Editor: Byredo
Bầu trời đầy sao, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, tiếng mèo kêu bên tai cuối cùng cũng biến mất.
Tri Miên nghe thấy lời trêu chọc của anh, cảm thấy hơi chột dạ, quay mặt đi chỗ khác, khẽ lẩm bẩm: "Tôi có sợ đâu..."
Đoạn Chước lười biếng nhướng mày cười:
"Hồi cấp ba đó, anh vẫn nhớ rõ đấy."
Tri Miên đột nhiên sững người.
Khi đó, chỉ vài ngày sau khi thi đại học, cô đi ăn tối với bạn bè, uống một chút rượu, nhưng tửu lượng của cô không tốt, đợi đến khi Đoạn Chước đến đón cô về, thì cô đã say khướt, đứng ở ven đường chờ anh, rồi nhảy nhót như con thỏ con.
Đoạn Chước đưa cô về nhà, trên đường còn trách mắng cô vài câu, cô khó chịu, tức giận với anh, một mình đi lên trước.
Không ngờ, cô bất ngờ thấy một con mèo, sợ đến mức quay người lại, nhào vào vòng tay anh, lẩm bẩm sợ hãi.
Bộ dáng đáng yêu của cô hoàn toàn làm trái tim Đoạn Chước xao động, trong lòng khô nóng như lửa đốt.
Về đến nhà, anh trực tiếp bế cô lên, ném lên sofa, vén váy cô lên, rồi cúi người xuống.
Tay cô gái đẩy đầu anh ra, giọng nói nức nở không ngừng. Tiếng ngâm nga khe khẽ, cảm giác chưa từng có kết hợp với hơi cồn, điên cuồng kí ch thích đại não.
Cô mê đắm không kiểm soát được, cuối cùng cả người run lên, rồi tan thành vũng nước, cả người bị bao phủ bởi màu hồng phấn ái muội.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Đoạn Chước ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô, miêu tả cô sợ mèo như thế nào, trêu chọc cô sao lại nhát gan như vậy, ngay cả mèo cũng sợ. Tri Miên thẹn thùng, mạnh miệng không chịu thừa nhận, nói là do mình uống say.
Lúc này, ký ức đầu tiên trong tâm trí Tri Miên là những gì anh đã làm với cô vào đêm hôm đó.
Đột nhiên, mặt cô trở nên nóng bỏng.
Cô đang ngốc nghếch nhớ lại cái gì vậy?!
Mùi thuốc lá và bạc hà quen thuộc của người đàn ông quanh quẩn trên mũi, cô lùi lại phía sau, dập tắt mọi suy nghĩ. "Tôi không nhớ rõ."
Lại nói thêm: "Tôi đã quên tất cả rồi."
"..." Nói xong, cô mới phát hiện, mình nói vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Đoạn Chước cũng không quên đêm đó là lần đầu tiên mình chơi cô như vậy, lúc này mới nhìn xuống bộ dạng đáng yêu của cô, kìm nén ngọn lửa trong lòng, cong môi: "Không sao, quên thì quên thôi."
Tri Miên: "..."
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi vấn đề mình khó hiểu nhất: "Sao hôm nay anh lại ở đây?"
"Câu lạc bộ có một sân tập ở gần đây. Tối nay anh đã tập xong. Nghe nói phong cảnh ở rất đẹp, nên tùy tiện đến đây ngắm một lượt, rồi ở lại một đêm."
"Ồ…"
Tri Miên nghi ngờ, không biết đó có phải là sự thật hay không.
Nhưng cũng không thể hỏi thẳng anh là có phải anh đến đây vì cô đây. Nếu anh phủ nhận, vậy thì cô sẽ xấu hổ chết mất.
Đoạn Chước đút hai tay vào túi quần. "Kế tiếp em không có kế hoạch gì sao?"
"Ừm."
"Anh đang lái xe tới đây, vẫn chưa ăn tối. Em có muốn đi ăn cùng anh không? Coi như cảm ơn lần trước anh giúp em vụ xe cộ."
Người đàn ông có lý do chính đáng, hơn nữa, tối nay Tri Miên vẫn chưa ăn tối, nên bây giờ cô cũng hơi đói.
"Ừm, đi thôi."
Đoạn Chước lái xe đến, sau khi cô lên xe, anh hỏi: "Ở đây có gì ăn? Em dẫn anh đến đó đi."
Cô suy nghĩ một chút. "Buổi tối ở đây không có nhiều cửa hàng. Có một tiệm mì bên cạnh cô nhi viện. Hình như vẫn đang mở. Anh có muốn đến đó không?"
"Được."
Anh đi theo chỉ dẫn của cô, cuối cùng lái xe đến cổng trại trẻ mồ côi.
Hai người xuống xe đi bộ đến quán mì kế bên, quán không lớn, chỉ bật một chiếc đèn sợi đốt và bày bốn cái bàn nhỏ.
Hai người đi vào, nhìn lên thực đơn dán trên tường, một bà lão từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hai người, cười đến phúc hậu: “Hai vị nhìn xem xem muốn ăn gì, đồ ăn ở tiệm chúng tôi đều ngon cả."
Tri Miên mắc chứng khó lựa chọn. "Bà ơi, bà có đề cử món nào không ạ?"
"Bún tương và bún bò kho đều là món được gọi nhiều nhất. Rất nhiều người thích ăn. Bà đã làm hơn chục năm rồi."
Cuối cùng, Tri Miên gọi một phần bún tương, còn Đoạn Chước gọi bún bò kho.
"Hai người ăn cay không?"
Tri Miên nói: "Bát bún tương bà làm cay nhé, cay nhiều một chút, còn bún bò kho thì không cần đâu."
Sau khi thuận miệng nói khẩu vị của Đoạn Chước, cô hơi sửng sốt, vừa đảo mắt liền thấy khóe môi người đàn ông hơi cong lên, nhưng không phản bác lại lời cô nói.
Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Đoạn Chước lấy dụng cụ ăn uống rồi quay lại, hỏi cô: "Có muốn uống đồ uống không? Ở đó có đấy."
“Để tôi đi lấy.” Cô đứng dậy. “Anh muốn uống gì?”
"Gọi giống em đi."
Tri Miên đi đến tủ đông, cuối cùng lấy hai chai sữa đậu nành ướp lạnh.
Cô ngồi xuống đối diện Đoạn Chước, đặt sữa đậu nành lên bàn, vừa định mở ra thì đã bị giật mất, Đoạn Chước khẽ cau mày: "Giờ mà còn dám uống đồ lạnh à?"
Tri Miên đột nhiên nhớ ra, là dường như anh vẫn còn nghĩ rằng “dì cả” của cô vẫn đang ghé thăm...
Tri Miên hơi che mặt, mím môi: "Cái đó... thật ra hôm qua không phải là tôi đến kỳ dâu, mà là bị đau bụng."
Đúng là kỳ dâu của cô luôn đến đúng hạn vào cuối tháng, nhưng năm trước có hai tháng, vì áp lực vẽ truyện tranh nên cô thức khuya nhiều, bị rối loạn nội tiết một thời gian, gần đây mới tốt hơn.
Lời của cô vừa dứt, thì không khí chìm vào im lặng.
Sau vài giây, Đoạn Chước thấp giọng nói: "Buổi tối đừng uống nước lạnh, không tốt cho dạ dày."
Anh đứng dậy, đổi sữa đậu nành ướp lạnh của cô thành sữa có nhiệt độ phòng.
Tại sao Tri Miên lại đột nhiên cảm thấy anh đã trở nên cẩn thận hơn một chút?
Đây là loại ảo giác gì vậy?
Tri Miên đang uống sữa đậu nành, thì Đoạn Chước hỏi: "Hôm nay hoạt động công ích thế nào? Có vui không?"
"Rất vui.” Cô dừng lại. "Cũng có chút không vui."
"Tại sao?"
Tri Miên im lặng hồi lâu. "Tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn của những đứa trẻ này. Hôm nay, nhìn thấy chúng hạnh phúc vì có sự đồng hành của chúng tôi, tôi cũng rất vui vẻ, nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy năng lực của mình quá nhỏ bé, không thể giúp đỡ gì nhiều được."
Đôi mắt đen nhánh của Đoạn Chước rơi vào mặt cô, trái tim đau nhói.
Trên thực tế, ngày hôm qua, khi anh nghe tin cô sẽ đến trại trẻ mồ côi, phản ứng đầu tiên của anh là liệu cô có xúc động khi nhìn thấy những đứa trẻ đó hay không. Anh biết cha mẹ mất luôn là nỗi đau âm ỉ trong lòng cô, tuy là cô hầu như không hề nhắc tới trước mặt anh.
Tối hôm nay, Trình Lập nhận được cuộc gọi từ một người của ê-kíp chương trình, nói rằng dường như tâm trạng Tri Miên không tốt, nên vội vàng chạy đến.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước nói: "Trên đời này, ai cũng nhỏ bé, năng lực cũng có hạn, em đã cố gắng làm hết những gì có thể, không cần có gánh nặng tâm lý.
Thông qua chương trình của bọn em, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều người tốt bụng giúp đỡ đám trẻ, và em, đã phát huy được giá trị của chính mình."
Khi Tri Miên đối diện ánh mắt của anh, trái tim đột nhiên bị đánh gục.
"Tôi đã phát huy được giá trị của chính mình sao..."
"Tất nhiên, những điều em làm, sau này nhìn lại, sẽ trở thành niềm tự hào của em, cũng là... niềm tự hào của cha mẹ em."
Tri Miên sững sờ, trái tim ấm lên, được truyền cảm hứng từ lời nói của anh, cô nhếch khóe môi. "Ừm."
Một lúc sau, bà lão bưng ra hai tô bún. "Của cô gái nhỏ là bún tương đúng không, nào, tô này cho cháu..."
"Cảm ơn bà ạ."
Tri Miên cầm đũa lên, nhìn xuống lại thấy trên mặt rắc một nắm đậu phộng giã nhỏ. "Có đậu phộng sao..."
"Bún của bà đều sẽ được rắc thêm đậu phộng giã nhỏ bên trên, rất thơm. Cháu không thích ăn đậu phộng sao?"
Đoạn Chước nhìn cô. "Cô ấy bị dị ứng với đậu phộng."
"A, làm sao bây giờ, vậy để bà nấu bát khác cho cháu nhé?"
Đoạn Chước hỏi Tri Miên: "Hay là em ăn bát của anh? Đưa bát của em cho anh."
Tri Miên gật đầu, đổi bát với anh, nói với bà lão: "Không sao đâu bà ơi, bà không cần nấu nữa đâu."
Bà lão cười. "Ừ, không sao, cháu không ăn, thì bạn trai cháu ăn, cũng như nhau cả."
Tri Miên đột nhiên đỏ mặt. "Bà ơi, chúng cháu không phải người yêu đâu ạ..."
Tuy nhiên, đối phương chỉ cười ha ha. "Hai cháu cứ ăn từ từ, ăn từ từ thôi."
Sau khi bà lão đi, mặt Tri Miên nóng bừng, cầm đũa lên, vùi đầu ăn bún, Đoạn Chước nhìn cô, nhếch khóe môi, im lặng không lên tiếng mà đảo đều bát bún.
Bún bò kho ăn rất ngon, Tri Miên đang ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông ho khan vài tiếng, cô ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhớ ra: "Tôi bảo bà lão cho nhiều ớt lắm, anh có thể ăn được không…”
Sau khi uống một ngụm sữa đậu nành cuối cùng, Đoạn Chước ném chai vào thùng rác bên cạnh bàn, cầm đũa lên, nhẹ giọng nói: "Không sao, vẫn ăn được."
"Nếu không thì để tôi mua cho anh bát khác, anh đừng ăn nữa."
"Không cần, lãng phí."
Đoạn Chước là người lớn lên ở vùng duyên hải phương Nam, không ăn được cay, tuy Tri Miên cũng là người miền Nam, nhưng trước đây cô ở nhà một người họ hàng, cả nhà đều ăn cay, cô bị bắt phải học cách ăn cay, cuối cùng liền thích ăn cay luôn.
Tri Miên nhìn anh mà cảm thấy đau đớn hộ: "Để tôi giúp anh lấy thêm một chai sữa đậu nành nữa."
Cô mang chai sữa về, cắm ống hút rồi đưa cho anh.
Đoạn Chước vươn tay nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay của cô.
Sữa đậu nành nguội lạnh, bình sữa đọng nước, bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông lại ấm áp, tạo thành sự tương phản hoàn toàn.
Mới chỉ chạm vào một lát, Tri Miên đã rụt tay lại, nghe anh nói: "Cảm ơn."
Người nghĩ nhiều chắc chỉ có mình cô.
Hai người đang ăn bún, Đoạn Chước đang nói chuyện phiếm với cô, thì đột nhiên, dường như có một vài tiếng la hét từ cô nhi viện bên cạnh, đặc biệt đột ngột trong khung cảnh yên tĩnh xung quanh.
Hai người đồng thời dừng lại.
Bà lão bước ra. "Có chuyện gì vậy?"
"Không biết..."
Tiếng gào thét tiếp tục vang lên, Tri Miên và Đoạn Chước nhận ra có gì đó không ổn, đứng dậy, bước ra khỏi cửa hàng, chạy đến trại trẻ mồ côi, những người trong tổ chương trình đã rời đi hết, chỉ còn lại bọn trẻ và những người trong viện.
Khi bước vào, họ thấy một cậu bé đang đứng trên lầu trong ký túc xá, gọi ông bà nội Lý, rất nhiều đứa trẻ cũng đi ra từ ký túc xá.
Tri Miên ngẩng đầu nhìn cậu bé. "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
Cậu bé lo lắng sắp khóc. "Bạch Bạch! Hình như Bạch Bạch bị suyễn rồi!"
Bạch Bạch là cậu bé đã nói chuyện với Tri Miên chiều nay, ban ngày, Tri Miên nghe viện trưởng nói rằng cậu bé bị hen suyễn, sức khỏe không được tốt lắm.
Tri Miên sững sờ, Đoạn Chước chạy nhanh lên lầu.
Vào ký túc xá, bọn họ nhìn thấy cậu bé cuộn tròn trên giường th ở dốc, ho khan một tiếng, sắc mặt tái nhợt, ngón tay đặt ở trên đầu giường, chật vật đi tới. "Thuốc..."
Vẻ mặt Đoạn Chước sững lại, lập tức tiến lên, đỡ Bạch Bạch ngồi dậy, dựa lưng vào anh, anh mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra bình xịt salbutamol (1) bên trong, bỏ vào miệng cậu bé, xịt hai lần. "Nào, hít sâu một chút."
Đoạn Chước nhìn những người khác: "Mở hết cửa sổ ở đây ra, đừng đứng kín trong phòng."
Tri Miên đáp lại, chạy ra mở cửa sổ.
Bạch Bạch th ở dốc, nhắm hờ hai mắt, sau khi phun thuốc, sắc mặt vẫn không cải thiện, viện trưởng và nhân viên y tế của cô nhi viện cũng vội vàng chạy tới, bọn trẻ cũng chạy lên.
"Bạch Bạch có sao không..."
"Bạch Bạch..."
Nhân viên y tế kiểm tra thân thể của đứa trẻ, ánh mắt Đoạn Chước tối sầm, một giây sau mới nói trước cô ấy: "Tình hình tương đối nghiêm trọng, cần đưa đến bệnh viện. Có phòng khám nào ở thị trấn không?"
"Điều kiện phòng khám ở đây không tốt, phải xuống núi. Chắc là đêm nay nhiệt độ giảm mạnh, nên cậu bé mới lên cơn hen suyễn..."
Tri Miên nói. "Tôi sẽ gọi 120."
Đoạn Chước: "Chờ 120 sẽ rất lâu, để tôi trực tiếp đưa cậu bé xuống núi."
Anh cõng Bạch Bạch trên lưng, bước ra khỏi ký túc xá, nhân viên y tế đi theo, viện trưởng Lý an ủi những đứa trẻ khác, bảo chúng về nghỉ ngơi trước, Tri Miên hỏi những đứa trẻ sống cùng phòng với Bạch Bạch: “Quần áo của Bạch Bạch đâu vậy?"
"Trong tủ quần áo này."
Tri Miên cầm túi xách bên cạnh lên, nhanh chóng thu dọn ít quần áo dày rồi đi ra, sau đó nhanh chóng theo sau, đuổi kịp viện trưởng.
“Cô họa sĩ, người vừa rồi là—” Viện trưởng hỏi.
“Anh ấy là bạn của tôi.” Tri Miên dìu ông xuống lầu. "Ông nội Lý, tối nay ông cứ ở lại cô nhi viện đi, cháu sẽ đi cùng họ xuống núi, có chuyện gì cháu sẽ báo ngay cho ông.” Người lớn tuổi, sức khỏe kém, không thể mệt nhọc bôn ba được.
"Ông không yên tâm..."
"Đừng lo lắng, ông nội Lý, chúng cháu nhất định sẽ đưa Bạch Bạch đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Ông ở lại đây, những đứa trẻ khác sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút."
"Vậy các cháu nhớ phải chú ý an toàn đấy."
Tri Miên chạy nhanh đến cổng trại trẻ mồ côi, nhìn thấy hai nhân viên y tế cùng Bạch Bạch đi vào ghế sau.
Cô chạy đến bên Đoạn Chước, Đoạn Chước nhìn bộ dạng lo lắng của cô, đưa tay ôm lấy sau đầu cô, nói nhỏ: “Đừng lo lắng, em về nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ đưa đứa nhỏ đi bệnh viện."
Tri Miên nhìn anh, ánh mắt lóe lên: "Đoạn Chước, tôi muốn đi cùng mọi người, anh đưa em đi nhé?"
Đoạn Chước nhìn cô vài giây rồi nói: "Được rồi, lên xe."
Hai người lên xe, Đoạn Chước khởi động xe, đồng thời lấy điện thoại di động ra bấm số 120.
Tri Miên quay đầu lại liếc nhìn hàng ghế sau, hai nhân viên y tế đang không ngừng vỗ lưng Bạch Bạch, không ngừng an ủi, trong lòng Tri Miên căng thẳng, nhưng Đoạn Chước ở bên cạnh lại cực kỳ bình tĩnh, không ngừng mô tả tình hình:
"Các triệu chứng ho khan đã thuyên giảm nhẹ, da ở các đầu chi hơi trắng bệch, môi cũng trắng nhưng không tím tái..."
Sau cuộc điện thoại, Đoạn Chước hạ cửa kính hai bên ghế sau xuống để không khí trong xe được lưu thông, cuối cùng, anh quay lại nhìn cô gái đang lo lắng, nhẹ giọng nói: "Đừng hoảng hốt."
Tri Miên nhìn anh, trái tim từ từ bình tĩnh lại.
Vào lúc đó, một ý tưởng nảy ra trong đầu cô—
Có anh ở đây, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Xe chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo, trời rất tối, Tri Miên nói: "Lái chậm thôi, cẩn thận."
“Ừm.” Đoạn Chước khống chế tốc độ xe, đưa điện thoại cho tm: “Tìm đường đến bệnh viện Nhân dân số ba thành phố W.”
Tri Miên cầm lấy, muốn hỏi mật khẩu là gì, nhưng ngón trỏ vô tình chạm vào nút mở khóa bằng vân tay, sau đó điện thoại đã được mở khóa.
Hình nền trên màn hình vẫn giống như trước đây, là bức ảnh chụp cô bên bờ biển.
Khi đó Tri Miên vẫn còn là sinh viên năm nhất, cả hai đi du lịch biển, anh chụp ảnh cho cô, Tri Miên thấy đẹp, nên làm nũng nói muốn anh đặt nó thành hình nền, nhưng lúc ấy Đoạn Chước không chịu, ngày hôm sau cô lại nhìn thấy anh đã đổi hình nền thành bức ảnh này, cho đến trước khi chia tay, vẫn chưa từng thay đổi.
Tri Miên sững sờ một lúc, nhưng cô nhanh chóng thu hồi tâm trí, mở bản đồ và nhập địa chỉ.
Tri Miên giúp anh điều hướng, đồng thời nói với nhân viên của tổ chương trình về tình hình hiện tại, đạo diễn gọi vào điện thoại di động của cô. "Bây giờ cô đang đi cùng đứa trẻ này xuống núi sao?"
"Đúng vậy, bạn tôi lái xe, còn có hai nhân viên y tế đi theo nữa."
"Được rồi, vậy mọi người chú ý an toàn. Chúng tôi cũng đã sắp xếp một số nhân viên đến cô nhi viện. Có cần chúng tôi xuống gấp không..."
"Không cần đâu..."
Sau khi Tri Miên gọi cho người trong tổ chương trình xong, cô cầm điện thoại và thầm cầu nguyện trong lòng.
—-----
Vốn là phải mất gần một giờ để đi xuống từ Lĩnh Sơn đến bệnh viện Nhân dân thứ ba, nhưng cuối cùng chỉ mất nửa giờ.
Đến bệnh viện, dừng xe, những nhân viên cấp cứu trong bệnh viện chuẩn bị sẵn cáng để lao tới.
Bạch Bạch được cho lên cáng, đẩy đi cấp cứu, những người khác chỉ có thể chờ ở cửa.
Tri Miên ngồi trên ghế và đợi. Đang đợi, cô nhận được tin nhắn từ Vũ Ngưng Sương: [Mấy giờ rồi? Cô không về ngủ à?]
Tri Miên quên nói với Vũ Ngưng Sương: [Một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi bị lên cơn suyễn. Hiện tôi đang ở trong bệnh viện, nên chắc là tôi không thể về sớm được.]
Giọng điệu của Vũ Ngưng Sương không khách khí chút nào: [Tôi đi ngủ đây, cô đặt phòng khác đi, đừng quay lại. Tôi ngủ rất nông, nếu cô trở về sẽ đánh thức tôi, tôi hoàn toàn không thể ngủ được, đừng chỉ nghĩ đến bản thân.]
"..." Ai chỉ nghĩ đến bản thân?
Chỉ là lúc này, Tri Miên không còn hơi sức để tranh luận với cô ta, nên cô đáp: [Biết rồi.]
Một giờ sau, viện trưởng và nhân viên của ê-kíp chương trình lo lắng đến.
Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra, ông nội Lý là người đầu tiên bước tới, bác sĩ nói: "May là đã được đưa đến cấp cứu kịp thời. Bệnh nhân đã được cứu sống, hiện tại không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Kế tiếp là cần nhập viện, triệu chứng bệnh suyễn của cậu bé..."
Sau khi bác sĩ nói chuyện với họ xong, Tri Miên giúp làm thủ tục nhập viện, viện trưởng bước đến gần Đoạn Chước, bắt tay anh, cảm ơn: "Chàng trai này, tối nay cảm ơn cậu rất nhiều, thực sự cảm ơn cậu... "
Đoạn Chước nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi, đứa nhỏ không sao là được rồi."
Bạch Bạch được đưa vào phòng bệnh, sau khi mọi việc ở bệnh viện được giải quyết xong, thì đã là gần hai giờ sáng.
Mọi người khuyên viện trưởng Lý nên về nghỉ ngơi trước, ông lo lắng và nhất quyết muốn ở lại, nên cuối cùng ông vẫn cùng hai nhân viên y tế ở lại.
Nhân viên tổ chương trình cũng đã rời đi, Tri Miên vốn dĩ nói rằng cô có thể ở lại, nhưng xét thấy ngày mai còn phải ghi hình nửa ngày, nên viện trưởng Lý bảo cô về sớm nghỉ ngơi.
Đoạn Chước xoa xoa gáy Tri Miên. "Chúng ta về trước đi, ngày mai em ghi hình chương trình xong thì có thể đến thăm cậu bé."
Tri Miên đành đồng ý, rồi cùng Đoạn Chước bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài đêm tối sương mù, rét càng thêm rét, đèn đường điểm xuyết những con đường trước cổng bệnh viện.
Bước tới cửa, Đoạn Chước cởi áo khoác, khoác cho Tri Miên, cô sững sờ, nghe giọng nói mệt mỏi của anh: "Chờ ở đây, anh lái xe đi."
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Hai phút sau, Đoạn Chước lái xe tới cửa, cô mở cửa lên xe, trong xe được sưởi ấm, rất thoải mái.
Xe chạy đến Lĩnh Sơn, lần này tốc độ xe chậm lại rất nhiều, trong xe im lặng một hồi, Tri Miên hỏi anh: "Sao anh lại hiểu rõ bệnh suyễn như vậy?"
Vừa rồi anh xử lý bệnh suyễn của Bạch Bạch rất chuyên nghiệp, bình tĩnh như trước đã học được vậy.
"Bạn cùng phòng thời đại học trước đây của anh bị hen suyễn, cậu ấy đã dạy bọn anh." Anh nói.
"Anh ấy dạy anh?"
"Ừ, cậu ấy nói là sợ đến lúc cậu ấy bị hen suyễn, bọn anh ngơ ngác thì sẽ không cứu được, đợi thêm một chút thì cậu ấy sẽ phải lìa đời."
Lời này có chút đáng thương, lại có chút buồn cười.
"Sau đó trong bốn năm đại học anh ấy có bị không?"
"Bị một lần, nhưng không nghiêm trọng như Bạch Bạch."
Đây cũng là một điều may mắn, những kiến thức học được đã thực sự được sử dụng vào hôm nay.
Xe dừng đèn đỏ, Đoạn Chước quay đầu nhìn cô. "Em buồn ngủ à?"
Tri Miên dụi mắt. "Có chút..."
Anh giúp cô hạ ghế ngồi. "Em ngủ trước đi, đến thì anh gọi sau."
Tri Miên ngập ngừng nói: “Không sao, để tôi nói chuyện với anh.” Cô sợ anh hiểu lầm nên nhanh chóng nói thêm. "Tôi sợ anh buồn ngủ rồi lái xe không an toàn”.
Khóe môi Đoạn Chước cong lên. "Được."
Tri Miên vốn nghĩ rằng khi ở một mình với anh sẽ rất xấu hổ, có lẽ vì họ đã cùng nhau trải qua một biến cố lớn, nhưng cuộc trò chuyện bây giờ tự nhiên hơn trước rất nhiều.
Rất lâu rồi họ đã không nói chuyện với nhau như thế này. Từ công việc của cô đến công việc của anh, Tri Miên bỗng nhiên nhận ra mình không còn tự ti trước mặt anh như trước nữa, không phải ngước nhìn anh nữa.
Cô đã trở nên ưu tú, cô cũng có một sự nghiệp mà mình lấy làm tự hào, cô có thể can đảm bày tỏ ý kiến của mình.
Mà anh cũng đột nhiên không còn đả kích hoặc tung hô cô một cách mù quáng như trước nữa, ngay cả về sự nghiệp của cô, anh cũng có thể đưa ra những lời khuyên thích hợp thay vì chỉ nói: "Dễ thôi, anh sẽ giúp em thực hiện."
Anh nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng nói: "Thành tích của em năm nay là do em tự tạo ra, không liên quan gì đến anh. Anh không can thiệp và cũng không nói gì với ông chủ của hsbd. Em yên tâm."
Tri Miên mím môi. "Ừm, tôi biết. Hơn nữa..."
"Hửm?"
“Sau đó tôi mới biết rằng, tôi được vào hsbd không phải là nhờ anh, mà tôi lại hiểu lầm anh.” Tri Miên cảm thấy mình quả thực đã hiểu lầm Đoạn Chước trong chuyện này.
"Hiểu lầm một chút cũng tốt."
Tri Miên hơi giật mình: "Tại sao?"
Anh cười. "Nếu không phải vì sự hiểu lầm đó, thì sao em có thể kể hết những tủi hờn mà em đã phải gánh chịu chứ?"
Trước đây cô luôn kìm nén cảm xúc, dù có quay lại với anh, anh nghĩ lại cũng sẽ cảm thấy đau khổ, lần đó, cô nói ra, ít nhất giữa hai người cũng không có vấn đề gì phải che giấu nữa.
Tri Miên nghe xong, hai má hơi nóng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Đoạn Chước thấy vậy, lặng lẽ cong môi.
Đêm dài, đường núi vắng lặng, đây là lần đầu tiên Tri Miên nhìn thấy màn đêm bên ngoài vào lúc hai giờ sáng.
Nghĩ lại, mọi thứ diễn ra đêm nay cứ như một giấc mơ.
Ba giờ sáng, xe chạy đến thị trấn Lĩnh Sơn, Đoạn Chước hỏi cô ở đâu, cô nhớ tới lời của Vũ Ngưng Sương, liền hỏi: "Hiện tại tôi không thể về được... Anh có thể dẫn tôi đi tìm chỗ khác ở được không?"
Sau khi cô giải thích lý do, Đoạn Chước không nói gì, cuối cùng xe dừng trước một khu nhà trọ.
"Vào đặt phòng đi, phòng của anh cũng đặt ở đây."
Kinh tế ở Lĩnh Sơn tương đối lạc hậu, môi trường ở trọ cũng không tốt lắm, nơi Đoạn Chước chọn cũng xem như là chỗ tốt nhất rồi.
Hai người đi vào, chủ nhà trọ đang nằm trên băng ghế sau quầy lễ tân ngáy ngủ, Đoạn Chước đánh thức anh ta, lấy chứng minh thư ra. "Hôm nay tôi đặt qua mạng."
Ông chủ tỉnh giấc, bật dậy, nhìn họ rồi nheo mắt: "Sao đến muộn thế?"
“Trên đường có chuyện.” Đoạn Chước cũng không nhiều lời. "Giúp tôi lấy thêm phòng nữa.”
Ông chủ ngáp. "Người anh em, không còn phòng trống nữa. Nhà dân chúng tôi tổng cộng có năm phòng thôi."
Tri Miên sững sờ, nhớ lại những nơi vừa đi qua, cơ bản đều đã đóng cửa.
Làm gì bây giờ...
Cô đang đau đầu, thì giọng người đàn ông rơi xuống:
"Đi thôi, về phòng của anh trước."
"Cái này..."
“Nếu không thì tối nay em định ngồi ở đây sao?” Anh nhếch môi. "Ngoài anh ra, bây giờ còn có ai chịu giữ em lại nữa?”
"..."
Ông chủ đưa thẻ phòng ra. "Không đúng, không phải anh đặt phòng tiêu chuẩn sao? Đúng lúc có hai giường mà?"
Ngoài cách này ra, dường như không còn cách nào khác.
Rơi vào đường cùng, Tri Miên phải đi theo anh lên lầu.
Đẩy cửa ra, thẻ phòng được nhét vào trong khe, đèn trong phòng bật sáng, Tri Miên bước vào, đặt túi lên bàn, quay đầu liếc nhìn Đoạn Chước, cảm thấy có chút bối rối.
Ai có thể ngờ rằng đêm nay họ lại ngủ chung trong một căn phòng chứ...
Trong tâm trí Tri Miên hiện lên bao nhiêu kỉ niệm sống chung với anh, cô vội vàng gạt đi, thấy anh không nói gì, cô quay người đi vào phòng tắm.
Không xấu hổ, không xấu hổ, chỉ cần cô không nghĩ tới, thì cô nhất định sẽ không xấu hổ.
Cô cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo len màu vàng lông ngỗng, ngồi ở cuối giường, lúc này, cơn buồn ngủ hỗn loạn bao trùm, cúi đầu xuống, chợt nghe thấy cửa phòng tắm bị mở ra, cô lập tức ngồi thẳng dậy.
Đoạn Chước nhìn cô, sau đó cầm lấy một chai nước khoáng, đi tới trước mặt cô, mở nắp đưa cho cô: "Uống chút nước đi."
"Cảm ơn."
Tri Miên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã đưa cậu bé đến bệnh viện. Lúc đầu tôi cũng khá bối rối, nhưng thấy anh bình tĩnh như vậy, tôi cũng bình tĩnh lại."
"Thực ra anh cũng rất căng thẳng."
"Hả?"
Đoạn Chước nhìn xuống khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, hầu kết dịch chuyển. "Anh sợ rằng nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, thì em sẽ khóc."
Anh thực sự không thể nhìn thấy cô khóc vào lúc này.
Đôi mắt Tri Miên hơi dao động.
Cô kìm nén cảm xúc đang dâng lên, không ngẩng đầu, cụp mắt xuống, thì thầm: "Không sao rồi, nhất định Bạch Bạch sẽ tốt lên."
"Ừm."
Cảm thấy bị bóng dáng của anh bao phủ, không khí vi diệu, Tri Miên vội vàng nói: "Vậy tôi đi tắm rửa trước..."
Cô nhanh chóng đứng dậy, nhưng phát hiện Đoạn Chước đang đứng trước mặt mình, cách cô gần như sắp dính vào nhau.
Cô vô thức lùi về phía sau, đầu gối đụng phải chân giường mà khuỵu xuống, ngã về phía sau. Theo bản năng nắm lấy quần áo của người đàn ông, muốn đỡ một chút, nhưng cơ thể Đoạn Chước lại bị cô kéo về phía trước——
Ngay sau đó, cả hai cùng ngã xuống giường.
Một tay Đoạn Chước đặt ở bên người cô, thân thể ấm áp ở trên người cô, quần áo dính chặt, phát ra âm thanh ma sát vải.
Mùi bạc hà mát lạnh của người đàn ông xộc vào mũi, anh đưa hai tay lên ôm cô vào lòng.
Tri Miên vẫn đang túm quần áo anh, lúc này không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, chỉ có thấy khuôn hàm góc cạnh và hầu kết ở trước mặt của người đàn ông, cần cổ thon dài phập phồng theo nhịp thở.
Trong tích tắc, một số kỷ niệm đặc biệt nào đó ùa về.
Trái tim cô lỡ nhịp.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng cười nhẹ, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Ngay sau đó, Đoạn Chước mở miệng, giọng nói còn chút ý cười:
"Em không đứng vững, tại sao còn kéo anh vậy hả?"
(1) Salbutamol (cách gọi khác là albuterol): thường được biết đến qua tên biệt dược thông dụng Ventolin, là thuốc có tác dụng giãn khí quản giúp điều trị các bệnh lý hô hấp do co thắt đường dẫn khí như hen phế quản, cơn hen cấp, viêm phế quản mãn tính, bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính (COPD). Thuốc cũng được sử dụng để ngăn ngừa triệu chứng khó thở do hoạt động thể lực gắng sức.