Sau khi đưa Chu Hiên Di đến bệnh viện, cho đến lúc cô tinh tại thì Chu Dạ Quân đã rời đi.
Thời gian bình phục khoảng một tuần, cô lại được người của anh đưa vào doanh trại để thực hiện bài đánh giá cuối cùng.
Ngày diễn ra buổi đánh giá ai nấy đều hết sức bất ngờ, bởi lẽ môn chạy thay đổi địa hình đột ngột.
Không phải là trong sân tập mà phải chạy vào trong rừng, đến những địa điểm có bảng phải tự ghi danh cho đến khi về đích.
Chạy địa hình bằng phẳng 5km đã khó, nay còn phải chạy trên địa hình khắc nghiệt nên mọi người đều tỏ ra sợ hãi.
Chu Hiên Di không ngoại lệ, cô đã mất nhiều thời gian tập luyện cộng với thể lực vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Tuy vậy cô vẫn phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu hết các môn trong ngày.
Xuyên Chi Tú sáng sớm đã bảo bị bệnh nên dời ngày đánh giá.
Những bài đánh giá buổi sáng chỉ để kiểm tra thể lực.
Chu Hiên Di may mắn dành được vị trí đứng đầu 1/5 môn, những môn còn lại Tô Kiều Ân dẫn đầu.
Nhưng chỉ cần bao nhiêu đó cũng khiến mọi người nhìn cô bằng con mắt khác, vượt qua Tô Kiều Ân đã là một kì tích.
Buổi chiều là những môn khó hơn, bao gồm bắn súng, chạy…
Bắn súng thì là sở trường của Chu Hiên Di nên cô cũng dễ dàng để đạt được vị trí đầu.
Những môn còn lại cũng là cô và Tô Kiều Ân thi nhau dẫn đầu.
Môn cuối cùng chính là chạy bền trong rừng.
Tiếng súng vang lên, mọi người đều đồng loạt xuất phát.
Chu Hiên Di rất cần đứng đầu môn này vì nó là môn quyết định xem cô có được đứng đầu bảng xếp hạng hay không.
Nhưng cũng chính môn này là sở trường của Tô Kiều Ân.
Chạy qua một doanh rừng rậm rạp sẽ xuất hiện một tấm bảng ghi danh.
Chu Hiên Di trong lúc đợi tới lượt thì có một vài binh sĩ nhận ra cô:
- Là cô ấy, người mới thực tập ba tháng đã đánh bại được chiến thần trong doanh trại chúng ta.
- Giỏi thật đó, cô có thể cho tôi xin bí quyết được không?
Chu Hiên Di cười cười:
- Là do may mắn thôi.
Nói xong cô chen lên ghi danh, không muốn phải mất thì giờ với những người thích so sánh.
Tô Kiều Ân thì đã bỏ xa cô và mọi người ở dưới.
Chạy được nửa đoạn đường thì mọi người đã thấm mệt do địa hình khá trơn trượt.
Lúc này, Chu Hiên Di mới tăng tốc vì nãy giờ cô chỉ đang giữ sức mà chạy chậm.
Một mình cô vượt lên trước mắt mọi người, cũng tính là bỏ xa họ để đến dạng địa hình tiếp theo, lội suối.
Suối không sâu không quá khó để lội qua, trước mặt chính là bảng ghi danh tiếp theo.
Trong lúc Chu Hiên Di đang ghi danh thì trực giác mách bảo có người theo dõi cô, cô liền ngoảnh lại phía sau.
- Cô là ai?
Một người mặc đồ đen bó sát vào cơ thể để lộ ra đường cong của phụ nữ, bịt mặt kín mít và bàn tay đang xoè ra cầm những chiếc phi tiêu.
Cô ta không trả lời, mặt đằng đằng sát khí chuẩn bị tư thế phóng hung khí về phía Chu Hiên Di.
Cô nhanh trí dùng bảng ghi danh để làm lá chắn, rồi lại tận dụng những thân cây to lớn để ẩn nấp.
Sát thủ cũng không ngờ đến cô có thẻ nhanh nhẹn né tránh tất cả phi tiêu của cô ta, mắt thấy không còn nhiều phi tiêu, giận quá mất khôn, cô ta hét lên:
- Mau ló mặt ra đây, đừng trốn chui trốn ruổi nữa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ một thân cauy không xa, Chu Hiên Di bất ngờ đứng ra:
- Xuyên Chi Tú, là em?!
Bị nhận ra thân phận, cô ta như nổi điên, một lúc phóng 5 phi tiêu về phía Chu Hiên Di.
Cũng may cô nhanh nhẹn tránh được.
Chỉ là cô không ngờ người bạn duy nhất trong doanh trại của cô lại là người muốn giết cô hết lần này đến lần khác.
Xuyên Chi Tú đã dùng hết phi tiêu trong tay, lại rút một cây dao găm ra xông đến tấn công trực tiếp.
Chu Hiên Di chưa từng học qua võ thuật, chỉ với thân thủ nhanh lẹ cũng không tránh được hết các đòn tấn công hiểm hóc của Xuyên Chi Tú.
Trong quá trình đỡ đồng cô đã bị trầy trật không ít, máu rướm ra bắn cả lên mặt cô ta.
- Tại sao? Tại sao cô lại muốn giết tôi?
- Sắp chết tôi không cần biết nữa.
Cô ta vẫn dùng các đòn tấn công liên hoàn vào người Chu Hiên Di.
Đến lúc Chu Hiên Di dần kiệt sức, những tưởng kế hoạch sẽ thành công êm đẹp thì một đoàn người chạy kéo tới, là những binh sĩ bị bỏ lại đằng sau.
Trong số họ có người thấy cô bị tấn công nên định chạy lên giúp đỡ.
Đến nơi thì sát thủ đã chạy mất.
- Cô có sao không? Người vừa nãy là ai vậy?
Chu Hiên Di đau đớn ngồi dậy, dù kiệt sức nhưng cô vẫn chạy tiếp, nói lời trấn an:
- Tôi không sao, đừng để bị tôi kéo chân, mọi người cứ chạy trước đi.
- Nhưng mà tôi thấy có máu…
- Tôi thật sự rất cần hoàn thành buổi chạy này.
Thấy cô quyết tâm lê thân thể đầy thương tích chạy đi, mọi người bọn làm cho cảm động.
Họ cũng dốc sức chạy về phía trước..