Editor: Byredo
Tri Miên nghe thấy giọng điệu của anh, sững sờ trong giây lát.
Tại sao lại nghe giống anh đang tủi thân vậy chứ?
Da trên cổ truyền tới cảm giác ngứa ngáy, dần dần chuyển từ lạnh sang nóng, tai cô đỏ bừng vì tư thế thân mật của anh, anh ôm cô chặt đến mức không thở nổi, cô ngửa cổ lên, vỗ nhẹ vào lưng anh để trấn an, ho nhẹ, nói: "Tôi biết anh bị sốt, nhưng anh buông ra trước đi..."
Vài giây sau, Đoạn Chước buông tay ra, đầu ngón tay trượt xuống, cuối cùng nắm lấy tay cô.
Cô sửng sốt, được anh dẫn vào phòng.
Bên ngoài, Hàng Y Bạch vốn định lén lút xem phản ứng của Đoạn Chước, bước lên bậc thang, tình cờ chứng kiến Đoạn Chước ôm Tri Miên rồi kéo cô vào phòng, hoàn toàn choáng váng.
Hả????!
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Đoạn Chước thật sự cứ như vậy mà ôm Tri Miên sao?!
Đúng lúc này, Tri Miên bị Đoạn Chước kéo vào phòng, tầm nhìn bên trong mờ mịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khe hở của tấm rèm, cho đến khi đèn đầu giường được người đàn ông bật lên, thì căn phòng mới xuất hiện ánh sáng ấm áp.
Anh lười biếng dựa vào trước tủ, cô đứng trước mặt anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, tim lệch một nhịp, cô rụt tay lại, nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh sốt bao nhiêu độ?"
"Không biết."
Cô đưa tay lên, vô thức muốn chạm vào trán anh, nhưng đột nhiên cảm thấy hành động đó không thích hợp, vừa định hạ xuống thì trán của người đàn ông đã vươn tới, ấn vào lòng bàn tay cô.
Sau đó cô cảm thấy nóng.
Rất nóng.
"Anh... chắc bị sốt cao rồi, sao lại nóng thế này?"
Anh ho hai tiếng. "Mấy ngày nay tập luyện, trời mưa liên tục, mấy ngày trước thì anh bị cảm lạnh."
Cô cau mày: "Mấy ngày trước anh đã bị cảm mà vẫn trì hoãn đến bây giờ sao? Anh thực sự cho rằng sức khỏe của mình rất tốt sao?"
Anh cong khóe miệng. "Sức khỏe của anh đúng thật là rất tốt."
Từ khi có nhận thức tới nay, số lần anh bị sốt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tri Miên thấy anh vẫn còn rảnh rỗi để nói đùa, liếc mắt một cái. "Nếu sức khỏe anh rất tốt thì tôi đi trước."
Đoạn Chước vòng tay ôm eo cô, kéo cô qua, đè cô lên tủ quần áo, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, lẩm bẩm nói: "Đừng đi."
Tri Miên đỏ mặt, đẩy anh ra. "Anh phát sốt mà vẫn động chân động tay..."
Sao mấy ngày không gặp, người này càng ngày càng quá đáng vậy?
Cô cảm thấy lúc này anh giống như một đứa trẻ, bất đắc dĩ. "Tôi không đi, anh thả ra trước đi."
Đoạn Chước buông tay, Tri Miên nắm lấy ống tay áo anh, bảo anh ngồi xuống mép giường, cô nhìn anh: "Hay là để bác sĩ đến khám? Anh bị sốt cao như vậy mà."
“Không cần đâu, không nghiêm trọng.” Đoạn Chước giơ tay bóp má cô. "Lúc nãy chỉ đùa em thôi.”
"Rõ ràng là anh bị ốm rất nặng mà. Để tôi ra ngoài lấy thuốc cho anh nhé? Có phải trưa nay anh không uống thuốc không?"
"Ừm."
"Anh nằm xuống trước đi, tôi đi lấy thuốc, anh không uống thì tôi sẽ xuống lầu."
Đoạn Chước nhìn cô, môi cong lên, cô lấy cái này uy hiếp anh, anh không có lựa chọn nào khác: "Được rồi."
"Anh nằm xuống đi."
Tri Miên nhấc chăn bông lên, Đoạn Chước nằm xuống, cô dém chăn bông cho anh, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.
Tri Miên bước ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy Hàng Y Bạch đang đợi ở cầu thang.
Hàng Y Bạch thấy hai má cô hơi ửng hồng, giống như bên trong đã có chuyện gì xảy ra, cô ta hơi giật mình, liền thấy Tri Miên đã đi tới.
Tri Miên chỉ liếc cô ta một cái, không nói lời nào, bước xuống lầu, cuối cùng gọi một người làm, người làm nghe lời, lập tức đi chuẩn bị thuốc, sau đó mang lên.
Tri Miên lấy thuốc và quay trở lại.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô bước đến bên giường, nói với người đàn ông đang nằm: "Thuốc đến rồi, dậy đi."
Đoạn Chước ngồi dậy, Tri Miên đưa thuốc và cốc nước ở đầu giường cho anh.
Anh cho thuốc vào miệng, sau đó uống nước.
Tri Miên thấy vậy liền trêu chọc: "Đã sốt thành thế này mà tối nay còn mời tôi đi ăn cơm à?"
Anh nhướng mày nhìn cô: "Anh nghĩ về nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe thôi."
Cô chẹp miệng, đứng dậy: "Anh nằm xuống đi."
Ánh mắt anh tối sầm lại: "Em muốn đi sao?"
"Anh uống thuốc xong rồi, không phải là tôi đã có thể đi được rồi sao?"
“Khi bị sốt đều cần được hạ nhiệt vật lý.” Anh nhìn cô, thấp giọng nói.
Tri Miên nghe xong, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
"Lúc trước anh bị sốt, không phải luôn bảo tôi đừng làm gì cả, anh ngủ một giấc là khỏe rồi sao?"
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đoạn Chước như thế này.
Khi còn học cấp 3, cô cũng từng thấy anh bị sốt một lần, lúc đó cô lo lắng không thôi, nhưng anh lại bình tĩnh, không cho cô làm gì cả, chỉ nói là ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay thôi.
Đây có còn là anh của trước kia khong?
“Tri Miên.” Anh gọi cô, giọng khàn khàn.
Thấy vậy, Tri Miên ngoảnh mặt đi, thở dài. "Được rồi, tôi đi lấy khăn cho anh."
Cô đi vào phòng tắm trong phòng.
Đẩy cửa ra, cô lấy khăn mặt của Đoạn Chước, xả dưới vòi nước lạnh.
Khi cô nhìn vào đồ trang trí trong phòng tắm, những ký ức lại lần lượt ùa về.
Còn nhớ lúc mang cô vào đây, anh thường xuyên bắt nạt cô trong nhà tắm.
Anh thích bế cô lên, đặt cô vào chậu rửa mặt, ánh sáng trên đầu dọc theo nụ hôn của anh, từ từ chiếu xuống cần cổ thiên nga của cô, hai chân cô quấn lấy eo anh, bị anh làm đến mức rê.n rỉ, nức nở không thôi, cuối cùng để lại vệt nước lấp lánh trên bề mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt.
Có buổi sáng, khi làm cô xong, anh còn chưa thỏa mãn, nên đã bế cô đặt lên giường, giọng nói mềm nhẹ của cô như sắp đọng thành nước, anh suýt chút nữa đã hoàn toàn chiếm lấy cô. Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng của Trang Gia Vinh, bảo họ mười phút nữa xuống ăn cơm.
Tri Miên đỏ mặt, đẩy anh ra, xoay người vùi mình vào chăn bông, bên tai nghe thấy tiếng anh thở dài:
"Chỉ đành vậy thôi."
Cô không quá hiểu, thì nghe thấy anh nhàn nhạt nói tiếp: "Mười phút nhất định là không đủ. Nếu bọn họ đi lên thúc giục thì biết làm sao?"
"Đoạn Chước, đủ rồi..."
Cô đỏ mặt, bị anh kéo vào trong lòng, tiếng cười của anh rơi vào tai cô: "Em nói xem, em nợ anh nhiều như vậy, sau này trả lại như thế nào?"
Sau này, ý anh là sau khi kết hôn.
Anh mơ đến việc cưới cô sao?
Tri Miên lấy lại tinh thần, tắt vòi nước, vắt khăn mặt, gạt bỏ mọi suy nghĩ không nên có.
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Tri Miên quay lại giường, đặt khăn lên trán Đoạn Chước. "Như vậy đã được chưa?"
"Rồi." Anh dừng lại. "Thực ra còn có một cách tốt hơn."
"Cách gì?"
"Em ôm anh nhiều hơn một cái, thì anh sẽ có thể hạ sốt đó."
"..."
Tri Miên không nói nên lời. "Đoạn Chước, anh đừng trẻ con như vậy được không?"
Anh lười biếng cười, đầu ngón tay ở trên chăn bông cào nhẹ vào lòng bàn tay cô, Tri Miên ngứa ngáy trong lòng, lập tức đứng lên: "Anh ngủ đi, phải ngủ thì mới khoẻ hơn được."
Sắc mặt anh lại tối sầm lại, bất đắc dĩ nhìn cô.
"Tôi xuống nhà, báo cho cậu tình trạng của anh trước đã."
Cô cũng không thể ở trên lầu mãi được.
Ở thêm một lát nữa thì không biết mọi người sẽ nghĩ gì đâu.
"Cứ cách một lúc là phải giặt khăn lại một lần." Anh nói.
Tri Miên thở dài, cuối cùng nghĩ đến việc anh là bệnh nhân, đành phải thỏa hiệp: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến thay cho anh, được chưa?"
Người đàn ông đồng ý, có vẻ hơi miễn cưỡng, Tri Miên không có ý định dung túng anh hơn nữa, nên quay người, rời đi.
Xuống lầu, về phòng trà, Hàng Y Bạch đã trở lại bên cạnh Dụ Linh.
Cô đi vào. "Câụ."
"Ừ, Tiểu Đoạn thế nào rồi?” Trang Gia Vinh hỏi.
"Anh ấy bị sốt. Cháu vừa cho anh ấy uống thuốc hạ sốt rồi, chắc không sao đâu. Nếu đến đêm còn không hạ sốt, thì gọi bác sĩ sau."
Trang Gia Vinh mỉm cười. "Cậu biết là cháu sẽ có cách mà."
Dụ Linh ở đối diện nghe vậy, có chút sững sờ, một lát sau mới hỏi thử: "Tiểu Cửu là em gái của Tiểu Đoạn đúng không? Hai đứa có quan hệ tốt thật đó."
Tri Miên hơi giật mình, nhưng Trang Gia Vinh lại cười đầy ẩn ý: "Hai đứa này ấy à, tất nhiên là có quan hệ tốt rồi."
Mặt Tri Miên trở nên nóng bừng.
Dụ Linh chỉ cười. "Tiểu Đoạn thương em gái bao nhiêu, em cũng biết. Tết những năm trước, em nhớ Tiểu Cửu luôn đi theo Tiểu Đoạn, mà Tiểu Đoạn cũng rất che chở con bé."
Tri Miên nhớ tới kỳ nghỉ đông năm lớp 9, cô mới được Đoạn Chước đưa về nhà được nửa năm, trong dịp Tết Nguyên Đán, anh đã mang theo cô đến ăn bữa cơm gia đình.
Cả quá trình cô đều nhút nhát, rụt rè, chỉ dám ngoan ngoãn đi theo Đoạn Chước, đến bàn ăn thì cúi đầu dùng bữa, là Đoạn Chước đã gắp thức ăn cho cô, những người khác nửa đùa nửa thật, nói Tri Miên không phóng khoáng, Đoạn Chước lạnh mặt, giúp cô đáp trả bọn họ.
Sau đó, còn có người họ hàng đã nói đùa với Trang Gia Vinh rằng, Đoạn Chước thật sự rất bênh vực người của mình.
Cũng vì vậy mà Tri Miên đã thích anh.
Nghe Dụ Linh nói, Trang Gia Vinh chỉ cười, muốn nói tình cảm của Đoạn Chước dành cho Tri Miên không chỉ là tình cảm anh em, nhưng xét thấy Tri Miên đang có mặt ở đây, nên không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hàng Y Bạch bên cạnh, nhìn cô gái đối diện, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Trang Gia Vinh chợt hỏi về công việc của Tri Miên, sau khi cô nói xong về tình hình hiện tại, Trang Gia Vinh khen ngợi: "Bây giờ Tri Miên đúng thật là đã có thể tự lập rồi, sau này chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng."
Dụ Linh hỏi. "Tiểu Cửu học trường nào vậy?"
"Đại học C ạ."
"Giỏi thật đó, Y Bạch thì đang ở Đại học F.” Khoa văn của Đại học C tốt hơn Đại học F, còn ngành khoa học của Đại học F thì mạnh hơn Đại học C. Dụ Linh hỏi: "Có định thi lên thạc sĩ không?"
Tri Miên lắc đầu, Dụ Linh nói. "Bây giờ tìm việc làm rất khó. Người có bằng cử nhân nhan nhản khắp nơi phải học lên thạc sĩ mới được. Như Y Bạch nhà chúng ta vậy, sau này còn muốn học lên tiến sĩ nữa cơ."
Trang Gia Vinh cười: "Mỗi người đều có một ước mơ riêng, Tiểu Cửu muốn đi theo con đường hội họa, hiện tại đang nỗ lực làm việc, cũng khá tốt."
Dụ Linh không nói gì thêm.
Tri Miên nói chuyện với tgc nửa tiếng, cuối cùng, ông nói với cô. "Tiểu Cửu, tối nay ở lại ăn cơm nhé."
Cô suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.
"Vậy cháu lên lầu với Đoạn Chước nhé?"
Ý cười của Trang Gia Vinh càng sâu hơn. "Đi đi, đi đi."
Tri Miên cảm thấy, dường như Trang Gia Vinh đã nhìn thấu quan hệ hiện tại của cô và Đoạn Chước, xấu hổ rời khỏi phòng trà, đi tới cửa, nghĩ tới điều gì đó, liền nói với người làm: "Dì à, dì có thể nấu chút cháo trắng được không? Chút nữa chắc là Đoạn Chước sẽ ăn cháo ạ."
"Trưa nay có nấu cháo, để dì đi hâm nóng lại."
Tri Miên bước lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào, thấy Đoạn Chước đang ngủ trên giường.
Cô cầm khăn lên, giặt lại, rồi lại đắp lên trán anh.
Xong xuôi, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Xuống lầu, cô đi tới phòng trà, nhưng không thấy người bên trong đâu, người làm nói bọn họ đã ra vườn sau đi dạo, Tri Miên nghi ngờ đi đến, thấy Trang Gia Vinh đang đưa lưng về phía cô, đứng trước vườn hoa, bên cạnh là Dụ Linh.
Cô tưởng họ đang nói chuyện làm ăn, khi quay người rời đi thì nghe thấy tiếng của Trang Gia Vinh vang lên: "Anh sẽ nói thật cho em biết, Tiểu Cửu chính là cô gái trong lòng Tiểu Đoạn."
Tri Miên giật mình.
Dụ Linh: "Tiểu Cửu? Không phải bọn chúng là anh em sao?"
"Ài, hai đứa yêu nhau mấy năm, hiện tại đã chia tay. Nhưng Tiểu Đoạn đã xác định muốn sống cả đời với con bé, cho nên nếu em còn muốn giới thiệu đối tượng cho thằng bé, thì mau chóng từ bỏ đi, kẻo lại làm thằng bé không vui."
"Anh họ, Tiểu Cửu là do nhà anh nhận nuôi đúng không? Lấy một cô gái có thân phận như thế này về nhà sẽ không tốt đâu... Người ngoài sẽ nói như thế nào chứ? Hơn nữa, con bé còn là đứa trẻ không cha không mẹ, Tiểu Đoạn lại ưu tú như vậy, em nghĩ... "
"Dụ Linh, nếu em còn nói một lần nữa, thì anh cũng không vui đâu."
Sắc mặt Trang Gia Vinh trở nên lạnh lùng.
"Anh họ..."
"Với địa vị của gia đình anh, không cần bất kỳ sự trợ giúp nào từ nhà gái hết. Chỉ cần thằng nhóc thúi kia thích, thì mọi chuyện anh sẽ theo thằng bé."
Trang Gia Vinh cực kỳ cưng chiều Đoạn Chước. "Hơn nữa, Tiểu Đoạn thích con bé, trước nay anh chưa từng phản đối. Anh cũng hiểu rõ Tiểu Cửu, con bé thật sự là một đứa trẻ ngoan..."
Cuối cùng, Tri Miên quay lại, đi vào nhà.
Lời Trang Gia Vinh nói vang vọng trong tâm trí cô, trái tim cô bị khuấy động, gợn sóng.
Không hiểu sao, đôi mắt cô lại hơi nóng lên.
Cô khẽ chớp mắt, đúng lúc nhìn thấy người làm bưng một mâm đồ ăn tới. "Cô Tri, cháo đã được rồi."
"Cảm ơn."
Tri Miên ở dưới lầu một lúc, chờ đến giờ ăn, cô bưng mâm đồ ăn bước lên lầu.
Cô lại vào phòng anh.
Sau khi giúp anh thay khăn lần nữa, cô ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn mặt anh.
Các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông rất hài hoà và độc đáo, đôi môi mỏng, sống mũi cao, lông mày đậm dài. Vết sẹo rất nông ở mặt dưới tai phải nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn.
Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chuyện từ trước đến nay, cuối cùng cũng nhớ tới đoạn hội thoại vừa nãy.
Những lời Dụ Linh nói là những lời trước đây cô sợ nghe thấy.
Cô cảm thấy thân phận và địa vị của mình không xứng đứng bên cạnh một người nổi bật như Đoạn Chước, thậm chí cô còn sợ Đoạn Chước cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng mà, có phải khi cô không biết, thật ra cô đã được Đoạn Chước kiên định chọn lựa?
Tri Miên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy bàn tay bị giữ lại, người đàn ông nhắm mắt lại, giọng nói đầy ý cười vang lên: "Em còn nhìn anh nữa, là anh sẽ không thể giả vờ ngủ được nữa được đâu."
Tri Miên sững sờ. "Anh..."
Anh mở mắt. "Nhân lúc anh bị sốt mà trắng trợn ngắm anh à?"
Tri Miên thấy bộ dạng tự luyến của anh, cảm thấy xấu hổ. "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang ngây người thôi."
Cô đứng dậy, nhưng tay vẫn bị giữ chặt, anh kéo một cái, cô liền ngã vào lòng anh.
Người đàn ông giơ tay lên, ôm cô vào lòng.
"Đoạn Chước!"
"Đã một tuần không gặp, để anh ôm em một lát, được không?"
Tri Miên đột nhiên không nói nên lời, cũng không đẩy anh ra, đầu cô bị xoa nhẹ, không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên: "Tuần này có nhớ anh không?"
Giọng cô bị rầu rĩ: "Không."
Anh cười nhẹ.
Thật lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Anh rất nhớ em."
Từ khi chia tay một năm trước đến nay, ngày nào anh cũng nhớ cô.
Trái tim Tri Miên rung động, vài giây sau, cằm cô bị nâng lên, đối diện ánh mắt anh trong cự ly gần, con ngươi anh nhuốm ánh sáng từ đèn ngủ.
"Tri Miên —-"
Anh nhìn cô chăm chú.
"Em vẫn còn hơi quan tâm anh, phải không?"