
Nhớ lại khi trước, cô là người rất nhát gan, những thứ như tiếng động lớn đều khiến cô giật thót.
Việc sắp phải đối mặt với một vụ nổ lớn chắc chắn khiến cô rất sợ hãi mới cả gan níu áo anh.
Khuôn mặt của cô đều làm đồng loạt nam nhân trong khu an toàn xao xuyến, muốn che chở.
Vậy mà khuôn mặt anh không hề biến sắc.
- Thượng tướng, dù sao cô ấy cũng là một nữ nhân, nên để cô ấy rời xa nơi này thì hơn.
- Phải đấy, phải đấy.
Đột nhiên bị ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua làm mọi người đều im phăng phắc.
Họ đều quên rằng thượng tướng Chu Dạ Quân là một con người tàn nhẫn, hiểm ác đến khôn lường.
Nhận thấy làm liên lụy đến mọi người, Chu Hiên Di buông tay ở đuôi áo anh ra, cắn răng nói:
- T… tôi sẽ không đi đâu cả.
Dù nói vậy nhưng cô đã căng thẳng đến mức thở không thông.
- A Đông, đưa cô ấy đi.
- Rõ.
Nghe được lời này, ai nấy đều kinh ngạc.
Họ đều nghĩ rằng với ánh mắt đó, anh sẽ không cho cô đi đâu cả nhưng may thay thượng tướng của họ vẫn còn lương tâm của con người, cho thả cô gái nhỏ ra ngoài.
A Đông dắt cô rời xa nơi thử nghiệm, đến trước cửa nhà bếp, nói rõ ràng:
- Đói thì vào trong đấy ăn, không được đi đâu quá bán kính hai mươi mét, tôi đi sẽ trở lại.
Đợi một cái gật đầu của cô, anh ta rời khỏi đó để đến nơi thử nghiệm.
Còn lại một mình, Chu Hiên Di mới thở phào nhẹ nhõm bởi lẽ đi bên Chu Dạ Quân đầu óc cô phải căng ra để không bị anh gài bẫy.
Bảo đói thì cô cũng không đói, đành tìm một chỗ khuất để ngả lưng.
Dù sao trời đã gần sáng, đêm qua không ngủ không tránh được sự mệt mỏi.
Cô đi lang thang thì tìm được một chỗ khá vừa ý.
Đằng sau khu bếp có một bãi cỏ trông khá sạch sẽ, cô lựa chỗ đó làm nơi nằm xuống chắc không làm phiền đến ai.
Dùng chiếc áo da của anh làm chăn đắp lên người, cô như thể hoà làm một với màn đêm tối.
- Chu Dạ Quân sắp trở về dùng bữa, đồ ăn của hắn thuộc hạ đã cẩn thận tẩm độc, mắt người thường sẽ không thể nào phát hiện được ạ.
“…”
- Chủ nhân quá khen, khi nào kế hoạch hoàn thành khen thưởng cũng không muộn ạ.