Đêm đầy sương, bầu trời dày đặc sao.
Khung cảnh yên tĩnh, Tri Miên chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, cùng hơi thở không ổn định, giống như từng đám lửa, nhảy nhót trong lòng, lách ta lách tách, rung động không thôi.
Toàn thế giới, dường như chỉ còn hai người họ.
Đoạn Chước vẫn hiểu cô như trước, biết anh nói gì, làm gì, là có thể khiến cô mềm như bông.
Tri Miên suýt nữa đã rơi vào bẫy của anh, nhanh chóng tỉnh lại, đỏ mặt, đẩy nhẹ anh: "Em lên lầu đây."
Lần này, cô cũng không thể dễ dàng bị anh trêu ghẹo nữa.
Nếu không, tên đàn ông thối mới yêu mà được hưởng quá nhiều, rồi lại đắc ý vênh váo thì biết phải làm sao.
Dụ.c vọng trong mắt Đoạn Chước dần dần phai nhạt, cuối cùng cũng chiều theo ý cô gái nhỏ, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má cô, sau đó buông cô ra, cười: "Ừm, thả em đi lên đấy."
Tri Miên đi về phía homestay, khi tới cửa, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mắt rơi vào trên người cô, khóe môi cong lên cười.
Trái tim cô ngọt ngào, vẫy tay chào anh, cuối cùng bước nhanh vào homestay.
Phòng của bọn họ ở lầu hai, Tri Miên lặng lẽ lên lầu, lầu hai có một phòng khách chung, cô đi đến chỗ máy lọc nước trong phòng khách, rót một ly nước, cuối cùng bước tới sofa, ngồi xuống, uống nước ừng ực để làm dịu cổ họng khô khốc.
Không biết vừa rồi họ hôn nhau bao lâu.
Lúc này, đầu lưỡi của cô vẫn còn cảm giác tê dại sau khi bị người đàn ông mú.t vào.
Cô đưa tay lên, che đôi môi đỏ mọng hơi sưng tấy của mình.
Nhớ lại vừa rồi, cô nhận ra mình vẫn ngây ngô như nụ hôn đầu, nhưng người đàn ông lại dễ dàng đánh thức trí nhớ, kỹ năng hôn vẫn điêu luyện như ngày nào.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy hơi kiêu ngạo.
Kỹ năng hôn của anh là do cô một tay bồi dưỡng, anh chưa bao giờ hôn cô gái khác cả.
Giờ phút này, chỉ có một mình Tri Miên ôm khuôn mặt nóng bỏng, nụ cười không hề che giấu, nghĩ lại chuyện tối nay, trong lòng vẫn cảm thấy kích động.
Họ thực sự đã quay trở lại với nhau một lần nữa.
Mọi thứ đều quá bất ngờ.
Tri Miên nhớ lại, khi mới quen nhau, cô giống như một cô gái nhỏ, vừa háo hức vừa lo lắng, sau đó, họ dần lạc lối, mâu thuẫn chồng chất. Cô thất vọng, đau khổ, giãy giụa, cuối cùng đưa ra quyết định chia tay. Sau đó, trong một năm chia tay kia, cô cứ tưởng rằng có thể quên người đàn ông mình yêu thời niên thiếu, nhưng không ngờ, anh lại đi vào thế giới của cô một lần nữa, làm cô rung động một lần nữa.
Lần đầu tiên họ ở bên nhau, là cô chủ động.
Còn lần này, là anh chủ động đến với cô.
Sau khi tái hợp, cô đã định lòng dạ sắt đá, nhưng tình cảm không phải là phương trình, cũng không phải là số liệu máy móc, trong lúc vô thức, anh đã từng chút một chạm vào trái tim cô, khiến cho sự phản kháng và kháng cự của cô đều sụp đổ.
Một năm chia tay này, đã khiến họ trưởng thành, chín chắn hơn.
Bọn họ từ từ hiểu được, nên yêu một người như thế nào.
Giờ cô đã quay lại với anh, cô định sẽ rũ bỏ mọi chuyện không vui trong quá khứ, chào đón một khởi đầu mới.
—----
Bên kia, Đoạn Chước đến khách sạn mà Trình Lập đã đặt.
Sau khi vào phòng, anh đặt hành lý xuống, ngâm nga hát, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động, nhịn không được mà gửi một tin nhắn cho Trang Gia Vinh:
[Lão Trang, cháu đã theo đuổi được Tri Miên rồi.]
Vài phút sau, Trang Gia Vinh gọi điện thoại đến: "Ô ô ô, cháu đã theo đuổi được người ta rồi sao?!"
Đoạn Chước lặng lẽ cong môi: "Vâng."
"Nói xem nào, cháu đã nói với Tiểu Cửu những gì?"
"Tối nay cháu mới biết cô ấy thích cháu từ rất lâu rồi. Tình cờ là cô ấy đang đi du lịch, nên cháu lập tức chạy đến đây, nói..."
Trang Gia Vinh nghe xong, cảm thán: "Cháu xem, Tiểu Cửu đúng là một cô gái tốt đó. Thằng nhóc thối, nếu cháu bỏ lỡ con bé, thì nhất định sẽ không bao giờ tìm được người tốt hơn. Bây giờ đã theo đuổi người ta được rồi, lần này cháu không được mắc phải những sai lầm như trước đây, biết chưa?”
"Cháu biết rồi."
"Yêu thương người ta cho tốt, đừng để người ta phải hối hận."
Đoạn Chước cười. "Sẽ không đâu."
Trò chuyện xong, Đoạn Chướcn cúp điện thoại, nhìn xuống hình xăm trên tay phải.
Nhớ lại lúc ấy, bởi vì anh đánh mất cô, trong lòng khó chịu, nên mới đi xăm hình, giờ phút này, niềm vui khi có được cô lại càng thêm quý giá.
May là, mọi thứ có thể bắt đầu lại, anh đã có được cô một lần nữa.
—----
Tối hôm qua, Tri Miên trở về homestay, không ngờ ba người bạn cùng phòng đều không ngủ, ở trong phòng xem phim.
Họ sống trong một căn phòng lớn, có hai chiếc giường cỡ lớn.
Cả ba thấy cô trở về, phá lên cười, Tri Miên đỏ mặt, dưới áp lực họ tạo ra, đành phải kể chuyện đã xảy ra buổi tối cho bạn cùng phòng nghe.
"Nhìn thấy giọt lệ xanh? Sau đó cậu còn quay lại với bạn trai cũ sao?! Ôi má ơi, lãng mạn quá đi mất..."
Nói ra thì cũng trùng hợp, Tri Miên đã kiểm tra trên Internet, thấy rằng nếu muốn thấy giọt lệ xanh xuất hiện cần phải xuất hiện, thì buổi tối phải có gió nam, cộng thêm nhiều yếu tố đặc biệt khác nhau như triều cường…, không thể dự đoán trước được.
Cho nên, có thể thấy, đối với cô và Đoạn Chước, chính là một loại duyên phận.
Đồng Nhiễm cảm thán: "Cải bắp Tiểu Cửu nhà chúng ta rốt cuộc thì vẫn bị bạn trai cũ tha đi rồi. Bây giờ anh ấy đã trở thành bạn trai cậu, có phải nên dẫn đến ra mắt bọn tớ không?!"
Ngũ Y Thu: "Đúng vậy, năm cuối cấp rồi, sắp tốt nghiệp rồi, Tiểu Cửu, cậu không được giấu đâu."
"Nói không chừng, không phải là Tiểu Cửu muốn giấu, mà là bạn trai cậu ấy ngại đến gặp chúng ta, sợ bị chúng ta hành hạ cũng nên."
Tri Miên mỉm cười, suy nghĩ một lúc. "Vậy thì ngày mai tớ sẽ liên lạc với anh ấy..."
Dù sao thì lúc này Đoạn Chước cũng gặp, cho nên không có gì phải giấu diếm.
Bị bạn cùng phòng trêu chọc hồi lâu, buổi tối Tri Miên nằm trên giường nghỉ ngơi, hai má vẫn còn hơi nóng.
Bởi vì tâm trạng của cô dao động quá lớn, khiến cô mất ngủ, mãi đến hơn ba giờ sáng mới chợp mắt được.
Bởi vì sáng hôm sau không có lịch trình gì, sau khi ba người kia tỉnh lại cũng không gọi Tri Miên dậy, cô ngủ một giấc dài, đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới mơ màng tỉnh lại.
Cô cầm lên, nhìn thấy là Đoạn Chước.
Cô nhấc máy, càu nhàu, người đàn ông bật cười: "Còn ngủ sao? Đã mấy giờ rồi?"
Tri Miên tỉnh táo hơn một chút, nhìn điện thoại, đã gần mười giờ. "Sao lại..."
"Anh đã mua bữa sáng cho em và bạn cùng phòng, đang ở tầng dưới homestay của em. Khi nào thì em xuống lấy?"
Cô sợ hãi, ngay lập tức ngồi dậy. "Anh đang ở dưới lầu à?"
Tại sao anh lại trực tiếp đến đây?
Trong phòng, ba người bạn cùng phòng khác đang tán gẫu, trang điểm, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, cũng giật mình.
"Ừm." Anh lười biếng nói. "Cứ từ từ rồi xuống, anh chờ."
Tri Miên ngẩn người, trả lời lại, rồi cúp điện thoại, Đồng Nhiễm hỏi: "Sao thế? Bạn trai cậu đang ở dưới lầu à?"
"Đúng vậy..."
Mắt cả ba sáng lên, hào hứng lao ra ban công, nhìn xuống——
Chỉ thấy một chiếc SUV màu đen đậu ở tầng dưới, nhìn không thấy người.
"Tiểu Cửu, mới sáng sớm mà người ta đã tới đây đón cậu sao?"
Hai má Tri Miên đỏ bừng. "Các cậu ăn sáng chưa? Anh ấy nói có mua bữa sáng cho bọn mình đấy."
"Wow..." Quả nhiên là đãi ngộ khi bạn cùng phòng có bạn trai nha.
Tri Miên ra khỏi giường, lấy một bộ quần áo. "Tớ đi rửa mặt một chút."
Mười lăm phút sau, Tri Miên rửa mặt sạch sẽ, bước ra, thay chiếc váy dài màu vàng nhạt, trở về phòng, cô nhanh chóng skincare và trang điểm.
Giờ cô mới hiểu tại sao lúc nào Đồng Nhiễm cũng muốn xinh đẹp khi xuất hiện trước mặt bạn trai rồi.
Tối hôm qua cô thức trắng, sắc mặt hẳn là rất xấu, không thể xuất hiện ôm bộ mặt xấu xí mà xuất hiện trước mặt Đoạn Chước được qwq.
Đồng Nhiễm nghịch điện thoại bên cạnh, cười trêu chọc cô: "Tiểu Cửu, không trang điểm cậu đã trông rất đẹp. Nhìn bộ dáng hồi hộp này của cậu, cứ như thể là lần đầu tiên yêu đương vậy..."
Ngũ Y Thu làm xoăn tóc xong, trêu chọc: "Ôi, bạn trai cậu đã đợi ở dưới lầu gần nửa tiếng rồi. Cậu muốn mời anh ấy lên phòng khách lầu hai trước không?"
Đồng Nhiễm: “Không gạt cậu chứ bây giờ tớ đói quá ha ha ha ha."
Tri Miên thấy mình còn cần mười phút nữa, liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đoạn Chước, đầu bên kia nhanh chóng trả lời lại: [Hay là bảo các bạn cùng phòng của em xuống đi, anh đưa bữa sáng cho họ trước.]
Cô quay sang họ, nói. "Anh ấy bảo các cậu xuống tầng dưới lấy đồ ăn trước đi, có được không?"
"Đi đi đi!"
Ba người họ rất mong được xuống lầu xem thử đó!
Cả ba người đều háo hức đi xuống, Tri Miên nghĩ đến cảnh bùng nổ sắp diễn rõ, vội vàng nói: "Từ từ—"
"Hả? Sao vậy?"
Tri Miên ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đã đỏ bừng: "Các cậu đợi chút... đừng quá kích động."
Đồng Nhiễm cười: "Đừng lo lắng, chắc chắn là sẽ không dọa sợ bạn trai cậu đâu!"
"..."
Là tớ sợ cậu sẽ bị dọa đó.
Đồng Nhiễm, Ngũ Y Thu và Ôn Hinh vội vàng đi xuống lầu.
"Tớ thực sự mong chờ xem bạn trai của Tiểu Cửu trông như thế nào!"
"Tớ cũng rất háo hức đó..."
Xuống nhà, họ vừa bước ra khỏi cổng homestay, thì thấy ngay chiếc SUV màu đen đang đậu ở cổng.
Họ đang do dự, không biết nói thế nào thì thấy cửa ghế lái mở ra.
Một người đàn ông mặc áo khoác gió màu xanh quân đội mỏng bước xuống xe, đứng thẳng người. Họ thấy người đàn ông cao ráo, đẹp trai, đôi chân dài thẳng, anh đóng sầm cửa xe, rồi bước về phía họ.
Khi Đồng Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt anh, đôi mắt mở to.
Cả người đơ ra.
Người đàn ông có khuôn mặt cứng rắn, lông mày đậm, hốc mắt sâu, quai hàm như được chạm khắc tinh xảo, phía dưới tai phải có một vết sẹo rất nông.
Nhưng mà--
Sao mà khuôn mặt này giống như Fire vậy chứ?!!!!
Cho đến khi Đoạn Chước đi tới, ánh mắt rơi vào trên người bọn họ, đôi môi hơi cong lên, nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của Tri Miên."
Ngũ Y Thu và Ôn Hinh cũng đã từng xem qua ảnh của Fire, cũng choáng váng không kém.
Đồng Nhiễm kinh ngạc rớt cằm, đầu lưỡi thắt lại: "Anh, anh là Fire sao?!"
“Hả?” Đoạn Chước hơi kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Cô biết tôi sao?”
Ba người bạn cùng phòng: Mẹ nó???!
Tim Đồng Nhiễm gần như ngừng đập, lập tức thăng thiên.
Vậy nên, cái tên mà họ biết —- Đoạn Chước, hóa ra chính là Fire, cũng chính là bạn trai mối tình đầu của Tri Miên nhiều năm như vậy sao?!!
Sao có thể như thế được!!
Đồng Nhiễm run rẩy suýt nữa khuỵu xuống, không nói được lời nào, nhưng Ôn Hinh ở bên cạnh đã tỉnh táo lại trước, vội vàng cứu nguy: “Vậy thì, anh muốn lên lầu ngồi một chút không? Tri Miên sắp xong rồi."
Đoạn Chước hỏi: "Có tiện không?"
"Tiện chứ, tiện chứ, anh theo chúng tôi lên lầu đi..."
Vì vậy, ba người dẫn Đoạn Chước vào homestay, lên lầu hai. "Anh ngồi ở chỗ này trước đi."
Đoạn Chước ngồi xuống sofa. "Đây là ta mua bữa sáng cho mọi người."
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Ba người nhận lấy, tay Đồng Nhiễm run lên, gượng cười hai tiếng: "Để tôi đi vào thúc giục Tiểu Cửu một chút."
Hai người kia cũng vội nói: "Chúng tôi cũng vào đi gọi cậu ấy ra..."
Ba người sợ hãi, vội vàng chạy vào trong phòng, Tri Miên đang tô son thì nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại liền thấy ba người bạn cùng phòng xông vào, lặng lẽ hét lên: "Tiểu Cửu a a a a a!!"
Đồng Nhiễm vội vàng tiến lên: "Bạn trai cậu đúng là Fire!!! Thế mà cậu giấu bọn tớ lâu như vậy!!"
Ôn Hinh: "Không phải anh ấy chính là người chơi EA, luôn có mặt trong điện thoại của cậu sao!"
Tri Miên giả vờ muốn bóp cổ Tri Miên. "Được lắm nha, Tiểu Cửu, phí công chúng ta làm bạn cùng phòng bốn năm!"
Tri Miên né tránh, cười, giải thích nói: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi, còn không phải là lúc đầu muốn khiêm tốn một chút, nên vẫn luôn không nói gì sao. Hơn nữa, anh ấy cũng bận, cho nên mãi mà không có thời gian để gặp các cậu..."
Đồng Nhiễm: "Cho nên, người mà tớ và bạn trai đã hâm mộ suốt bốn năm, hóa ra lại là bạn trai của bạn cùng phòng của tớ sao!"
Nói cách khác, Fire thực sự có bạn gái, mà bạn gái anh còn là bạn cùng phòng của cô ấy!
Thật là một câu chuyện kịch tính mà!
Sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng Đồng Nhiễm trào dâng niềm hạnh phúc: "Cho nên, bởi vì được hưởng ké Tiểu Cửu, mà tớ đã được Fire mua đồ ăn sáng và đồ ăn vặt cho sao! Trời ơi, tớ thấy mình hạnh phúc quá..."
Tri Miên cười, nói. "Không phải lúc trước cậu còn mắng chửi người ta là tên bạn trai cũ cặn bã sao? Tớ nói cho cậu biết, lúc ấy anh ấy ở ngay bên cạnh tớ, còn nghe được nữa đó."
"..."
Đồng Nhiễm bật khóc vì hối hận.
"Tớ sai rồi, tớ sai rồi, từ hôm nay, tớ hứa sẽ giúp cậu ngăn cản hết tất cả vận đào hoa, tớ thừa nhận, tam quan của tớ đã chạy theo ngũ quan mất rồi."
Đồng Nhiễm đấm vai cho cô: "Hơn nữa, không phải là anh ấy đuổi theo cậu sao? Trời ạ, vậy mà Fire lại đuổi theo cậu. Tiểu Cửu, cậu nhất định phải nói cho tớ biết anh ấy theo đuổi cậu như thế nào. Tớ hóng lắm đấy!"
"..."
Tri Miên bất đắc dĩ, đẩy đầu Đồng Nhiễm ra, đứng lên. "Đi thôi, đi ra ngoài thôi."
"Cậu đi trước đi, để tớ tìm quyển vở đã! Chút nữa cậu bảo anh ấy ký tên cho tớ nha!"
Tri Miên bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng trước, nhìn thấy Đoạn Chước đang dựa vào sofa, dáng người lười biếng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Khi nghe thấy âm thanh, người đàn ông ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hôm nay cô gái nhỏ mặc chiếc váy xinh đẹp màu vàng nhạt, làn da trắng nõn non mềm, mái tóc dài mềm mại như rong biển, khóe mắt cong cong. Khóe môi anh hơi cong lên, Tri Miên đối diện ánh mắt anh, nhiệt độ trên má tăng lên một chút.
Cô đi tới bên anh, ngồi xuống, tay người đàn ông đặt ở eo cô, lười biếng nhướng mày: "Trang điểm xong rồi sao, rốt cuộc cũng chịu ra ngoài gặp anh rồi à?"
Tri Miên ngượng ngùng, nhưng không nhịn được quay đầu lại hỏi anh: "Đẹp không?"
"Rất đẹp."
Đoạn Chước đáp lại, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, khóe môi ngả ngớn. "Anh biết, nhất định là em phải rất hạnh phúc khi ở bên một người đàn ông cực kỳ tuyệt vời như anh."
Anh đổi lời: "Nhưng người nào đó cũng không cần kích động đến mức cả đêm không ngủ như vậy chứ."
"..."
Tri Miên nhanh chóng phủ nhận: "Không hề nha, ba giờ là em đã ngủ rồi..."
Cô chưa kịp nói xong, thì nhận ra mình đã tự đào hố chôn mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Đây không phải là gián tiếp thừa nhận mình bị mất ngủ sao!!
Cô thật là ngu ngốc mà...
Nghe vậy, người đàn ông càng cười đắc ý. "Ừm, đúng là em ngủ sớm thật."
"..."
Tri Miên đang khó chịu đến mức không thèm nói chuyện với anh nữa, thì ba người bạn cùng phòng tình cờ bước ra, cười đi tới: "Chào..."
Đoạn Chước ngồi thẳng người, cười nhẹ với bọn họ: "Ăn sáng đi."
"Được."
Đồng Nhiễm lấy vở ra đưa cho Tri Miên, nháy mắt một cái, Tri Miên lập tức hiểu, ho nhẹ một tiếng: "Đoạn Chước, bạn cùng phòng này của em, Đồng Nhiễm, cậu ấy và bạn trai cũng quan tâm đến EA, cũng rất thích anh, anh có thể kí tặng cho cậu ấy được không?"
Đồng Nhiễm vừa kích động vừa chột dạ.
Đoạn Chước gật đầu: "Không thành vấn đề."
Anh cầm lấy quyển vở, ký tên lên, Đồng Nhiễm phấn khích như thể nhìn thấy chữ ký của idol, tay cô ấy run lên khi nhận lấy: "Cảm ơn..."
Đoạn Chước nghe thấy giọng nói của Đồng Nhiễm, nhớ tới cuộc điện thoại gọi Tri Miên đi giao lưu kết bạn lần trước, cười nói: "Không có gì, trước đây làm phiền mọi người chăm sóc Tri Miên rồi."
"Không phiền, không phiền!"
Sau khi nói chuyện đơn giản vài câu, ăn sáng xong, ba người cũng không làm phiền họ nữa, trở về phòng, định thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Sau khi ba người rời đi, Đoạn Chước nói: "Bạn cùng phòng của em."
"Hửm?"
"Rất có mắt nhìn đấy."
"..."
Biết ngay là anh sẽ tự luyến khi biết rằng người khác là fan của mình mà.
Tri Miên trợn mắt, uống một ngụm sữa đậu nành, nghĩ tới điều gì đó, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em cảm thấy con mắt nhìn người của anh mới là tốt nhất."
Đoạn Chước cười nhẹ, tiếp lời cô: "Đương nhiên là anh có mắt nhìn rồi."
Tri Miên nhướng mày, tiếp tục ăn sáng, điện thoại trên bàn trà của Đoạn Chước vang lên, Tri Miên nhìn thấy, liền cầm lên cho anh: "Anh Gia Cát tìm anh."
Đoạn Chước cầm điện thoại lên, nhấc máy: "Alo?"
Ngay sau đó, ở đầu bên kia, giọng nói tức giận và bất lực của Gia Cát Vũ truyền đến rất rõ ràng:
"Đoạn Chước, mẹ nó, sáng nay anh bị cậu làm cho suýt nữa thì đến muộn!"
Gia Cát Vũ lớn tiếng lên án: "Cậu nói đi, thoát kiếp FA thôi mà, cần kích động đến vậy sao! Năm giờ sáng không ngủ được đã gọi điện thoại báo cho anh, bắt anh chúc mừng cậu, cậu mẹ nó có phải bị dở rồi không!"
"..."