Vậy Cùng Anh Về Nhà

Cô gái nhỏ mềm mại, giống như quả vải ngọt thanh trong sáng của mùa hè, ngọt thanh mà mê người.

Đối với đàn ông mà nói, là sự cám dỗ không thể tả nổi.

Cảm giác đau đớn lướt qua trong giây lát, Tri Miên dựa vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cô cũng khẩn trương theo, có chút không biết phải làm sao, vừa sợ hãi vừa chờ mong, ngây ngô mà chỉ có thể làm theo bản năng mà ôm lấy anh.

Cô đỏ mắt, đầu vui vào vai anh, nhìn qua, còn chưa bắt đầu, mà giống như là đã bị anh bắt nạt lâu lắm rồi vậy.

Đáy mắt Đoạn Chước dần tối lại, cánh tay ôm cô không ngừng siết chặt, mồ hôi từ hàm dưới góc cạnh nhỏ giọt xuống, nhưng lại không tiếp tục bước tiếp theo, anh dịu dàng mà hôn lên vành tai cô, thấp giọng dỗ dành, hỏi: “Có đau không?”

Tri Miên nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Anh đừng làm quá mạnh…”

Dù là thể lực hay sức chịu đựng thì người đàn ông đều vô cùng tốt, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên anh thật sự được nếm thử trái cấm, trước kia Tri Miên đã được “trải nghiệm” qua, huống chi là bây giờ, anh rốt cuộc cũng được như ý nguyện.

Đoạn Chước nghe vậy, hầu kết dịch chuyển, hôn cô một lần nữa, ý cười càng thêm rõ ràng. “Anh sẽ cố gắng.”

Anh cũng sợ, không thể khống chế được chính mình.

Sợ càng nhìn cô mềm mại ngây ngô, thì anh càng không thể khống chế được ha.m muốn của mình.

Ánh nắng ngoài cửa sổ, dần trở nên nôn nóng, hơi nóng bao phủ cả không gian.

Lúc đầu, Đoạn Chước cho Tri Miên thời gian để hoàn toàn thích ứng, khi rơi vào chốn tiên cảnh, Tri Miên cảm thấy đầu mình lâng lâng, như là đang dẫm lên mây.

Thuyền nhỏ lướt trên mặt biển rộng, theo cơn sóng biển mà dập dềnh.

Tay Tri Miên vô thức bám lấy vai anh, hôn lên cằm Đoạn Chước, hô hấp của người đàn ông dồn dập, giơ tay giữ chặt gáy cô, ôm chặt cô vào lòng, sau đó lật người.

Tri Miên một lần nữa bị đ.è xuống, anh ôm chặt cô, đối diện với cô.

Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên. “Cục cưng, cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Tri Miên ửng hồng, ngại không muốn trả lời, Đoạn Chước lại không chịu tha cho cô, bắt cô phải nói ra ý nghĩ thật sự, khi cô thành thật thừa nhận, thì anh lại làm giọng nói cô trở nên đứt quãng, đáng thương thêm một lần nữa.

Hu hu hu, cảm giác sắp điên rồi.

Tri Miên cảm thấy, trước kia Đoạn Chước đã đủ làm cô sướng đến chết đi sống lại…

Nhưng mà, vì sao cái này so với tưởng tượng của cô còn…

Không biết qua bao lâu, Tri Miên bị nâng lên lần thứ hai, mặt cô đỏ như cà chua, vùi đầu vào gối, hô hấp của Đoạn Chước lưu luyến phía sau tai, cô nghe được tiếng cười trầm khàn của anh, cả người càng thêm thẹn thùng.

Tri Miên bị ép đến nước mắt lưng tròng, muốn trốn tránh, nhưng ánh mắt Đoạn Chước dừng trên người cô, không cho cô nhúc nhích, thở mạnh ra, không khỏi chửi thề một câu.

Sau đó, lại là sự điên cuồng không màng gì cả.

Gió nóng ngoài cửa sổ dần tiêu tán, bên tai thường truyền đến tiếng vê râm ran của mùa hè, chiều ngày hè, rất mát mẻ.

Cuối cùng, người đàn ông vẫn quên lời hứa ban đầu với cô, Tri Miên bị lăn lộn như con cá nhỏ, một lần nữa bị anh ôm vào trong ngực, sau đó Đoạn Chước lại liên tục hôn xuống, cô không nói nên lời, ngay cả sức lực để xin tha cũng không có.

Tri Miên ở trong lồng ngực người đàn ông, một giọt nước mắt lăn xuống, cằm cô bị nâng lên, Đoạn Chước hôn nhẹ lên môi cô, giống như trấn án, dịu dàng mà nói. “Miên Miên, anh yêu em.”

Lời bày tỏ thẳng thắn như vậy, là lời mà giờ phút này anh muốn nói nhất, chỉ muốn cô hoàn toàn biết, anh thích cô đến mức nào.

Tri Miên chưa bao giờ anh nghe nói như vậy, giờ phút này, trái tim được tình yêu lấp đầy, không khỏi cong môi. “Em cũng yêu anh…”

Đoạn Chước ôm chặt cô, nói lời âu yếm bên tai cô, làm trái tim cô ngọt như chìm trong hũ mật.

Sau một lúc lâu, người đàn ông nói một hồi, trong lúc vô thức lại hôn cô một lần nữa, lộ ra bộ mặt không đứng đắn.

Sau một lúc lâu, Đoạn Chước mới buông tay ra, đứng dậy, lại đi lấy một hộp nữa.

Tim Tri Miên đập thình thịch, nhìn thấy anh chuẩn bị xong xuôi, mà vẫn không trở lại bên cạnh mình, mà đi đến sofa đối diện, ngồi xuống, ngả lưng vào sofa, nhìn về phía cô, khóe miệng từ từ cong lên:

“Cục cưng, lại đây.”

Môi cô giật giật, thẹn thùng muốn từ chối, nhưng người đàn ông lại vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô, không cho cô cơ hội phản đối.

Trong đầu Tri Miên quay cuồng, nhưng vẫn nghe theo, ngoan ngoãn đi về phía anh.

Mới vừa đến trước mặt, cánh tay dài của người đàn ông đã vươn ra, kéo cô vào trong lồng ngực, bàn tay Tri Miên nhẹ nhàng dán vào ngực anh, nghe thấy anh thấp giọng cười: “Chúng ta thử ở đây xem.”

—-----

Sao người đàn ông có thể dễ dàng buông tha cho cô được.

Mặt trời dần dần xuống núi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào càng ngày càng thưa thớt, phòng ngủ chìm trong bóng tối mờ ảo, hai người không bật đèn, trong bóng đêm, tất cả vẫn còn tiếp tục.

Trong phòng để quần áo, điện thoại của Đoạn Chước đột nhiên vang lên.

Nhưng mà, Đoạn Chước lại hoàn toàn không có tâm trạng để đi nghe máy, cho đế khi đầu bên kia cúp máy, vài phút sau lại kêu lên lần thứ hai.

Sắc mặt Tri Miên ửng hồng, muốn anh dừng lại trước. “Điện thoại…”

Anh bịt kín môi cô. “Mặc kệ.”

Nhưng mà, người gọi lại cực kỳ kiên nhẫn, không hề có ý định dừng lại.

Hứng thú bị làm phiền, Đoạn Chước đen mặt, một tay ôm Tri Miên lên, đi đến phòng quần áo, Tri Miên sợ tới mức ôm chặt lấy anh, Đoạn Chước lặng lẽ cong môi, mượn cơ hội này, còn không quên bắt nạt cô vài cái.

Tri Miên khóc thút thít.

Đi đến phòng để quần áo, Đoạn Chước cầm điện thoại trên bàn trang sức lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Gia Cát Vũ.

Tri Miên chôn mặt vào vai anh, không dám nói lời nào, Đoạn Chước nghe máy, âm thanh hơi khàn. “Chuyện gì?”

Gia Cát Vũ ở đầu bên kia nói. “Cậu và Tiểu Tửu có tới không thế? Chúng ta đã sắp bắt đầu ăn rồi, hai người kẹt xe lâu vậy sao? Nếu hai người còn không tới, thì chúng ta ăn trước đó nha…”

Vốn dĩ là đêm nay có tiệc, Gia Cát Vũ hẹn họ đến.

Đoạn Chước cảm nhận được sự căng thẳng của cô gái, đáy mắt trầm xuống, mở miệng. “Đêm nay không rảnh, mọi người cứ ăn đi.”

“A…” Không chờ đối phương kịp nói hết, anh đã trực tiếp cúp điện thoại, ném về chỗ cũ.

“Ăn cơm gì vậy…” Tri Miên nghi hoặc.

“Mặc kệ anh ta đi.”

Ngay sau đó, anh trực tiếp đè cô gái nhỏ lên thảm trong phòng quần áo.

Tri Miên đầu váng mắt hoa, kinh ngạc mà trừng mắt, nhìn thấy anh cúi mặt xuống, liên tục hôn cô, thấp giọng nói bên tai cô gái. “Cục cưng, anh sắp…”

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, ngoài cửa sổ, bầu trời sao lấp lánh.

Cho đến khi Tri Miên không ngừng xin tha, thì Đoạn Chước mới chịu ngừng lại.


Sự thô bạo dần dần biến mất, chỉ còn lại dịu dàng. Người đàn ông nhẹ nhàng hôn cô, dỗ dành. “Không khóc, nha? Không hành em nữa.”

Tri Miên sụt sịt, nhỏ giọng bất bình. “Anh không mệt sao?”

Đoạn Chước cong môi. “Cái này có thể so với cường độ huấn luyện thi đấu bình thường của anh sao?”

Trước kia, cô nhìn thấy trên mạng, có người thèm muốn dám người của Đoạn Chước, thậm chí còn suy nghĩ miên man.

Hiện tại, được tự mình trải qua, cô khóc không ra nước mắt.

Ai nói muốn đại chiến 100 hiệp với Fire? Để xem có bị hành ra thành trăm mảnh không QAQ.

Tri Miên có chút hối hận vì đã quyến rũ anh, ngày tháng sau này, sẽ khủng bố đến mức nào chứ…

Một khi động vật ăn thịt đã được nếm thử mùi thịt, thì còn có thể hứng thú ăn chay được sao?

Cô đã dẫn sói vào nhà rồi hu hu hu…

Vẻ mặt cô ấm ức, bất mãn lên án. “Lúc trước anh đã bảo là sẽ nhẹ nhàng, nếu không muốn thì cứ nói với anh…”

“Anh sai rồi, là anh không khống chế được.” Anh trồng dâu tây bên tai cô, tiếng cười khàn khàn. “Nhưng mà vừa rồi, chính em bảo anh tiếp tục mà.”

“...”

Tri Miên đỏ mặt, từ chối không nhận.

Một lát sau, sau khi dỗ cô xong, Đoạn Chước bế cô lên, đi về phòng ngủ chính, ném đồ vào trong thùng rác.

Tri Miên nhìn thùng rác, môi giật giật, Đoạn Chước thấy vậy, đè cô vào tường. “Đang nghĩ gì hử?”

Cô xấu hổ không muốn nói, nhưng lại bị anh cào ngứa, Tri Miên đành phải nói lời thật lòng. “Đang đếm xem anh dùng mấy cái…”

Người đàn ông cười. “Vậy đã đếm ra chưa?”

Cô nói con số ra.

Sau đó, Đoạn Chước hỏi. “Vậy có đủ hay không?”

Tri Miên sợ tới mức gật đầu như giã gạo, vội vàng từ chối ý tưởng “một lần nữa” của anh.

Đã quá đủ rồi, quá đủ rồi, hiện tại, cô đã sắp thăng thiên rồi.

Người đàn ông cũng tạm thời được thỏa mãn, suy xét đến thời gian bắt đầu, không thể hành hạ cô quá mức được, đến lúc đó làm cô sợ thì cũng không hay.

“Đưa em đi tắm rửa.”

Anh ôm cô đến phòng tắm rửa ráy.

Đi vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, anh dùng nước ấm tắm rửa cho cô, Tri Miên cho rất nhiều sữa tắm vào bồn, bọt nổi trắng xóa cả mặt nước, cô giống như một đứa trẻ vui vẻ nghịch bọt xà phòng, hắt nước tung tóe khắp nơi.

Đoạn Chước ôm cô, nhìn khóe môi cô cong lên đầy vui vẻ, không đứng đắn mà cười. “Cho em ăn no, nên mới vui vẻ vậy sao.”

Mặt Tri Miên đỏ bừng, đánh anh mấy cái.

Cô nghĩ đến cái gì đó, hừ nhẹ. “Về sau là phải do em quyết định. ”

Đuôi màu Đoạn Chước hơi nhướng lên. “E là chuyện này hơi khó.”

Ở loại chuyện này, anh không thể không chiếm thể chủ động được.

“Dù sao, nếu em không đồng ý, mà anh còn chạm vào em, thì em sẽ tức giận với anh, sẽ về Tân Thành Ngự Cảnh.” Tri Miên uy hiếp anh, dù sao thì cô còn chưa hoàn toàn chuyển nhà đâu, lúc nào cũng có thể trở về được hết.

Anh cười cười, tạm thời nghe theo lời cô. “Được, đều nghe em hết.”

Tri Miên nghịch đủ rồi, không muốn nhúc nhích, dựa vào bả vai anh, im lặng hồi lâu. Đoạn Chước không thấy cô nói gì, hỏi. “Đang nghĩ gì vậy? Sao không nói lời nào?”

Tri Miên mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Đoạn Chước, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi sao.”

Anh ngẩn người, xoa xoa gáy cô.

“Sẽ.”

“Sao anh lại khẳng định như vậy chứ?”

“Anh đã quyết định muốn em, chứng tỏ là anh đã không thể thả em đi được rồi.”

Anh đã nhận định cô, không muốn thay đổi, dù thế nào, thì đời này, cô đều là cô gái nhỏ nhà anh, ai cũng không thể cướp đi được.

Tri Miên cười. “Em không muốn chia tay nữa, cho nên, lúc này, chúng ta đừng như trước, được không?”

Nếu cô đã bằng lòng giao mình cho anh, thì chứng tỏ rằng, đời này, cô không định thích ai ngoài người đàn ông này cả.

Tuy rằng, trước kia, tình cảm của bọn họ có chút gập ghềnh, nhưng những chuyện đó, sẽ không làm ảnh hưởng đến tình yêu của cô đối với Đoạn Chước.

Người đàn ông cười, hôn lên chóp mũi cô. “Được.”

Tắm rửa xong, hai người lại trở về phòng.

Đổi chăn một lần nữa, Tri Miên nằm lên, vươn người, lại cảm nhận được cơn đau đớn như xé rách.

Đều là vì người này!

Cô khó chịu mà oán giận với Đoạn Chước, Đoạn Chước cúi xuống xem kỹ, phát hiện đúng thật là anh đã quá đáng.

“Anh đi mua thuốc.” Anh nói.

Tri Miên vội vàng kéo anh lại. “Không cần, không cần, thật ra cũng không đau đến vậy, đêm nay anh không cần đi đâu…”

Đoạn Chước cười. “Được, tạm tha cho em.” Dù sao thì tương lai của họ còn dài.

Tri Miên nói đói bụng, hôm nay là cuối tuần, dì giúp việc và đầu bếp trong nhà đều được Đoạn Chước cho nghỉ, cho nên, giờ phút này còn chưa có cơm ăn. Tri Miên làm nũng, cuối cùng, Đoạn Chước thỏa hiệp, đồng ý cho cô gọi cơm hộp.

Tri Miên vui vẻ ra mặt.

Quả nhiên là làm anh vui sướng, thì làm chuyện gì cũng dễ.

Cô gọi cơm hộp, Đoạn Chước nhận được một cuộc điện thoại, sau đó, anh đứng dậy ra ngoài nghe.

“Ừm, vậy ngày mai cậu đưa luật sư Tống đến câu lạc bộ một chuyến đi.”

Nói xong, Đoạn Chước đi đến phòng ngủ, nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế cuối giường (1), ngâm nga.

“Đoạn Chước, em đặt được rồi, em gọi một Orleans pizza, còn cả một suất cơm hải sản, anh còn muốn ăn gì không, nếu không thì em tự gọi tiếp…”

Đoạn Chước đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm cô, thấy cô cười vui vẻ đến vậy, một lúc lâu sau mới nói. “Miên Miên, có chuyện muốn nói với em.”


“Hử? Chuyện gì vậy?”

“Ngày mai đến câu lạc bộ với anh một chuyến, dẫn em đi gặp luật sư.”

“... Làm gì vậy?”

Đoạn Chước nhìn cô, nhẹ giọng nói. “Giúp em khởi kiện đám thân thích kia.”

Tri Miên ngây người, Đoạn Chước giải thích. “Luật sư này rất nổi tiếng ở thành phố Lâm, đặc biệt là những vụ kiện tụng có liên quan đến tài sản. Các vụ án ông ấy nhận đều chưa từng thua kiện, trước kia ông ấy cũng từng giúp lão Trang kiện tụng, cho nên có chút quan hệ với nhà chúng ta.”

Tri Miên muốn lấy tài sản mẹ mình để lại, hiện tại, phương pháp hữu hiệu nhất chính là thông qua con đường pháp luật. Khoảng thời gian trước, Đoạn Chước đã cho người điều tra, bây giờ, khâu chuẩn bị đã gần như hoàn tất.

“Chuyện này em không cần lo lắng, em chỉ cần phối hợp, còn lại thì cứ giao cho luật sư và anh xử lý.”

Trong lòng Tri Miên cảm thấy ấm áp. “Cảm ơn anh, Đoạn Chước.”

Cô không ngờ Đoạn Chước đã âm thầm làm vậy vì mình.

Đoạn Chước xoa xoa đầu cô, cười cười. “Giữa chúng ta còn cần phải cảm ơn sao?”

Tri Miên chủ động ôm lấy anh.

“Yên tâm, dù có phải dùng thủ đoạn gì, thì anh đều sẽ giúp em lấy lại tài sản.”

Đoạn Chước nói.

—----

Ngày hôm sau, Tri Miên đi theo Đoạn Chước đến câu lạc bộ, gặp được luật sư Tống Khang Thành.

Tống Khang Thành đã đọc qua tư liệu thu thập được, theo bước đầu tìm hiểu, thì tài sản mà mẹ Tri Miên, Đồng Thu Nguyệt, để lại cho cô, bao gồm một căn hộ 120m2 ở trung tâm thành phố, một quán trà, cùng số tài sản chưa rõ, còn cả số tiền an ủi sau khi cha cô hy sinh vì nhiệm vụ.

Lúc ấy, Tri Miên còn nhỏ tuổi, lại bị gạt việc này, nên không hoàn toàn biết được.

Tống Khang Thành nói, hiện tại có hai biện pháp. Thứ nhất là, tìm cô Tri Miên, Tri Vân, cũng chính là đương sự được Đồng Thu Nguyệt chuyển giao tài sản cho, lén đàm phán, bắt bà ta phải hoàn trả toàn bộ tài sản. Nếu không đồng ý, thì sang biện pháp thứ hai, khởi kiện.

Mà hiện tại, vấn đề lớn nhất là, chứng cứ bọn họ thu thập Đoạn Chước chưa đủ trực tiếp, không biết được lúc ấy, Đồng Thu Nguyệt và Tri Vân đã chuyển giao tài sản như thế nào. Hơn nữa, chuyện đã trôi qua 12 năm, rất nhiều chuyện đã không thể điều tra được nữa, cho nên chỉ có thể giải quyết từ đương sự.

“Chúng ta đã tra ra được địa chỉ hiện tại của cô của em, buổi chiều, anh và luật sư Tống định đi gặp mặt bà ta trước.”

Đoạn Chước nắm lấy tay Tri Miên. “Nếu em không muốn gặp thì có thể không đi, không sao cả.”

Tri Miên rũ mắt, nắm lấy tay anh, giọng điệu kiên định. “Em đi.”

Cô có gì phải sợ chứ?

Hiện tại, hẳn là Tri Vân không dám gặp cô mới đúng.

—---

Buổi chiều, nhiệt độ không khí hơi nóng.

Hai chiếc xe chậm rãi đi vào một căn biệt thự.

Năm đó, một nhà Tri Vân cầm số tiền mà Đồng Thu Nguyệt cho cô, mà chiếm thành của riêng, mua nhà trong thành phố, rồi sau đó nâng đỡ chồng bà ta gây dựng sự nghiệp. Hai năm trước, xưởng vật liệu xây dựng trong nhà phát triển lớn, sống đến là sung sướng.

Bọn họ dám yên tâm thoải mái như vậy sao?

Đoạn Chước nhìn vẻ mặt Tri Miên, kéo cô vào lòng, lặng lẽ trấn an.

Tới trước cửa biệt thự, hai người xuống xe, Tống Khang Thành trên một xe khác cũng đi xuống.

“Chúng ta vào thôi.” Tống Khang Thành nói.

Ba người đi vào trong, Tri Miên được Đoạn Chước nắm chặt tay, nhìn bóng dáng anh, cảm xúc kích động của cô cũng dần được xoa dịu.

Trước kia, cô chỉ có một mình, nhưng hiện tại, cô đã có Đoạn Chước, không phải là kẻ không có nơi để về nữa.

Đi tới gõ cửa, vài giây sau, một bảo mẫu trẻ đeo tạp dề đứng sau cửa, nhìn thấy bọn họ, nghi hoặc. “Các người là?”

Tống Khang Thành giới thiệu mình trước, sau đó mới thể hiện mục đích đến của mình. “Xin hỏi là, bà Tri Vân có ở nhà không?”

Bảo mẫu thấy họ đi nhiều người, nên chưa cho vào. “Phu nhân có nhà, để tôi đi hỏi trước đã.”

“Làm phiền cô đi thông báo một tiếng.”

Bảo mẫu gật đầu, đi lên lầu hai, gõ cửa phòng chính.

Tri Vân bên trong đã tỉnh ngủ, giờ phút này đang ngồi trước gương trang điểm, thong thả ung dung cắt móng tay, trên người khác áo choàng mỏng màu tím, nghe tiếng gõ cửa, đáp lại.

Bảo mẫu đi đến.

“Phu nhân, dưới lầu có người tìm ngài.”

Tri Vân nhướng mày. “Người nào vậy?”

“Một người nói là luật sư Tống của văn phòng Kim Khang, còn có một cô gái họ Tri, tên là… Tri Miên.”

Tay Tri Vân run lên, móng tay cắt vào quá sâu, đầu ngón tay ứa máu.

Tri Vân khiếp sợ.

Vậy mà Tri Miên lại tìm đến tận cửa?!

Lúc trước, không phải cô đã bỏ nhà ra đi, lưu lạc đầu đường xó chợ rồi sao?! Tri Vân còn nghĩ, mười mấy năm nay cô không xuất hiện, nói không chừng đã chết ở xó xỉnh nào rồi cũng nên…

Sắc mặt Tri Vân trắng bệch, tay hơi run lên.

“Phu nhân, ngài không sao chứ?”

Tri Vân nhíu mày, nhanh chóng nói. “Cô đi nói với bọn họ là tôi vẫn còn đang ngủ đi.”

Bảo mẫu đồng ý, đi xuống thông báo, một lát sau lại đi lên, rối rắm hỏi. “Bọn họ nói, nếu hôm nay không gặp được ngài, thì ngày mai, ngày kia vẫn sẽ còn tới tiếp. Tóm lại là nhất định phải gặp được ngài mới thôi…”

Tri Vân lập tức hốt hoảng, biết chắc là mục đích đối phương đến đây không đơn giản.

Bà ta đứng lên, lấy điện thoại ra gọi cho chồng.

Sau khi đầu bên kia nhấc máy, bà ta che điện thoại lại, đi đến ban công, nói chuyện này.


“... Ông xã, bây giờ em nên làm gì bây giờ? Sao bây giờ Tri Miên lại tìm tới em chứ? Nó còn dẫn theo cả luật sư…”

Đầu kia nghe vậy, bình tĩnh hơn bà ta rất nhiều, bảo bà ta không cần khẩn trương.

Người đàn ông nói, lúc trước bọn họ lấy gia sản của nhà họ Tri, lúc ấy chỉ có vợ chồng họ và Đồng Thu Nguyệt, ba người ở đó, không có ai làm nhân chứng, kể cả có tìm tới cửa, thì tất cả chứng cứ cũng đã đều bị bọn họ giấu đi, đối phương có thể làm được gì chứ.

“Mọi chuyện đều đã qua nhiều năm như vậy, căn bản là bọn họ không thể tìm ra được chứng cứ. Nếu có chứng cứ, thì cảnh sát đã sớm tới đây tìm chúng ta. Em càng hoảng loạn thì càng chứng minh là trong lòng em chột dạ. Em cứ làm theo anh nói này…”

Tri Vân nghe xong, xoay người trở về phòng, nhìn về phía bảo mẫu, hít sâu một hơi. “Cô đi mời bọn họ vào đi.”

“Vâng.”

Tri Vân thay quần áo, ra khỏi phòng, đúng lúc một cửa phòng khác bị mở ra, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi ra. “Mẹ, có ai tới nhà vậy?”

Tri Vân nhìn cô ấy một cái. “Tri Miên.”

Tạ Quỳnh Di ngẩn người, vài giây sau mới phản ứng lại. “Tri Miên?! Chị, chị ấy tới tìm chúng ta sao?!”

Tri Vân đi đến trước mặt cô ấy, lạnh lùng nói. “Con cứ ở trên lầu đi, không cần xuống dưới.”

“Vì sao chứ? Con muốn xuống dưới nhìn chị ấy…”

Trước kia, Tạ Quỳnh Di và Tri Miên là chị em tốt, chỉ là tính cách của Tạ Quỳnh Di rất yếu đuối, không dám trắng trợn táo bạo đối xử tốt với Tri Miên.

“Con dám xuống nhìn một cái xem? Mẹ cảnh cáo con, nếu con dám nói linh tinh, thì cứ chờ xem, lúc ba con về có tức giận hay không.”

Tạ Quỳnh Di nhìn mẹ mình đi xuống lầu, trong đầu sững sờ.

Tri Vân đi xuống lầu, nhìn thấy ba người trong phòng khách, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, tươi cười đi xuống.

Tri Miên ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn bà ta, đáy lòng dấy lên sóng to gió lớn.

Bốn mắt nhìn nhau, Tri Vân đi đến trước mặt, cười với cô. “Ai chà, đây không phải là Tri Miên sao? Đã lâu không gặp.”

Cơn tức giận dưới đáy lòng Tri Miên trào dâng, cổ họng thít chặt lại, trong lúc nhất thời, nói không nên lời, Đoạn Chước bên cạnh ôm lấy bả vai cô gái, nhìn về phía Tri Vân, giọng điệu lạnh nhạt như nước. “Tôi là bạn trai của Tri Miên, Đoạn Chước.”

Tri Vân nhìn về phía Đoạn Chước, hơi hơi nhận thấy được khí chất đặc biệt của anh, thu vài phần kiêu ngạo của mình lại.

Tống Khang Thành bên cạnh cũng giới thiệu bản thân, cuối cùng, Tri Vân nói. “Ngồi đi.”

Tri Vân ngồi vào một góc sofa, bắt chéo hai chân, chỉnh sửa khăn choàng, Tống Khang Thành nhìn Đoạn Chước và Tri Miên, ba người ngồi xuống.

Tri Vân nhìn Tri Miên, nhàn nhạt cười, hỏi. “Tri Miên, mấy năm nay cháu sống có tốt không?”

Giọng điệu Tri Miên lạnh băng. “Giữa chúng ta còn cần phải ôn chuyện sao?”

Tri Vân ngẩn người ra, tiếp tục giả ngu. “Chỉ là đã lâu cô không gặp cháu, mà cháu lại đột nhiên tới tìm cô, là có chuyện gì sao?”

Tống Khang Thành tiếp lời, thể hiện rõ ý đồ đến đây. “Tài sản mà mẹ của cô Tri Miên lúc trước ủy thác cho bà, bà chỉ có quyền bảo quản tạm thời, bây giờ yêu cầu bà phải trả lại toàn bộ.”

“Trả lại? Đùa cái gì vậy?”

Tống Khang Thành liệt kê ra các tài liệu liên quan, đặt trước mặt Tri Vân, nói về vấn đề pháp luật.

“Căn cứ vào quy định tại Điều 270 Bộ luật Hình sự nước ta, việc chiếm giữ trái phép tài sản của người khác, giữ làm của riêng mình, thì sẽ bị cấu thành tội chiếm đoạt tài sản, là vụ án hình sự. Nếu không chịu trả lại, thì sẽ bị phạt tù có thời hạn, thấp nhất là 2 năm, cao nhất sẽ là 5 năm. Bà Tri, bà nên suy nghĩ cho kỹ.”

Tri Vân rũ mắt nhìn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cuối cùng, bà ta ngước mắt lên nhìn ba người, từ từ nói. “Tôi nghĩ các người đã hiểu lầm rồi, lúc trước, đnt đã muốn tặng số tài sản đó cho tôi, là vì muốn cảm tạ tôi đồng ý sau này sẽ chăm sóc cho Tri Miên. Mấy thứ này vốn là của tôi, có vấn đề gì sao?”

Tri Miên bỗng nhiên ngẩn người.

Tặng?!

Lần đầu tiên cô thấy một người mặt dày hơn bê tông cốt thép như vậy!

“Đúng, tôi đã bán căn hộ mà Đồng Thu Nguyệt cho tôi, nhưng là chị ấy đã cho tôi quyền xử lý tài sản, hẳn là tôi có quyền làm thế chứ? Hơn nữa, các người đừng tưởng tôi dễ lừa, mấy tài liệu đó của các người chỉ có thể nói là điều tra, mà không phải là chứng cứ.”

Đáy mắt Đoạn Chước trầm xuống. “Bà cảm thấy mình có thể chống chế đến bao giờ?”

Tri Vân cười cười. “Vậy thì Tri Miên, cô hỏi cháu một chút, lúc trước mẹ cháu đã nói gì với cháu sao? Thật ra, mẹ cháu đã nhờ cô chăm sóc cháu, rồi cảm kích mà giao số tài sản đó cho cô.”

Tri Vân biết, chỉ cần bà ta một mực chắc chắn là tài sản này là được tặng, thì ai cũng không thể chứng minh được là bà ta bịa đặt.

Mà Tri Miên lúc ấy, chỉ là nghe những họ hàng khác nhắn tới, mẹ cô đúng thật là không nói qua với cô. Cho dù nói qua, thì lời nói miệng cũng không có tác dụng pháp lý gì hết.

Tống Khang Thành cũng cãi lại bà ta, nhưng Tri Vân vẫn một mực chắc chắn như cũ, sống chết không chịu thay đổi. Tri Miên ở bên cạnh nghe, tức giận đến mức lòng bàn tay run lên.

Vài phút sau, Tri Vân không muốn nói chuyện nhiều, nên nói thẳng. “Tiếp theo tôi còn có việc, không tiện chiêu đãi ba vị nữa.”

Bà ta cầm lấy đồ trên mặt bàn trà, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng của Tri Miên vang lên.

“Tri Vân, ba mẹ tôi qua đời, bà tiêu xài tiền của họ sống ngày lành tháng tốt, bà thật sự không sợ bị báo ứng sao?”

Đồng tử của Tri Vân hơi chấn động.

“Trước kia, mẹ tôi thường xuyên mời bà đến nhà làm khách, biết nhà các người kinh tế khó khăn, còn trợ cấp cho các người. Lúc trước con gái bà bị tai nạn giao thông, cũng là mẹ tôi cho bà mượn tiền phẫu thuật. Bà ấy còn luôn ở bệnh viện giúp đỡ chăm sóc. Bà ấy đối xử với nhà bà tốt như vậy…”

Tri Miên nghèn nghẹn, hít một hơi thật sâu. “Mà bà thì sao? Sau khi mẹ tôi qua đời, bà lập tức chiếm tiền an ủi động viên của ba tôi và tài sản nhà chúng tôi làm của riêng. Mấy năm tôi ở nhà bà, bà đã đối xử với tôi như thế nào?”

Mấy năm Tri Miên sống nhờ ở nhà Tri Vân, cô và chú gần như đều quát mắng cô thay nói chuyện, dù cô làm đúng hay làm sai, thì bọn họ đều thường xuyên mắng cô ngốc, mắng cô dốt, lại còn quở trách cô trước mặt hàng xóm, đả kích lòng tự tôn của cô.

Lúc ấy, bọn họ ở nông thôn, cô phải làm rất nhiều việc nhà, mỗi ngày đều phải dậy sớm cho gà cho vịt ăn, giặt quần áo, nấu cơm, gần như không có một hoạt động giải trí nào. Chẳng hạn như là ở nhà xem Tri Vân, cô chỉ có thể lén sờ sờ một chút, đợi đến khi bọn họ không có ở nhà thì cô mới có thể lén mở lên xem một lát. Một khi bị phát hiện, thì sẽ lập tức bị chửi mắng thậm tệ, rồi sau đó bị phạt đi quét nhà, giặt quần áo.

Còn có rất nhiều chuyện, mà Tri Miên không muốn nhớ lại nữa.

Mấy năm đó, cô giống như một người sống trong bóng tối, căn bản là không hề nhìn thấy ánh sáng, ngày qua ngày như sống trong địa ngục. Trên thế giới không còn ai bằng lòng thương cô, yêu cô, cô muốn chạy trốn, nhưng lại chỉ có thể thống khổ giãy giụa hết ngày này qua ngày khác.

Tri Miên nhìn Tri Vân, hốc mắt chua xót, cười lạnh một tiếng. “Lúc trước, mẹ tôi đã nhìn lầm rồi, vậy mà lại cảm thấy bà đáng tin. Ai ngờ rằng, bà chính là một kẻ thấy lợi quên nghĩa.”

Đáy lòng Tri Vân lạnh xuống, rời mắt đi, bỗng nhiên cầu thang trên lầu truyền tới âm thanh, quay đầu lại thì thấy Tạ Quỳnh Di chạy xuống dưới.

Sắc mặt Tri Vân lạnh băng. “Con xuống làm gì?!”

Tạ Quỳnh Di đi đến trước mặt mấy người, nhìn Tri Miên mười mấy năm không gặp, ánh mắt rưng rưng, giật giật môi. “Tiểu Cửu…”

Tri Miên ngẩn người, nội tâm phức tạp.

Cho dù người cô hận nhất là Tri Vân, nhưng đối với Tạ Quỳnh Di, cô lại rất cảm kích, bởi vì nếu lúc trước không có Tạ Quỳnh Di, thì có lẽ, cô sẽ không thể sống nổi.

Hốc mắt Tạ Quỳnh Di nóng lên, nhìn về phía Tri Vân. “Mẹ, chúng ta không thể như vậy…”

“Con câm miệng! Đây là chỗ cho con nói chuyện sao?! Con lên lầu ngay cho mẹ!”

Tri Vân trực tiếp kéo tay Tạ Quỳnh Di, kéo đến chỗ cầu thang, hạ giọng. “Nếu con còn dám nói thêm một câu nữa, thì con có tin không, đến lúc ba con trở về, chắc chắn sẽ không tha cho con đâu.”

“Mẹ…”

“Cút lên lầu ngay cho mẹ. Tiểu Trương, cô lại đây, mang Quỳnh Di lên lầu.”

Tạ Quỳnh Di quay đầu lại nhìn Tri Miên, nhìn thấy hốc mắt Tri Miên đỏ ửng, trong lòng như bị đao cắt.

Tri Vân đi về trước mặt ba người, hoảng hốt nói. “Các người có thể đi được rồi chứ?”

Nhưng mà, thái độ vừa rồi của Tạ Quỳnh Di đã đủ chứng minh tất cả.

Đoạn Chước nâng mắt lên nhìn bà ta, mở miệng. “Nếu bà đã không muốn giải quyết riêng, thì chúng ta đành phải gặp nhau trên tòa vậy. Lệnh triệu tập của tòa án sẽ đến tay bà nhanh thôi.”

Người đàn ông ôm Tri Miên, nhàn nhạt cong môi. “Tôi bảo đảm, nếu không phải của bà, thì sau này, tôi sẽ bắt bà phải nhổ ra."

...

Sau khi ba người rời đi, lòng Tri Vân nặng trĩu, bà ta bước trở lại phòng khách, Tạ Quỳnh Di bước tới, nắm lấy tay bà ta: "Mẹ, chúng ta không thể làm chuyện vô lương tâm như vậy được..."

Tri Vân tức giận trừng mắt: "Tạ Quỳnh Di, rốt cuộc là con là người bên phe nào?! Mẹ là mẹ con đấy! Đây mới là nhà của con! Con điên rồi à, định hướng về Tri Miên sao?!"

"Con là giúp sự thật không giúp người thân, từ trước, số tiền này đã không thuộc về gia đình chúng ta rồi."


"Lúc đó con còn nhỏ, con biết cái gì?! Mẹ nói tiền này thuộc về nhà chúng ta, thì là của nhà chúng ta. Nếu mẹ không nói, con không nói, thì ai biết?"

"Mẹ, lúc trước gia đình bác gái có ơn với chúng ta. Mẹ đối xử tệ với Tri Miên như vậy thì thôi đi, bây giờ người ta đến đòi lại tài sản, vốn là phải trả lại cho chị ấy. Nếu bọn họ thưa kiện, thì con sẽ giúp làm chứng..."

Cô ấy còn chưa kịp nói xong thì một cái tát đã rơi xuống.

Tạ Quỳnh Di bị tát lật mặt.

"Mày dám đi sao?! Mày làm thế có khác gì đại nghĩa diệt thân không! Mày có còn coi tao là mẹ không! Mày đang mong tao phải ngồi tù đúng không? Mày cho rằng bọn họ thắng kiện, thì mày còn thể sống yên ổn được sao? Nhiều năm như vậy, mày được ăn ngon mặc đẹp, mày nghĩ tiền này từ đâu ra? Mày tưởng là mày giúp Tri Miên, thì nó sẽ cảm kích mày sao?"

Tri Vân tức giận. "Nếu mày dám đi làm chứng, thì cút ngay khỏi cái nhà này cho tao! Táo không có đứa con gái như mày!"

Tri Vân quay người bước lên lầu, Tạ Quỳnh Di nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài.

—----

Buổi tối, gió đêm chậm rãi thổi qua, Tri Miên ngồi trên ghế mây ngoài ban công, nhìn dãy núi phía xa.

Cho đến khi một bóng người đi ra, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô.

Đoạn Chước giơ tay lên, Tri Miên chui vào lòng anh, được anh tiện thể ôm lấy. Anh nâng cái ly đến miệng cô: "Nước cam mới vắt, uống thử xem?"

Tri Miên dùng theo ống hút mà anh đưa uống vài ngụm, nhướng mày: "Ừm, rất ngon."

Cô uống từng ngụm, Đoạn Chước nhìn cô, khóe môi nở nụ cười.

Sau khi uống xong, Đoạn Chước hỏi: "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"

"Có anh ở đây, em cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

Đoạn Chước cười. "Anh quan trọng đến vậy sao?"

Tri Miên dựa vào anh, nhếch môi, nhẹ nhàng nói: "Đoạn Chước, không cần lo lắng cho em, em thực sự không sao đâu. Thực ra, em cũng lường trước được là họ sẽ không thừa nhận. Nếu bọn họ có lương tâm, thì lúc trước đã không đối xử với em như vậy."

Đoạn Chước hôn lên trán cô, cảm thấy xót xa: "Anh thật sự muốn xuất hiện trước mặt em sớm hơn."

Nếu vậy, thì liệu cô gái nhỏ có thể bớt ấm ức hơn một chút không?

Tri Miên chớp chớp đôi mắt chua xót, nhếch môi: “Hiện tại, em đã không còn nhớ lại những khoảng thời gian không vui trong quá khứ nữa. Hơn nữa, bây giờ, em cũng không dễ bị đánh bại như vậy, khởi kiện thì khởi kiện, em không sợ."

Anh xoa đầu cô. "Chúng ta nhất định sẽ thắng. Tiếp theo, anh sẽ cho người tiếp tục điều tra xem có thể tìm thêm chứng cứ có lợi hay không."

Hơn nữa, Đoạn Chước cũng không có ý định lấy một đổi một.

Anh muốn họ phải trả lại gấp đôi.

—-----

Người đàn ông không để Tri Miên phải lo lắng quá nhiều về vụ kiện, cô cũng yên tâm giao việc đó cho anh.

Hai ngày sau, vết thương ở chân của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, nên cô bắt đầu chuyển nhà, rời khỏi căn hộ ở Tân Thành Ngự Cảnh.

Cuối cùng, Tri Miên phải tốn vài ngày mới dọn nhà xong. Cô nhìn lại căn nhà ở Tinh Tiêu Châu, cảm thấy hai người như trở lại như xưa, bây giờ, đây là ngôi nhà duy nhất của cô.

Buổi tối, hai người đang xem Tri Vân ở phòng khách lầu một. Đoạn Chước ôm cô, trầm giọng hỏi: "Sau này đừng dọn ra ngoài nữa, được không?"

Tri Miên cười ngọt ngào: "Vậy thì anh phải biểu hiện cho tốt. Thực ra, em cũng không muốn chuyển nhà. Chuyển nhà rất phiền phức."

"Miên Miên, vài ngày nữa, tên của em sẽ được thêm vào sổ đỏ của căn biệt thự này."

Tri Miên sửng sốt. "Thêm tên của em..."

"Anh chỉ muốn em có cảm giác thân thuộc hơn. Từ nay, đây chính là nhà của chúng ta. Dù đến một lúc nào đó, em thực sự muốn rời khỏi nhà, thì em vẫn là nữ chủ nhân của ngôi nhà này."

Trong lòng Tri Miên kích động, lại cảm thấy được không tốt lắm: "Nhưng mà em có góp tiền mua căn nhà này đâu..."

Đoạn Chước không nhịn được cười, vùi mặt cô vào trong tay anh: "Dù sao thì sớm muộn gì em cũng là vợ anh, tiền của anh không phải là của em sao?"

Sớm muộn gì cũng sẽ là vợ anh.

Không có câu nào ngọt ngào hơn câu này cả.

Tri Miên cười. "Vậy sau này, em chính là phú bà rồi."

Đoạn Chước nhướng mày. "Sao, lại lại muốn bao dưỡng mấy tên tiểu thịt tươi sao?"

Tri Miên mím môi, ngón tay vuốt v.e ngực anh, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, một mình anh là đủ rồi, anh còn mạnh hơn tiểu thịt tươi nhiều."

Giọng nói tươi cười của anh rơi vào tai cô: "Anh mạnh ở chỗ nào?"

"..."

Người đàn ông này lại không đứng đắn rồi.

Mấy đêm nay, mỗi ngày cô đều bị anh lăn qua lộn lại, như thể cảm giác tươi mới không hề phai nhạt, khiến cô nhạy cảm đến mức chỉ nghe thấy giọng nói siêu trầm của anh, là hai chân đã trở nên yếu ớt.

Ngay lúc Đoạn Chước định tiếp tục trêu chọc cô, thì điện thoại bên cạnh sofa vang lên.

Cầm lên, là Trình Lập.

Tri Miên muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt, hai má đỏ bừng, chỉ có thể tiếp tục ngồi.

Đoạn Chước cầm lên, nói vài câu, khóe môi dần dần nhếch lên. "Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi."

Cúp điện thoại, Tri Miên hỏi: "Sao vậy?"

"Người vừa được phái đi điều tra chuyện của mẹ em và Tri Vân đã có được một tin mới, có thể trở thành bằng chứng quan trọng."

"Gì vậy?"

"Anh đã cho người liên lạc với bạn bè hoặc người quen của dì năm đó, xem có thể lấy được bằng chứng nào không. Vừa rồi, rốt cuộc thì họ cũng tìm được hàng xóm lúc trước của nhà em. Họ nói rằng một tuần trước khi dì qua đời, hình như đã đã đến một văn phòng công chứng."

Tối hôm đó, Đồng Thu Nguyệt đi công chứng, về nhà rất muộn, tình cờ gặp hàng xóm, hàng xóm liền hỏi bà sao lại về muộn như vậy, Đồng Thu Nguyệt liền nói sơ qua, nhưng cụ thể là đi làm gì, thì không nói rõ.

Người hàng xóm kia vẫn nhớ rõ, là vì lúc đó, tình cờ con trai bà đang làm việc ở văn phòng công chứng, bà ấy còn hỏi có cần giúp không, thì Đồng Thu Nguyệt cười, nói rằng việc đã được giải quyết xong.

Đoạn Chước: "Anh nghĩ, rất có thể dì và Tri Vân đã đến phòng công chứng để công chứng tài sản, nhưng ngoại trừ mẹ em ra, thì chỉ có Tri Vân biết chuyện, nên Tri Vân mới đánh chết cũng không nhắc tới chuyện này."

Tri Miên sốc. "Vậy nếu có giấy chứng nhận từ phòng công chứng, có nghĩa là những gì Tri Vân nói là sai sự thật..."

Đây là bằng chứng!

"Đúng vậy, mấy ngày nay, anh đã nhờ người đến phòng công chứng hỏi một chút, tạm thời đừng gấp gáp."

"Dạ."

Tri Miên cảm thấy có nhiều hy vọng hơn, giữa lông mày hiện lên ý cười, vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn anh, không giấu được vui mừng: "Đoạn Chước, em thích anh lắm luôn."

Người đàn ông cong môi, cười đắc ý: "Anh có lợi hại không?"

“Quá lợi hại luôn.” Tri Miên mỉm cười, thổi hơi vào tai anh, giọng nói mềm như vắt ra nước: “Anh trai lợi hại nhất.”

Đã lâu Đoạn Chước không nghe thấy cách xưng hô này, hầu kết dịch chuyển, ôm lấy sau đầu cô, lại hôn lên.

Tri Miên vừa mới ăn dưa hấu, lúc này vị ngọt của dưa hấu truyền đến giữa môi răng, theo động tác tay của người đàn ông, đầu óc Tri Miên dần trở nên choáng váng, một lúc sau đã bị anh bế lên.

"Đoạn Chước..."

"Chúng ta trở lại phòng ngủ."

Dụ.c vọng trong lòng người đàn ông bị khuấy động, đôi mắt mờ đục, anh cắn vào vành tai cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:

"Để anh cho em xem, anh trai còn có cái khác lợi hại hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận