Vậy Cùng Anh Về Nhà


Cuối tháng mười hai, mà phía nam Lâm Thành tuyết vẫn chưa rơi, có thể là bầu trời vẫn đang đóng cửa.
“Leng keng——”
Đại học C, chuông vang tiết cuối cùng đã hết, thầy giáo đúng giờ tan học.
Tri Miên thu dọn sách vở xong, nhanh chóng đến chào hỏi với bạn cùng phòng.

Bước xuống bậc thềm của giảng đường, ra khỏi lớp học.
Một cơn mưa lạnh vừa đi qua, mặt trời nhanh chóng xuống núi, gió lạnh mang theo hơi nước phả vào mặt, không ngừng chảy vào cổ áo.
Tri Miên giữ chặt cổ áo khoác, bước từng bước trên con đường lát đá cuội trước toà nhà dạy học, cúi thấp đầu, nhấn vào màn hình điện thoại để giữ sáng.
Bên trong màn hình nhảy ra một cuộc gọi nhỡ cùng với hai cái ghi âm.
Đều đến từ một người.
Mở thanh ghi âm thứ nhất ra, giọng nói lười biếng chậm rãi của một người đàn ông truyền đến: “Làm sao không nghe điện thoại?”
Tri Miên còn nhớ, hai tuần trước cô có nói qua với anh, tiết học của Mao Khái về sau sẽ chuyển sang hai tiết cuối cùng vào buổi chiều thứ năm, thầy giáo này yêu cầu phải giao nộp điện thoại, vì vậy anh gọi cô không được.
Chắc anh nghe xong liền quên rồi.
Thanh ghi âm tự động phát sang thanh tiếp theo——
“Vừa ra sân bay, tối nay không thể cùng em ăn cơm rồi, câu lạc bộ Lâm Thời có việc, em về nhà ngoan đợi tôi nhé.”
“Tít” một tiếng, ghi âm kết thúc, tay Tri Miên đang cầm điện thoại chậm rãi buông xuống.
Cô đã quen với thói quen bận rộn như vậy của anh từ lâu.
“Tiểu Cửu, cậu ở đây làm gì vậy?”
Giọng của một cô gái truyền tới, Tri Miên ngẩng đầu lên nhìn, là bạn cùng phòng, Đồng Nhiễm.
Tiểu Cửu là nhũ danh của Tri Miên, bởi do cô sinh vào lễ hội trùng cửu ngày 9 tháng 9.
Khoé miệng Tri Miên cười lên, trả lời: “Không, chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Đi nhà ăn số hai sao? Có muốn đi ăn cùng nhau không?”
“Ừm.”
Lúc Đồng Nhiễm tiến lên giữ lấy Tri Miên, ánh mắt lại lần nữa rơi trên người cô.
Tri Miên mặc một chiếc áo khoác cashmere màu vàng ngỗng, phối với váy dài, một nửa khuôn mặt trắng như tuyết hơi vùi vào trong cổ áo len trắng.

Khi tới gần, một hương thơm nhẹ của hoa cam và trà xộc vào mũi, là mùi bạch trà của BVLGARI, mềm mại và linh động.
Chỉ là đôi mắt hạnh nhân của Tri Miên hơi rũ xuống, đôi mắt ảm đạm không có chút ánh sáng hơn cả bầu trời trên cao.
Đồng Nhiễm nhớ lại dáng vẻ vội vã vừa nãy của cô, có chút nghi ngờ: “Không phải cậu nói có chuyện phải đi trước sao?”

Tri Miên bỏ điện thoại vào trong túi, mắt rũ xuống.
“Lại đột nhiên không có việc gì rồi.”
Bước vào nhà ăn, Tri Miên gọi một phần mì thịt bò, tìm một vị trí rồi ngồi xuống trước.
Mở Weibo trên điện thoại ra, tự động làm mới tin lướt thì đúng lúc nhảy ra một cái siêu thoại Weibo #GYB_Fire# ——
[Huhuhu bật khóc một cái cực kỳ kích động, hôm nay ở sân bay Lâm Thành nhìn đến FIRE rồi! Anh trai đạt quán quân trở về quá đẹp trai! Chỉ là nhìn từ xa thôi tim cũng rung lên rồi #Fire đạt được chức vô địch quốc gia cá nhân EA#] 
Trong video, mấy người nhân viên công tác đi bên cạnh, còn người đàn ông đi ở chính giữa dáng vẻ cao gầy, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần ống với đôi giày Martin.

Mũ lưỡi trai che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một nửa góc nghiêng sắc sảo, lông mày nghiêm nghị, kiêu ngạo không thể kiềm được.
Bên dưới quả nhiên là một đống “rắm” cầu vồng: [Aaaaaaaaa anh ơi! Tôi ghen rồi, tôi cũng muốn tận mắt nhìn anh ấy.]
[Tôi không còn rồi, không mặc quần áo ngụy* mà cũng đẹp trai như thế sao!]
[Ấn vào đây] Quần áo ngụy
[Không mong chờ Fire cập nhật bài Weibo nữa rồi, bây giờ mỗi ngày dựa vào fans kinh doanh hahaha]
[Lúc Fire nâng cúp lên, tôi kích động phát khóc luôn, bây giờ phải trở về nghỉ ngơi.]
Tri Miên đang xem, Đồng Nhiễm bưng phần ăn ngồi xuống bên cạnh, mắt liếc nhìn sang di động của cô, lập tức kích động: “Vãi, Fire sao?”
Tri Miên sững sờ, gật đầu, Đồng Nhiễm lấy điện thoại xem lại video đó, cười si mê: “Hôm nay thật thoả mãn.”
Năm nhất đại học, Tri Miên lướt Weibo của Fire bị bạn cùng phòng nhìn thấy, sau đó mọi người biết được, kinh ngạc thấy cô là một em gái mà lại follow EA (Extremeassault, cực hạn xung kích) đây là một môn thể thao sinh tồn.
Đỗng Nhiễm nói bạn trai cô ấy là một nghiệp dư yêu thích EA, chiến đội trong nước yêu thích nhất là GYB, mà Fire chính là đội trưởng của GYB, bạn trai cô ấy là một fan hiểu biết công nghệ của Fire, còn biến cô ấy trở thành một fan mê sắc.
Lúc ấy Đồng Nhiễm rất kinh ngạc “Không nghĩ tới là cậu cũng thích Fire đó.”
Tri Miên chỉ nhàn nhạt cười.
Thật ra cô quen người đàn ông này sớm nhất, lúc đó anh ấy vẫn chưa có cái tên Fire này.

Anh chỉ tên là Đoạn Chước.
Về sau, anh ngày càng toả sáng, nổi tiếng vượt xa, có muôn ngàn fans mê muội.
Và cô cũng chỉ được coi là một trong những người hâm mộ ấy.
Tri Miên dập tắt suy nghĩ mơ hồ, lấy lại điện thoại, thuận miệng hỏi: “Tối nay cậu làm sao không cùng bạn trai ăn cơm vậy?”
“Anh ấy có trận bóng rổ, nói là kết thúc sẽ tới đây tìm tớ” Đồng Nhiễm khuấy bát cơm trộn “Đúng rồi, bạn trai cậu đâu, hai tuần nay tớ đều không thấy cậu với anh ta hẹn hò, chẳng nhẽ cãi nhau rồi sao?”
Tri Miên trầm mặc giây lát, lắc đầu.
“Hai tuần nay anh ấy bận.”
Đồng Nhiễm cười: “Không sao đâu, để anh ta trở về rồi sẽ bồi thường cho cậu.”

Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Cô gái, mì thịt bò xong rồi!”
Tri Miên nghe thấy tiếng gọi lớn, đi đến trước cửa sổ, đang cho ngò và hành lá cắt nhỏ vào mì, thì nghe thấy tiếng của một cô gái: “Tuyết Tuyết, chúng mình ăn mì đi?”
Tri Miên quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Trang Ngữ Tuyết.
Đối phương khoanh hai tay trước ngực, từ bên cạnh đi tới, cười nhạt một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Tri Miên: “Không ăn, không có khẩu vị.”
Tri Miên dửng dưng không nhìn nữa, bưng bát mì quay về chỗ, Đồng Nhiễm vội hỏi: “Cậu nhìn thấy Trang Ngữ Tuyết à?”
“Ừm.”
Cô uống một ngụm canh.
“Ăn một bữa cơm cũng gặp phải cô ta, ghê tởm đến mức khẩu vị của tớ cũng giảm đi, đúng là người tốt đến giúp tớ giảm cân.”
Tri Miên không nhịn cười nổi “Được rồi, kệ cô ta đi.”
Qua một lúc, bạn trai Đồng Nhiễm đến rồi, cô ấy nói với Tri Miên:
“Cậu từ từ ăn nhé, tớ với anh ấy đi trước nha.”
“Được.”
Tay người con trai ôm lấy bả vai Đồng Nhiễm, hai người cười nói đi xa.
Tri Miên nhìn bọn họ, nhớ tới tin nhắn của Đoạn Chước gửi tới, cuối cùng lại cúi đầu, qua loa uống mấy ngụm cho no bụng.
——
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lúc ra ngoài nhà ăn, đêm tối dày đặc, mây xám mỏng trải dài trên bầu trời.
Tri Miên quay về tới kí túc xá, tối nay ngoài hai người bạn cùng phòng đi thư viện tự học, trong kí túc giờ phút này chỉ có một mình cô.
Cô lấy dụng cụ pha trà ra, thong thả ung dung ngâm một tách trà thuỵ hương trắng.

Đổ nước sôi vào, lá trà xoay quanh, mùi hương độc đáo của trà Vũ Di Nham lan toả ra, ngào ngạt và tinh khiết.
Tri Miên lấy điện thoại ra, ấn vào giao điện nói chuyện với Đoạn Chước.
Tối qua trước lúc gần đi ngủ, cô cùng người đàn ông nói chuyện điện thoại, đối phương ban ngày đạt được quán quân, tâm tình rất tốt, thậm chí còn nói những lời tán tỉnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, ý yêu càng nồng đậm, cô chịu không nổi nói ra câu nhớ anh, đối phương vì thế nói: “Ngày mai hạ cánh sẽ đến đón em.”
Cô hôm nay thật sự gặp được anh rồi.

Chẳng qua là gặp trong video của người khác.
Tri Miên rũ mắt, lựa lời cả một lúc lâu, cuối cùng nhấn vài chữ trên giao diện nói chuyện: 
[Không được, ngày mai có tiết sáng, sợ không tới kịp trường học.]
Cô cũng có nóng tính, cũng sẽ có những lúc không vui, cô đợi anh cả một ngày, bây giờ cô không muốn lại về nhà đợi anh nữa.
Tại sao lần nào cũng là cô đợi anh.
Úp điện thoại lại để lên bàn, cô mở máy tính, kết nối với tablet, mở bản phác thảo của sếp gửi tới, bắt đầu sửa nét.
Đầu năm nay, cô ứng tuyển vào trợ lý bán thời gian tại phòng truyện tranh, bình thường phụ trách sửa nét lên màu rồi đợi nhiệm vụ.
Tri Miên đang vẽ, bạn cùng phòng cũng lần lượt trở về, mọi người thấy cô đang bận, cũng không làm ồn đến cô, Đồng Nhiễm tiếp tục nấu cháo điện thoại với bạn trai, hai người khác thì lướt điện thoại.
Gần mười rưỡi, Tri Miên ngừng bút, tắt giao diện đi, dự định ngày mai lại tiếp tục.
Cô lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng tắm, vừa chuẩn bị cởi đồ, thì ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng của bạn cùng phòng: “Miên Miên, có điện thoại!”
Cô mở cửa ra, liền nhìn thấy Đồng Nhiễm đang cười hihi mang điện thoại tới.
“Bạn trai của cậu đó.”
Tri Miên nhìn tên trên màn hình, ngơ ngẩn trong giây lát.
Nghe điện thoại, bên kia đầu điện thoại người con trai hỏi thẳng: “Đang ở kí túc?”
Cô nghe tiếng, dường như có thể nhìn thấy đôi lông mày lạnh lùng trời sinh của Đoạn Chước, để lộ ra sự thờ ơ, không chút để ý.
Dễ dàng như trở bàn tay nắm chặt mọi nỗi lòng của cô trong lòng bàn tay.
“….Ừm.”
Cô nhẹ nhàng trả lời lại.
Sau đó lời nói lười biếng trầm thấp của người đàn ông xen lẫn với một âm thanh điện nhẹ, truyền tới:
“Trợ lý đang ở dưới lầu kí túc xá của em.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Xuống đi, anh ta đón em về nhà.”
- —
Gió lạnh thổi qua cây đa trước kí túc xá, cuốn đi vài lá cây, rơi xuống đầu xe của chiếc Bentley màu đen đậu trước gốc cây.
Người bên ngoài mở cửa kí túc xá ra, Tri Miên ra ngoài, thấy một người đàn ông đang kính cẩn đứng trước xe, ánh mắt ngừng lại một chút.
Đối phương là trợ lý của Đoạn Chước, Trình Lập.
Trình Lập nhìn thấy cô, mở cửa xe đằng sau ra, nhìn cô gật đầu: “Cô Tri, anh Đoạn bảo tôi đến đón cô.”
Vừa nãy trong điện thoại Đoạn Chước bảo cô xuống tầng, nói rõ là sẽ đưa cô về trường học sớm và đúng giờ, trực tiếp bác bỏ lí do của cô.
Cô im lặng không nói, Đoạn Chước cảm thấy cô đang làm loạn cáu kỉnh, giọng điệu dịu dàng lại chút: “Nghe lời.”
Cuối cùng Tri Miên vẫn đi xuống tầng.

Cho dù rất kiên định nhưng cuối cùng vẫn phải thoả hiệp vì quá nhớ anh.


Nghĩ tới thật sự không có tiền đồ.
Xe lặng lẽ đi qua khuôn viên trường đại học C, cuối cùng lái ra khỏi cổng phía Bắc, hoà vào dòng xe cộ nườm nượp.
Tri Miên hạ cửa sổ xe xuống. 
Ánh đèn bên ngoài mờ ảo, giống như một biển sao tụ lại.
Tri Miên nhớ lại lúc vừa xuống tầng, ba người bạn cùng phòng xúm lại trêu chọc, một nét mặt đoán được tất thảy.
Các cô ấy từng nói Tri Miên nhìn qua trong bốn người là ngoan nhất, không giống người có bạn trai nhất.
Ai ngờ được, lớp 11 cô đã cùng Đoạn Chước yêu đương sớm rồi.
Lên năm nhất, vào một buổi sáng, cô nằm ở trong chăn mềm, cơ thể của người đàn ông nằm phủ lên, vòng eo mảnh mai bị đôi tay mạnh mẽ giam cầm.
Dây áo trong bị tuột ra, cô ở trong vòng tay anh như một viên ngọc bích trắng sáng, nhưng lại hiện ra màu hồng rất đẹp.

Hơi thở của Đoạn Chước quấn lấy tai cô, tiếng cười nặng nề, nắm lấy tay cô làm xằng bậy.
Hôm đó cô chạy đến lớp đuổi theo tiếng chuông, thiếu chút nữa là đến muộn rồi, còn bị bạn cùng phòng nhìn thấy vết dâu tây trên cổ.
Sau đó cô tức giận nói với Đoạn Chước, lại nhận lấy tiếng cười của anh, vả lại còn làm cô mặt đỏ tai hồng.
Tri Miên rũ mặt, thu hồi lại suy nghĩ.
Qua một lúc, Bentley đi vào Tinh Tiêu Châu nơi đã khai trương năm ngoái ở Lâm Thành.

Xe đi qua khu cây xanh với phong cách Châu Âu, cuối cùng dừng ở một biệt thự phía trước vịnh Green Sand*.
[Ấn vào đây] Vịnh Green Sand
Tri Miên bước vào cửa nhà, liền nhìn thấy một đôi giày Martin kaki nam nằm ở lối vào trên sàn nhà, giống y với đôi giày Đoạn Chước đi trong video.
Bình thường trong nhà cuối tuần sẽ một dì nhân viên quét dọn tới dọn dẹp, giờ phút này trong biệt thự lặng ngắt như tờ, chỉ có một ánh đèn sáng trong phòng khách, Tri Miên đi lên tầng 2, nhìn thấy ánh sáng len lỏi từ khe hở trong cửa phòng ngủ của người đàn ông.
Cô đẩy cửa ra, bên trong phòng rất to, được bày biện với nội thất Bắc Âu và màu sắc đơn giản.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô liếc nhìn không thấy bóng dáng Đoạn Chước.
Đi tới cạnh giường, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm phía sau được mở ra, quay đầu lại, đập vào mắt là một vòng eo thon chắc của người đàn ông.
Đoạn Chước mang theo hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, trên thắt lưng chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Những giọt nước từ trên ngực lăn xuống vòng eo, cuối cùng rơi vào hàng cơ bụng quyến rũ.

Nhìn lên là một đôi lông mày sắc nét với đôi mắt lạnh lùng như thể được chế tác tinh xảo cùng đường nét ngay ngắn.
Tri Miên chạm mắt với anh, tim đập một nhịp, ngay sau đó người đàn ông cất bước đi về phía cô.
——
***Có rất nhiều thứ mình chưa biết hết hay hiểu hết như về miêu tả trà hay công việc của nam chính nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua và giúp đỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận