- Gì? Thật sao? Là hồng tâm, hồng tâm đấy!
- Không thể nào.
Cô ấy từng bắn súng rồi đúng chứ?
Biết bản thân đã bắn trúng hồng tâm ngay lần đầu tiên tập bắn, chính Chu Hiên Di cũng bất ngờ với khả năng của mình.
Cô nhìn khẩu súng trong tay một lúc lâu, khuôn mặt ngờ nghệch không tin vào chính mình.
- Giỏi lắm.
Âm thanh của Chu Dạ Quân phát ra từ trên đỉnh đầu cô, cô ngước lên thì thấy anh nhìn cô cười.
Hình như cô đã nhầm rồi, anh nào nở nụ cười như vậy với cô.
Hay là vì muốn giữ hình tượng trước mặt mọi người nên phải gượng cười như vậy? Đối với cô Chu Dạ Quân cười là không có ý tốt.
Xem như cô có thiên phú ở bộ môn này, mới chỉ trong ngày đầu, thành tích và lời khen ngợi đứng đầu doanh trại, vượt xa các binh sĩ khác kể cả Tô Kiều Ân.
Tối hôm đó cũng đến lượt Chu Hiên Di và Xuyên Chi Tú đứng gác.
- Chị là người xuất sắc nhất hôm nay, hâm mộ thật đấy.
- Ừm, chị cũng không ngờ.
Để mà nói lúc cầm khẩu súng trên tay cô có hơi sợ vì cô vốn sợ những tiếng động lớn như tiếng nổ.
Nhưng có lẽ là có nhiều người, hoặc có lẽ là có anh đứng đằng sau nên cô mới kìm lại nỗi sợ hãi.
Thấy cô trầm ngâm, Xuyên Chi Tú nhìn cô một lúc, sau đó mới dò hỏi:
- Em thấy thượng tướng rất quan tâm đến chị.
Hai người có phải đã từng quen nhau trước đó rồi đúng không?
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
- Không có, mới chỉ gặp lần đầu.
Cô nàng híp mắt lại nghi ngờ nhìn cô, sau đó im lặng rơi vào suy nghĩ của riêng mình.
Bỗng một binh sĩ vội vàng chạy tới, cô ấy thở dốc mãi mới nói được thành lời:
- Chu Hiên Di… hộc hộc, hôm nay tôi thay cô, cô mau vào trong thượng tướng có chuyện cần gặp.
Cô lưỡng lự một lúc, dè dặt nói:
- Tôi không vào có được không?
- Cô nhất định phải vào!
Cô ấy nói chắc nịch làm cô không có cơ hội từ chối, đành lê bước vào bên trong.
Xuyên Chi Tú dõi theo cô, khuôn mặt trở nên lạnh lùng khác lạ.
Chu Hiên Di được giáo quan Phạm dẫn đến một căn phòng biệt lập rộng lớn.
- Em vào trong đi.
- Thầy không vào cùng em sao?
- Thượng tướng muốn gặp riêng em, tôi không thể làm trái.
Nói rồi Phạm Hành bỏ đi, để lại cô đứng trước cửa chần chừ một lúc lâu, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
- Thật chậm trễ, cô có biết tôi còn bao nhiêu việc phải làm không?
Cô cắn răng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân trước lời nói của Chu Dạ Quân.
Anh của ban ngày và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau, đây mới chính là con người thật của anh.
- Còn đứng yên ra đấy làm gì? Lại đây.
Cô không dám bước tới, cô còn chưa biết ý đồ của anh là gì, làm sao dám lại gần.
- Anh gọi tôi có chuyện gì?
Giọng nói anh trầm trầm:
- Không phải ban ngày đã nói làm tốt sẽ có thưởng rồi hửm? Ở trong này mấy tháng cũng không khiến cô khá hơn chút nào.
Thật ra cô không nghĩ ngợi nhiều đến việc mình sẽ được thưởng, nếu là người khác có lẽ phần thưởng rất hậu hĩnh.
Còn với cô, có lẽ là một điềm chẳng lành.
Thấy cô đứng trân trân một chỗ, Chu Dạ Quân không hài lòng, anh lạnh lùng ra lệnh:
- Bước lại đây.
Chu Hiên Di hít một hơi sâu rồi thở ra, nhắm mắt bước lên phía trước.
Anh đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế sô pha sang trọng màu đen, tay gõ đều đều lên thành ghế.
Cô đứng trước mặt anh, e sợ như một con thỏ con, mắt cũng đã ửng hồng.
Tiếp xúc nhiều nên cô biết, anh rất ghét khi cô nhắm mắt mà không nhìn anh, vì vậy cô phải cố mở mắt ra đối diện với khuôn mặt đẹp hoàn mĩ tựa như thiên sứ có đôi cánh đen.
Anh lại cong môi, âm giọng thấp đi vài bậc:
- Cúi xuống đây.
Cô làm theo, cúi sát người anh, anh ghé sát vào tai cô, phát từng hơi thở rồi ra lệnh.
Khi nghe xong, cô che tai giật lùi lại, không tin vào tai mình, hỏi:
- Cái gì? Đây, đây, đây là doanh trại đó.
- Nhưng nó thuộc quyền sở hữu của tôi.
Anh như có như không trả lời, thái độ rất bất cần, tuy nhiên lại không cho phép cô có thái độ từ chối.
- Anh thật đê tiện.
Tôi không làm.
Tôi từ chối nhận phần thưởng này.
Dứt lời, cô quay người toan đi ra ngoài thì giọng nói của anh phẫn nộ vang lên:
- Nhanh quay lại đây và lột đồ ra.
Đừng để đến khi tôi làm cô trước mặt mọi người thì cô mới biết sợ.
Tôi muốn cho mọi người biết, cô là loại con gái lăng loàn như thế nào.
Dám dụ dỗ thượng tướng, cô nghĩ mọi người sẽ nhìn cô bằng con mắt gì?
Bước chân đang đi của Chu Hiên Di bỗng nặng trịch như khối đá đè vào.
Anh thì cái gì mà không dám làm, đến lúc đó người thiệt hại cũng chỉ là cô mà thôi.
Nhưng cô khuất phục như vậy sẽ khiến anh xem cô nhu nhược, luôn xem cô là một con búp bê t.ì.n.h d.ụ.c để thỏa mãn mỗi khi ham muốn.
Chu Hiên Di lại đi đến gần anh, gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đầy kiên định, rõ ràng nói:
- Nhưng tôi có một điều kiện.
Đừng để ai trong doanh trại biết được mốt quan hệ của hai chúng ta, cả tôi và anh sẽ cùng có lợi nếu làm việc này.
Cô không muốn mọi người nghĩ cô có chống lưng mà hống hách, khi đó sẽ gây trở ngại cho việc xếp hạng của cô.
Tưởng rằng anh sẽ không đồng ý vì cô dám đòi hỏi với anh, nhưng anh lại nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
- Được.
Giờ thì lột đồ ra đi..