Vậy Cùng Anh Về Nhà

Đoạn Chước hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của người ngoài, ôm cô gái nhỏ vào lòng, hôn xuống.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, lập tức reo hò, hú hét rất lớn, không khí được đẩy lên cao trào.

Tiếng ồn ào văng vẳng bên tai khiến mặt Tri Miên đỏ như trái cà chua nổ tung, bàn tay đặt ở trước ngực Đoạn Chước không ngừng siết chặt.

Tim đập thình thịch.

Trước đây, Đoạn Chước sẽ không bao giờ làm ra hành động thân mật trước mặt nhiều người như vậy, từ trước đến nay, anh không thích khoe khoang tình cảm quá nhiều.

Cô hoàn toàn không ngờ là Đoạn Chước lại hôn mình, trái tim bị khuấy động dữ dội, vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào.

Dường như đã qua rất lâu, nhưng cũng chỉ là một vài giây, Đoạn Chước dừng lại, chậm rãi rút ra, nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc của cô gái, ánh mắt thâm thúy, lưu luyến.

Tri Miên nhìn anh, trái tim nóng bừng.

Những người bên cạnh ồn ào: "Anh Chước, sao anh lại khoe tình cảm trước mặt mọi người như vậy chứ, không xấu hổ à! Bọn em còn đang ế chỏng ế chơ đây này! Đúng là không thể chấp nhận được!"

Đoạn Chước ôm lấy Tri Miên, quay đầu nhìn những người khác, nhàn nhạt cong khóe miệng: "Chính thức giới thiệu với mọi người ——"

"Bạn gái tôi, Tri Miên."

Mọi người: "Wow!!!!"

Đây là chính thức tuyên thệ chủ quyền sao.

Mặt Tri Miên đỏ bừng bừng, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười.

Những người khác đều cười: "Cuối cùng thì anh Chước cũng theo đuổi vợ thành công rồi!"

"Chúc mừng anh Chước, cuối cùng đã ôm được người đẹp về nhà. Anh Chước và chị dâu đúng chung một chỗ đúng là trai tài gái sắc! Quá xứng đôi vừa lứa! Hai người đúng là đẹp đôi nhất thế giới!"

"Đù má, cậu nịnh hót mà hay như hát thế ha ha ha ha ha ha..."

Lúc trước, có người cho rằng Đoạn Chước không quá coi trọng Tri Miên, cho rằng Tri Miên không khác gì những người phụ nữ xung quanh họ, có lẽ Đoạn Chước cũng không hoàn toàn coi trọng.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều hiểu, cô gái này là người tồn tại duy nhất trong lòng Đoạn Chước, đương nhiên là mọi người không dám khinh thường Tri Miên nữa.

Hơn nữa, bây giờ, cô gái cũng không còn là em gái nhỏ ngoan hiền phụ thuộc vào Đoạn Chước, cô đã tự lập, trưởng thành, cử chỉ cũng trở nên hào phóng.

Mọi người chỉ biết cảm thán về tình cảm của hai người, đã lâu như vậy rồi, từ đầu đến cuối, tình cảm của họ vẫn không hề thay đổi, đúng là khiến người ta phải ghen tị mà.

Sau khi la ó xong, Đoạn Chước bảo bọn họ một vừa hai phải thôi, sau đó là phân đoạn cắt bánh.

Đoạn Chước cầm dao cắt một miếng, đặt trên đĩa, đưa cho Tri Miên, sau đó đưa nĩa cho bọn họ, cầm lấy tay cô gái, rất trọng sắc khinh bạn mà nói: "Còn lại thì các cậu tự cắt đi."

"Này, hơi quá đáng nha —"

"Anh Chước, bọn em cũng muốn ăn bánh anh cắt ha ha ha ha..."

Đoạn Chước cười. "Nghĩ hay thế."

Anh phớt lờ họ, cùng Tri Miên bước đến lan can đằng xa, cách xa đám đông ồn ào.

Gió đêm thổi tới, trước mặt là những ánh đèn neon lấp lánh.

Tri Miên được anh ôm vào lòng, cô xúc một miếng bánh kem, đưa lên miệng anh, cười: "Nào, người sinh nhật ăn trước đi."

Từ trước đến nay, anh đều không thích đồ ngọt.

Nhưng cô xúc cho anh, thì anh cũng không từ chối.

"Hương vị thế nào? Em đã xem xét tiệm bánh này rất lâu rồi mới chốt. Kem không bị béo đâu."

“Ăn rất ngon.” Sau khi ăn xong, anh hôn cô, đầu lưỡi liế.m lên đôi môi đỏ mọng của cô, khóe miệng cong lên ý cười. "Em thấy sao?”

Tri Miên ngượng ngùng liếc anh một cái, múc một thìa cho vào miệng, hương sữa thơm ngọt tràn vào trong miệng, khiến người ta phải sung sướng nheo mắt lại.

Đoạn Chước nhìn cô ăn, cười hỏi: "Vậy hai ngày nay em cố ý giả vờ không nhớ sinh nhật anh hả?"

Ý cười ranh mãnh hiện lên trong mắt Tri Miên. "Đúng vậy, không ngờ là người nào đó lại sốt ruột đến vậy, tìm mọi cách để ám chỉ với em, còn bảo người ta đăng status lên vòng bạn bè để nhắc nhở em cơ đấy. Chẳng phải là trước nay anh đều không quá chú trọng đến ngày sinh nhật sao?"

"Sinh nhật đương nhiên không phải trọng điểm."

Cảm nhận được sự quan tâm của cô với anh, mới chính là điểm mấu chốt.

Tri Miên nhớ ra chuyện quan trọng. "Đúng rồi, em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, bây giờ anh có muốn xem không?"

"Ở đâu?"

"Anh chờ chút, để em đi lấy."

Tri Miên chạy lon ton vào phòng, một lúc sau cầm hai túi quà quay lại. "Chuẩn bị hai món quà cho anh đó."

Đoạn Chước chưa bao giờ quan tâ m đến quà tặng, nhưng anh muốn biết Tri Miên tặng mình cái gì. "Cho anh xem."

Anh mở chiếc hộp đầu tiên, một đôi giày quân đội màu đen. Đôi giày này là của một thương hiệu nào đó ở Nga, Đoạn Chước thường thích sưu tập giày, đôi này là đôi mới được tung ra thị trường, giá rất cao, năm con số.

Hai mắt Đoạn Chước sáng bừng. "Sao em lại biết cái này?"

Tri Miên mỉm cười. "Em hỏi anh Gia Cát, đương nhiên là em không rành mấy cái này rồi. Em thấy đôi này khá đẹp, nên mua cho anh. Không phải con trai rất thích các loại giày sao." Cô nghĩ, tặng quà thiết thực vẫn tốt hơn.

Đoạn Chước đi tới, mở hộp thứ hai, vậy mà lại là một đôi găng tay chiến thuật.

"Cái trước kia, không phải anh đã bảo là bị hỏng rồi sao? Em mua cho ngươi đôi khác."

Đoạn Chước cầm lên, xem qua, ở vị trí tương tự, cô cũng thêu tên của mình và tên Đoạn Chước.

Khoảng trống đầy tiếc nuối lúc trước được lấp đầy, cũng như cô quay về bên anh.

Ngón tay Đoạn Chước xoa xoa chỗ thêu, trong lòng mềm mại, một lúc lâu sau thì ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Tuy rằng món quà anh muốn nhất là em, nhưng cả hai món quà này anh đều rất thích."

Khóe miệng Tri Miên xuất hiện má lúm đồng tiền, kiễng chân lên, nói bên tai anh: "Em vốn là của anh mà."

Đoạn Chước nhìn cô, ánh mắt rực lửa.

Trái tim hoàn toàn được cô lấp đầy.

Tri Miên cùng anh ăn bánh xong, một lúc sau, có người gọi mọi người vào ăn tối, dù sao một cái bánh cũng không thể no bụng được.

Đoạn Chước dắt cô đi: "Đi thôi, vào ăn cơm nào."

—---

Ngự Long Thế Cảnh Thiên.

Ánh đèn bao trùm trang viên trong lớp ánh sáng vàng, màn đêm màu xanh nước biển, trông giống như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.

Cổng lớn trang viên mở ra, một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi lái đến cổng trang viên.

Người làm bước tới mở cửa, ba người trên xe bước xuống.

“Chị dâu, anh rể, chúng ta vào thôi.” Trang Gia Vinh nói.

Trang Thư Lan ôm cánh tay Đoạn Tu Viễn, bước lên bậc thềm, nhìn cảnh vật xung quanh: "Đã lâu không đến chỗ này của em."

"Hai ngày nay cứ hai người ở lại chỗ này đi, đừng về nhà cũ, rất phiền phức."

Trang Thư Lan nghĩ đến một Chuyện: "Em đừng quên, anh rể em suýt nữa đã lạc đường trong trang viên này đấy."

Đoạn Tu Viễn đã từng sống ở đây, nhưng mà bởi vì trang viên quá lớn, nên suýt chút nữa không tìm được đường về.

Trang Gia Vinh khi nghe xong thì bật cười, Đoạn Tu Viễn liếc nhìn Trang Thư Lan, siết chặt tay bà, cười bất lực: "Chuyện xấu hổ của anh thì em nhớ rõ thật đó."

"Anh rể, lần này em sẽ người đặc biệt dẫn anh đi quanh trang viên vài vòng, chắc chắn sẽ không bị lạc nữa..."

Ba người cười nói bước vào nhà, quản gia gì cung kính bước tới chào hỏi: "Ông Trang, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể ăn được rồi."

"Được rồi, chúng ta đi ăn trước đi, em cũng khá đói bụng rồi."

Vào nhà ăn, ba người ngồi xuống chiếc bàn dài phong cách Châu Âu, một người làm bước tới bày món ăn, Trang Gia Vinh cầm mấy cái ly chân dài, rót rượu đỏ vào ly: "Anh rể, làn này hai người nghỉ phép mấy ngày vậy?"

Đoạn Tu Viễn nhẹ nhàng nói: "Thực ra không phải nghỉ phép. Chỉ là tuần sau thành phố Lâm sẽ tổ chức hội nghị chuyên đề về an toàn vũ khí. Chúng ta cần xem sắp xếp cụ thể, không biết có thể ở lại bao lâu."

Vì vậy, bọn họ nhân cơ hội này về thành phố Lâm hai ngày, dù sao thì cả năm đều bận rộn nghiên cứu phát triển, không về được mấy lần.

"Chị dâu, anh rể."

Trang Gia Vinh đưa rượu đỏ đã rót cho họ.

Trang Thư Lan nhận lấy ly rượu từ Trang Gia Vinh."Thật ra, hôm nay em không phải đón chúng ta, còn đặc biệt chạy từ nội thành ra sân bay để đón, rất phiền phức..."

Trang Gia Vinh bất lực xua tay. "Khó khăn lắm hai người mới trở về một chuyến, lại không cho Tiểu Đoạn đi đón, em không đi sao được? Đúng rồi, hai người không báo một tiếng cho Tiểu Đoạn sao? Hôm nay còn là sinh nhật của thằng bé nữa."

Trang Thư Lan: "Sáng nay chị đã gọi cho thằng bé rồi. Nó nói là buổi tối có người bạn tổ chức sinh nhật cho nó. Chúng ta muốn thằng bé chơi cho thoải mái, nên không báo trước với nó, dù sao thì cũng không gấp."

Trang Gia Vinh lấy điện thoại ra. "Vậy để em gọi cho thằng bé, bảo nó đêm nay trở về."

Trang Thư Lan cười nhẹ: "Đừng nói với thằng bé là chúng ta đã trở lại, chị sợ nó sẽ vội vàng bỏ lại đám bạn mà trở về."

"Hai người định tạo bất ngờ cho thằng bé à."

Trang Gia Vinh gọi điện, mở loa ngoài, vài giây sau, đầu bên kia bắt máy, một giọng nam hơi cao cùng với âm thanh ồn ào truyền đến: "Lão Trang—-"

"Cháu đang ăn sinh nhật à? Có rất nhiều người ở đó sao?"

"Vâng, đều là bạn bè, có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có chuyện gì, đêm nay trở về trang viên đi, đến nhà cậu ở vài ngày, hơn nữa, hôm nay là sinh nhật cháu, mà cậu vẫn chưa chúc mừng cháu nữa."

Nói vài câu, Đoạn Chước đồng ý, thuận tiện nói: "Đêm nay Tiểu Cửu cũng sẽ cùng cháu trở về."

"Ơ, không phải cháu bảo con bé đi công tác rồi sao?"

Đoạn Chước cười. "Cô ấy cố ý gạt cháu đó."

"Được rồi, vậy thì đưa Tiểu Cửu trở về, hai đứa cứ chơi vui vẻ trước đi..."

Sau khi cúp điện thoại, Trang Thư Lan nghe cuộc nói chuyện xong, vừa về phía Đoạn Tu Viễn, trên mặt hiện lên ý cười: "Cuối cùng thì lần này chúng ta cũng có thể gặp Tiểu Cửu."

Lần nào cũng bỏ lỡ, nhưng cuối cùng thì lần này cũng bắt kịp.

Đoạn Tu Viễn xác nhận lại việc này: "Tiểu Đoạn đã theo đuổi Đoạn Chước con bé rồi sao?"

"Đúng vậy."

Trang Gia Vinh thấy sắc mặt Đoạn Tu Viễn hơi trầm trọng, nghĩ rằng ông không quá vừa lòng với Tri Miên, vội vàng khuyên nhủ:

"Chị, anh rể, để em nói cho hai người biết, Tiểu Cửu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học tốt, lại xinh đẹp. Bây giờ còn là một họa sĩ truyện tranh nữa, tình cảm với Tiểu Đoạn cũng rất tốt, không có ba mẹ, sống một mình cũng rất cô đơn lẻ loi. Hai người chưa từng gặp đấy thôi, chứ nế gặp qua, thì nhất định cũng sẽ thích đứa nhỏ này."

Trang Thư Lan gật đầu. "Cái này chị biết, không phải lần đó chúng ta không về nhà ăn Tết sao, Tiểu Đoạn có gửi đồ cho chúng ta, trong đó còn có một ít bánh ngọt, là do Tiểu Cửu nghe nói chúng ta thích ăn bánh ngọt, nên mới làm cho chúng ta."

Hơn nữa, có thể được Trang Gia Vinh thích, cộng với việc con trai bà đã chung tình nhiều năm như vậy, thì Trang Thư Lan cũng có thể hình dung được Tri Miên là cô gái như thế nào.

Đối với bạn đời tương lai của con trai, họ chưa bao giờ yêu cầu là con nhà giàu có, danh gia vọng tộc, mà quan trọng nhất chính là tính cách, nhân phẩm, và Đoạn Chước có thích hay không.

"Cả hai đứa trẻ rất tốt, anh biết. Chỉ là..."

Giọng điệu của Đoạn Tu Viễn rất nhẹ, quay đầu lại: "Chủ yếu là anh lo lắng, sau khi hai đứa quay lại với nhau, mà tính cách vẫn không thích hợp thì sao. Không phải lúc trước hai đứa đã ầm ĩ chia tay sao?"

Đoạn Tu Viễn liếc nhìn Trang Thư Lan, thở dài, vỗ vỗ tay bà: "Tính tình của Tiểu Đoạn quá mạnh mẽ, độc đoán, luôn cho mình là nhất. Đến lúc đó, nếu lại để con gái nhà người ta phải nhân nhượng, bị ấm ức, thì cuối cùng vẫn sẽ ầm ĩ chia tay, không đi đến đâu."

Trang Thư Lan không nhận ra điều này, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Hai người đều hiểu tính con trai mình, biết tính tình Đoạn Chước luôn ương ngạnh, không nghe lời, không có gì có thể làm anh cúi đầu. Nếu yêu đương, thì chắc chắn sẽ là con gái nhà người ta phải chiều theo ý anh, kể cả có quay lại, thì được một thời gian, thì rất có khả năng sẽ lặp lại vấn đề cũ.

Trang Gia Vinh nhấp một ngụm rượu đỏ, cuối cùng nói: "Không sao đâu, lần này gặp mặt, hai người cứ tìm Tiểu Đoạn nói chuyện thật tốt. Nếu có sai sót, thì chắc chắn thằng bé sẽ sửa lại."

"Ừm, lần này cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với thằng bé."

Trang Gia Vinh: "Chị, anh rể, ăn cơm trước đi, đừng nói chuyện này nữa..."

—--------

Bên kia, bữa tiệc sinh nhật sôi động lạ thường.

Chén rượu chạm nhau, tiếng người ồn ào.

Đoạn Chước ôm Tri Miên, ngồi trên sofa, chơi với họ, vốn dĩ, Tri Miên muốn nghiêm túc nhìn anh đánh bài, học một hai chiêu, nhưng người đàn ông lại không thành thật, chơi bài một lúc thì lại trêu chọc cô vài câu, phải trêu cô đến mức đỏ cả mặt thì mới vừa lòng.

Dần dần, cô cũng không còn tâm trạng để học hỏi nữa, cúi đầu xoa xoa hình xăm của anh, cho đến khi Đoạn Chước thắng liên tiếp năm ván, thì lập tức ngừng chơi, chuyên tâm ở bên cạnh cô.

Đây là lần đầu tiên Tri Miên lấy tư cách là bạn gái của Đoạn Chước mà chính thức xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa, cả hai nghiễm nhiên trở thành tâm điểm đáng chú ý nhất, thỉnh thoảng lại có người đi đến mời rượu, nhân tiện ồn ào mấy câu.

Mà người đàn ông hôm nay lại cực kỳ vui vẻ, ai đến mời rượu cũng uống.

Tri Miên biết anh uống rượu giỏi, cô chưa từng thấy anh say rượu bao giờ, nhưng hiện tại, nhìn anh uống nhiều như vậy, không khỏi khuyên nhủ: "Anh uống như vậy liệu có say không?"

Đoạn Chước mím môi nhìn cô, đáy mắt u ám: "Không sao, nếu say thì không phải vẫn có em sao?"

Tri Miên nghĩ nghĩ, thôi, cứ cho anh uống vui vẻ đi, hôm nay là sinh nhật anh, chỉ cần anh vui là được.

...

Hơn mười giờ tối, tiệc tàn, quả thật là người đàn ông đã say.

Anh dựa vào sofa, nhắm mắt lại, nửa say nửa tỉnh, Tri Miên không thể lay động được anh, nên chỉ có thể gọi Gia Cát Vũ và tmt đến giúp.

Bên ngoài tầng một của tòa nhà có hội quán, tl đã mở sẵn cửa xe Bentley, đợi bên ngoài.

Sau khi hai người đỡ Đoạn Chước lên xe, Gia Cát Vũ hỏi Tri Miên. "Tiểu Tửu, em có biết lần gần nhất mà cậu ấy say rượu là khi nào không?"

"Khi nào?"

"Sau khi chia tay với em vào năm ngoái."

Đêm đó, khi giành được giải quán quân của cup Mỹ Khắc ở nước ngoài, mọi người đã tổ chức tiệc ăn mừng cho anh, anh uống đến mức say bí tỉ, không biết trời trăng mây đất là gì, hai người dìu anh về nghỉ ngơi, hai mắt anh đỏ au, miệng kêu tên Tri Miên, nói găng tay bị hỏng rồi.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Đoạn Chước như thế này.

Tmt cảm thán: "Chỉ là chuyện cũ thôi, hôm nay có em bên cạnh, cậu ấy cực kỳ vui vẻ."

Tri Miên mỉm cười.

"Tiểu Tửu, đêm nay em vất vả rồi, phải đưa cậu ấy trở về."

“Không sao đâu, có anh tl ở đây mà.” Hơn nữa, đến chỗ của Trang Gia Vinh, thì cũng sẽ có người giúp chăm sóc anh.

Tạm biệt xong, Tri Miên lên xe, chiếc Bentley xuất phát.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhớ tới lời hai người nói vừa rồi, trái tim đau nhói, dịch đến bên cạnh anh. "Đoạn Chước..."

Đoạn Chước chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, anh nghe tiếng, mở mắt ra, giơ tay ôm lấy cô vào lòng, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở dồn dập, gọi cô một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Cục cưng."

Giọng nói siêu trầm bên tai khiến trái tim Tri Miên run lên. "Sao vậy..."

Đoạn Chước ôm cô chặt hơn, Tri Miên dựa vào vai anh, thấy anh không lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Anh thấy khó chịu sao?"

"Còn ổn."

Tri Miên nắm tay anh, nhỏ giọng dạy bảo: "Lần sau không được uống nhiều như vậy, uống rượu hại gan, anh biết chưa?"

"Ừm, đều nghe em."

Cô nghe vậy, cười ranh mãnh. "Cái gì anh cũng nghe theo em sao?"

Đoạn Chước khẽ cắn vành tai của cô, thấp giọng thì thào: "Anh nghe lời, em làm bà xã của anh, được không?"

Trái tim Tri Miên loạn nhịp, mặt đỏ bừng:

"Không muốn..."

"Tại sao không muốn?"

"Sao anh có thể tùy tiện hỏi như vậy, rồi em tùy tiện đồng ý với anh được chứ..."

Đoạn Chước cười. "Được, vậy sau này anh sẽ long trọng nói lại với em một lần nữa."

Long trọng nói lại một lần nữa?

Vậy là... cầu hôn sao?

Trong lòng Tri Miên ấm áp, nhưng cũng biết mình không thể quá coi trọng lời say của người này, có lẽ, sáng mai thức dậy, anh sẽ quên mình đã nói gì cũng nên.

Nửa giờ sau, Bentley đến Ngự Long Thế Cảnh Thiên.

Khi xe dừng ở cổng trang viên, Tri Miên lay tay áo Đoạn Chước, đánh thức anh: "Chúng ta đến nhà cậu rồi."

Tl xuống xe, mở cửa, đỡ Đoạn Chước xuống xe.

Một người làm tiến lên giúp đỡ, nhưng Đoạn Chước đã ôm lấy Tri Miên, nửa dựa vào người cô.

Tri Miên cảm thấy anh quá không nặng, một mình cô cũng có thể xử lý được, nên nói. "Anh tl, vậy anh không cần giúp nữa đâu, em có thể dìu anh ấy vào được."

"Được, vậy cô Tri đi chậm một chút."

Vì vậy, Tri Miên ôm Đoạn Chước, đi tới cửa nhà, dặn dò người làm bên cạnh đi làm chút gì đó có thể giúp tỉnh rượu.

Bước vào nhà, tới phòng khách, Tri Miên đặt Đoạn Chước ngồi xuống sofa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, định đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông kéo lấy, ngồi xuống đùi anh.

Cánh tay ấm áp của người đàn ông đặt lên vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô, ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng như thiêu đốt phả lên cần cổ trắng nõn của cô từng chút một, thấp giọng nói: "Miên Miên."

"Hửm?"

"Anh thích em."

Tri Miên:?

Khi người này uống say, vậy mà lại nói thẳng như vậy sao?

Tri Miên sửng sốt một chút, trong lòng ngọt như ăn mật, sợ rằng có người làm nhìn thấy, liền huých nhẹ anh một cái: "Em biết, nhưng anh để em đứng lên trước đã..."

Anh dụi đầu vào cổ cô, trong cổ họng phát ra vài từ: "Miên Miên, anh rất thích em..."

Tri Miên bị bộ dạng dính người của anh làm cho choáng váng, vừa định mở miệng, thì quay đầu lại đã nhìn thấy ba người đang đi xuống cầu thang, lập tức ngây người —

Đoạn Tu Viễn, Trang Thư Lan và Trang Gia Vinh vừa nghe tin Đoạn Chước đã về, nên xuống nhìn xem.

Ai ngờ, lại đụng phải cảnh Đoạn Chước ôm cô gái nhỏ không buông này.

Tri Miên đã từng nhìn thấy ảnh của ba mẹ Đoạn Chước, sau vài giây đã nhanh chóng phản ứng lại, sợ tới mức đẩy người đàn ông ra, đứng dậy, đầu óc hỗn loạn, mấp máy môi: "Chú, dì, cậu..."

Sao ba mẹ của Đoạn Chước đã trở lại rồi?!

Trời ạ...

Đoạn Chước ở trên sofa, chậm rãi nâng mi mắt lên, nhìn thấy Đoạn Tu Viễn cùng Trang Thư Lan đến gần, hai mắt hơi híp lại, lười biếng nói: "Ba, mẹ..."

Trang Thư Lan ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. "Uống rượu sao?"

Tri Miên giải thích: "Đêm nay Đoạn Chước uống rất nhiều rượu, có chút say."

"Đứa nhỏ này..." Trang Thư Lan bất đắc dĩ, Đoạn Tu Viễn thấp giọng nói: "Bảo người đi lấy một ly nước mật ong cho nó uống cho tỉnh rượu."

Tri Miên: "Cháu vừa dặn họ rồi."

“Đợi chút nữa nó uống xong, thì để nó đi lên nghỉ ngơi đi.” Trang Gia Vinh nói.

Ánh mắt Trang Thư Lan lại rơi vào cô gái xinh đẹp trước mặt, nhìn vài giây, rồi cười dịu dàng hỏi: "Cháu chính là Tiểu Cửu sao?"

Tri Miên ngượng ngùng gật đầu. "Dạ."

Cô chưa sẵn sàng để gặp ba mẹ Đoạn Chước.

Ai biết bọn họ ở nhà, lại còn đụng phải cảnh tượng vừa rồi nữa!

Hu hu, khóc không ra nước mắt qwq.

Trang Thư Lan chưa kịp nói, thì Đoạn Chước đã nắm tay Tri Miên, hơi thở đầy men say, nói: "Ba mẹ, đây là bạn gái của con."

Trang Gia Vinh không khỏi trêu chọc: "Xem ra thằng nhóc này còn say đến mức hoàn toàn mất đi ý thức, còn nhận ra chúng ta cơ đấy."

Trang Thư Lan vỗ vai Tri Miên, cười: "Tối nay cháu vất vả rồi, phải đưa nó về nhà."

"Không có gì ạ."

Trang Gia Vinh nói: "Chị, anh rể, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi."

Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn ngồi vào sườn sofa, Tri Miên giữ khoảng cách, ngồi xuống bên cạnh Đoạn Chước, ai biết vừa ngồi xuống liền có thêm một bàn tay vòng qua eo, ôm lấy cô một lần nữa.

Môi người đàn ông ghé vào tai cô, thì thầm: "Sao em ngồi xa anh thế?"

Mặt Tri Miên lập tức đỏ bừng, đẩy anh ra: "Anh ngồi yên nào..."

Ba mẹ anh vẫn ở đây đấy!

Đoạn Chước không buông tay, giọng điệu có chút tủi thân: "Anh uống say, muốn dựa vào người em, không được sao?"

"..."

Đây là lần đầu tiên Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn nhìn thấy bộ dáng Đoạn Chước và Tri Miên ở bên nhau, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng, đều có chút kinh ngạc

Đây có còn là đứa con trai bình thường cà lơ phất phơ, bất cần đời của họ không vậy?!

Trang Thư Lan chợt nhớ tớ chú chó săn lông vàng của một đồng nghiệp trong đơn vị.

Phong cách không đúng lắm.

Tri Miên ngượng ngùng, thậm chí không dám nhìn Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn, may là Trang Gia Vinh đã lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Tiểu Cửu, hai đứa đi ăn sinh nhật ở đâu vậy?"

Tri Miên nói địa chỉ, sau đó Đoạn Chước mở miệng: "Tiểu Cửu cố ý lừa con là phải đến Bắc Thành, nhưng thật ra là muốn tạo bất ngờ cho con, lại còn chuẩn bị cho con hai món quà. Một là giày quân đôi, một là găng tay chiến thuật, trên găng tay còn được thêu tên của cả hai đứa con nữa."

Người đàn ông nhướng mày: "Mọi người nói xem, có lãng mạn hay không?"

Tri Miên: "..."

Trang Gia Vinh cười. "Vậy xem ra Tiểu Cửu đối xử với cháu rất tốt nha."

Đoạn Chước cong môi: "Đương nhiên là cô ấy rất tốt với cháu rồi."

"..."

Xong rồi, người này uống say toàn nói cái gì đâu không vậy...

Đoạn Tu Viễn nhìn Tri Miên ngoan ngoãn đáng yêu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Cửu, bây giờ cháu là sinh viên năm cuối đúng không? Tháng sau là tốt nghiệp rồi à?"

"Dạ vâng."

"Vậy chắc gần đây cháu rất bận rộn nhỉ? Chuyện tốt nghiệp đã chuẩn bị sắp xong rồi đúng không?"

"Dạ, bây giờ đã không còn việc gì nữa rồi ạ."

Lúc này, người làm bước vào phòng khách. "Nước mật ong đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Tri Miên nhận lấy, đưa cho Đoạn Chước, bảo anh uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, Trang Gia Vinh nói: “Tối nay cũng đã muộn rồi, đi thôi, mọi người lên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Ngày mai nói chuyện cũng không muộn.

Đoạn Chước ôm lấy Tri Miên, năm người bước lên lầu.

Sau khi đến lầu hai, Tri Miên đưa Đoạn Chước vào phòng, ba người lớn đi theo sau, sau đó dặn dò Đoạn Chước buổi tối nghỉ ngơi sớm.

Trang Gia Vinh nói với Tri Miên. "Chúng ta đi thôi, Tiểu Cửu, phòng của cháu đã dọn dẹp xong rồi, ở ngay bên cạnh..."

Tri Miên gật đầu, vừa định đi theo thì đã bị Đoạn Chước đang nửa ngồi ở đầu giường giữ chặt.

"Em định đi đâu?"

Ba người còn lại nhìn sang.

Tri Miên sững sờ. "Em đi sang phòng bên."

Đoạn Chước khẽ cau mày, không vui hỏi: "Sang phòng bên làm gì, đêm nay em không ngủ với anh sao?"

Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan nghe vậy:???!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui