Trong đêm, bầu trời sao rộng mênh mang, vầng trăng khuyết treo trên không trung.
Tiếng ve kêu của mùa hè hòa với âm thanh trong căn phòng, như một bản diễn tấu tuyệt diệu.
Tại Tinh Tiêu Châu, biệt thự không hề có người ngoài, hai người tự do tự tại, không bị gò bó.
Trước khung cửa sổ sát đất, Tri Miên bị buộc phải nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông sau lưng cô cười xấu xa sau tai cô: "Bé con, em nói xem người khác có thế nhìn thấy em không?"
"Hu hu hu..."
Tri Miên muốn chạy trốn, đôi mắt ươn ướt, vừa ấm ức vừa sợ hãi, Đoạn Chước hôn cô, cười, cuối cùng thấp giọng dỗ dành: "Bé con, quanh đây không có ai đây, sao anh nỡ lòng để người khác nhìn thấy em chứ?"
Tri Miên xấu hổ vô cùng.
Anh quá xấu rồi.
Lúc nào cũng tìm mọi cách để bắt nạt cô.
Từ cửa sổ kính sát đất đến phòng quần áo, cuối cùng lại đến phòng tắm.
Cho đến cuối cùng, cô bị đặt ở bên bồn rửa mặt, mặt đá cẩm thạch lành lạnh, cô lạnh đến mức rúc người vào trong ngực anh, nhưng mặt lại bị nâng lên, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, nhẹ nhàng mà lưu luyến.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đôi môi của người đàn ông dần buông lỏng, khuôn mặt của Tri Miên vẫn bị ôm chặt, hơi thở nặng nề của anh phả lên má cô, đôi mắt ướt dầm dề của cô đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.
Đoạn Chước nhìn cô, cong khóe môi: "Anh trai có lợi hại không?"
Anh vẫn còn nhớ những gì anh đã hỏi mấy tiếng trước.
Tri Miên nóng bừng cả mặt, thì thào nói: "Anh có thể đừng lợi hại như vậy được không..."
Nói như vậy, người đàn ông nghe xong vẫn không hề dừng lại, Đoạn Chước cười càng sâu hơn: "Làm sao vậy, mới như vậy đã không chịu nổi sao?"
"Ưm..."
"Không sao cả, làm thêm vài lần nữa, thì sau này sẽ quen thôi."
"..."
Sao người này có thể hư như vậy chứ qwq.
Tri Miên nhỏ giọng lên án anh. "Sáng nay anh đã làm một lần rồi."
Đã nói trước rồi, anh không thể không kiềm chế như vậy được.
Đoạn Chước nhướng mày. "Sáng nay ai ngủ không thành thật, nhất quyết muốn vào trong ngực anh? Sáng sớm hôm qua đã dạy em rồi, còn không chịu nhớ. Em còn trách ai?"
Tri Miên tủi thân hu hu.
Chẳng phải cô muốn ôm anh thêm một cái thôi sao, ai ngờ, hiện tại, trong đầu người này đều chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Hai ngày trước, khi anh đang ở trong phòng sách để giải quyết một số việc, Tri Miên vẽ xong Tri Miên, nhớ anh nên đi tìm anh. Cô chỉ ngồi trong lòng anh, muốn làm nũng, nhưng lại bị anh đè xuống bàn làm việc. Anh nhìn thẳng vào cô, giọng nói kìm chế. “Lại muốn nữa… phải không hả?”
Để rồi phải gánh chịu hậu quả khôn lường.
Kết quả là, lúc này, cô không còn dám nhìn thẳng vào chiếc bàn làm việc kia nữa, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không được dễ dàng khiêu khích anh.
Nhưng chắc chắn rằng, đây là niềm vui lớn nhất của người đàn ông gần đây, làm không biết mệt.
Mà cô cảm thấy mình cũng sắp bị Đoạn Chước dạy hư rồi.
Trước kia, cô đã từng rất ngại ngùng trong chuyện này, nhưng khi lý trí và tình cảm đang chéo trong đầu, thì cuối cùng, cô vẫn không thể đẩy anh ra, chỉ có thể chìm đắm cùng anh.
Đến lúc đó, cô mới nhận ra, hóa ra khi được ở bên người mình thích, thì cảm giác lại ngọt ngào đến vậy.
Huống chi là được qua đêm với một người đàn ông như Đoạn Chước nữa.
Đoạn Chước nhìn thấy Tri Miên thất thần, cười hỏi: "Đang nhớ lại cái gì vậy?"
Suy nghĩ bị chọc thủng, cô lập tức xấu hổ lắc đầu, quấn lấy cổ anh, làm nũng với anh: "Đoạn Chước, em muốn đi tắm, trên người khó chịu quá..."
Đoạn Chước bế cô lên, xoay người đi vào phòng tắm.
Hai người không hề có bất kỳ hành động dư thừa gì, Đoạn Chước cũng không bắt nạt cô nữa, chỉ trò chuyện đơn thuần cũng mang lại cảm giác tình cảm mặn nồng.
Sau khi tắm xong, Tri Miên lăn vào trong chăn, nằm trên giường, thấy trong ngăn kéo đang hé mở vương vãi mấy cái hộp, đủ loại đủ kiểu dáng, tối nay Đoạn Chước gần như đã cùng cô thử từng loại một.
Tri Miên nhìn đến đỏ mắt, nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, thân thể bị Đoạn Chước ôm lấy, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: "Thích loại nào nhất?"
Tri Miên đỏ mặt, bởi vì Đoạn Chước cứ hỏi không ngừng, nên cô đành phải nói ra, người đàn ông cười nói: "Vị dâu sao? Được rồi, lần sau chúng ta sẽ dùng thêm cái này."
Tri Miên vùi mặt vào chăn, lại bị anh ôm lấy, khóe miệng nở nụ cười: "Bé con, sao em dễ mắc cỡ như vậy chứ."
"Anh không được nói gì hết..."
Người này suốt ngày nói hết lời ph.óng đãng ngày đến lời dâm tà khác, càng ngày càng quá đáng.
Đoạn Chước cười cười, không trêu chọc nữa, ôm cô: "Buồn ngủ chưa?"
"Rồi."
"Vậy thì ngủ đi."
Tri Miên cười, dụi đầu vào ngực anh. "Ngủ ngon."
—--------
Mấy ngày sau, Đoạn Chước vẫn đang phái người đến phòng công chứng điều tra, thời gian mở phiên tòa càng ngày càng gần.
Buổi sáng trước phiên tòa diễn ra, Tri Miên đang ở nhà, nhận được cuộc gọi từ Tống Khang Thành.
Cô cầm lên. "Alo, luật sư Tống."
Đầu dây bên kia nói: "Chào cô Tri, sáng nay cô có thể đến văn phòng luật sư một chuyến không? Có người đến gặp chúng tôi, muốn nói về vụ kiện."
"Ai vậy?"
"Con gái của bà Tri, cô Tạ."
Tri Miên choáng váng.
Tạ Quỳnh Di đến tìm cô?!
Không cần suy nghĩ nhiều, Tri Miên đồng ý.
Sắp xếp xong, cô lái xe ra ngoài, nửa tiếng sau mới đến văn phòng luật sư.
Được nhân viên lễ tân dẫn đường, cô gặp được Tống Khang Thành, người đàn ông đưa cô đến phòng làm việc, sau khi bước vào, Tạ Quỳnh Di đang ngồi trên sofa nhìn thấy Tri Miên, lập tức đứng dậy, kìm nén kích động: "Chị Tiểu Cửu..."
Tri Miên đi đến trước mặt cô ấy, vừa chua xót vừa vui mừng xen lẫn cảm xúc: "Nam Nam."
Tên ở nhà của Tạ Quỳnh Di là Nam Nam, trước kia Tri Miên thường gọi cô ấy như vậy.
Tạ Quỳnh Di nghe vậy, không ngờ Tri Miên vẫn còn coi mình là em gái, hốc mắt chua xót, giơ tay ôm lấy cô: "Tiểu Cửu, em rất nhớ chị..."
Mấy năm qua, trong lòng cô ấy luôn mang một món nợ, giống như một tảng đá nặng luôn thường trực trong lòng cô ấy, tảng đá này chính là Tri Miên.
Vốn dĩ, cô ấy không biết bây giờ Tri Miên sống thế nào, nhưng bây giờ có thể gặp lại, cô ấy thực sự rất vui.
Tạ Quỳnh Di buông tay ra, Tri Miên nhìn đôi mắt ươn ướt của cô ấy, lấy khăn giấy trong túi ra, đưa cho cô ấy: "Nam Nam, đừng khóc..."
Tạ Quỳnh Di nghẹn ngào: "Thật ra, em còn tưởng chị sẽ rất ghét em, nên em cũng không dám đến gặp chị, sợ chị sẽ không muốn gặp em."
Tri Miên lắc đầu, nắm lấy tay cô ấy: "Chị thực sự không ghét hề em."
Tạ Quỳnh Di không hề gây ra những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hơn nữa, cô cũng biết, đối phương cũng không thể gây ra được.
"Hồi đó, em đã giúp chị rất nhiều, sao chị có thể ghét em được?"
"Cảm ơn chị, Tiểu Cửu..."
Sau khi Tạ Quỳnh Di từ từ bình tĩnh lại, Tống Khang Thành đi đến, bảo hai người ngồi xuống rồi hẵng trò chuyện tiếp.
Tạ Quỳnh Di hỏi Tri Miên. "Lúc ấy, sau khi chị rời đi, em liền không thể liên lạc được với chị được nữa. Bao năm qua chị sống thế nào? Đã đi đâu?"
Tri Miên kể chuyện quá khứ cho cô ấy, bao gồm cả việc ăn xin và được Đoạn Chước nhận nuôi. "Người nhận nuôi chị là bạn trai hiện tại của chị. Anh đối xử với chị rất tốt. Ngày hôm đó em cũng đã nhìn thấy rồi."
"Vậy là tốt rồi, cũng may là chị đã gặp được anh ấy. Em vẫn luôn lo lắng là mấy năm qua chị sống không tốt. Em đã muốn đi tìm chị, nhưng năm lớp 9 chị đã chuyển trường, em cũng không thể liên lạc với chị được. Sau đó, em cũng không dám liên lạc với chị, sợ chị không muốn gặp em."
Tạ Quỳnh Di thở dài. "Ba mẹ em thật sự quá quá đáng, em không ngờ, đến tận bây giờ rồi, mà họ vẫn không chịu trả lại tài sản của gia đình chị, lại còn không chịu thú nhận sự thật. Dù em có thuyết phục thế nào cũng vô dụng..."
Trong lòng Tri Miên cũng bị sốc, không ngờ Tạ Quỳnh Di lại đứng về phía mình.
Tạ Quỳnh Di nói: "Chị Tiểu Cửu, hôm nay em đến tìm chị, là muốn nói với chị một chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
“Thực ra, mấy ngày nay, em đã đắn đo rất lâu. Một bên là ba mẹ em, một bên là chị. Em không biết phải lựa chọn thế nào.” Tạ Quỳnh Di bị kẹt ở giữa, rơi vào tình thế khó xử. "Nhưng bao năm qua, lòng em vẫn luôn nặng trĩu, cứ nghĩ đến chị là lập tức cảm thấy khó chịu. Em cũng hy vọng những gì mình làm, có thể triệt tiêu một chút tội nghiệp của ba mẹ em."
Cô ấy biết là ngày mai sẽ mở phiên tòa, nếu cô ấy không đứng lên nói ra sự thật, thì lương tâm cô ấy sẽ bất an, cũng sẽ cảm thấy có lỗi với ba mẹ đã chết của Tri Miên. Hơn nữa, nếu ba mẹ cô ấy sai, thì họ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Tạ Quỳnh Di nói: "Mấy ngày trước, em ở nhà, nghe thấy ba mẹ em trò chuyện, nhắc đến một chuyện - hình như họ cùng mẹ chị đến đã đến phòng công chứng để công chứng giấy tờ."
Tri Miên khiếp sợ. "Họ đã thực sự đến văn phòng công chứng sao?"
"Chị cũng biết chuyện này à?"
"Chị cũng vừa mới phát hiện ra chuyện này."
"Những gì em nghe ba mẹ nói chuyện là, lúc đó, mẹ chị đã làm công chứng với họ, chắc là để chứng minh tài sản sau này vẫn thuộc về chị, chỉ tạm thời đứng tên họ. Khi nào chị đủ 18 tuổi, thì phải trả lại toàn bộ cho chị."
Điều này cũng đã khẳng định những suy đoán trước đó của Tri Miên và Đoạn Chước.
Trên thực tế, mẹ cô cũng đã để lại đường lui cho cô, đặc biệt đến phòng công chứng. Nhưng ai có thể ngờ rằng, Tri Vân lại hoàn toàn che giấu chuyện này.
Nếu tìm được giấy tờ công chứng này, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Tri Miên: "Nam Nam, cảm ơn em, không ngờ em lại cho chúng ta biết chuyện này."
"Thực ra, em cũng không làm được gì nhiều. Hôm đó, em ở trên lầu đã nghe được những gì chị nói. Gia đình chúng ta có lỗi với chị. Những thứ đó đều là của chị, vốn dĩ là phải trả lại." Tạ Quỳnh Di hỏi. "Vậy mọi người đã tìm được giấy công chứng đó chưa?"
Tri Miên lắc đầu. "Hồ sơ ở phòng công chứng mười năm trước, bây giờ đã được chuyển giao sang thành phố bên cạnh, không còn ở thành phố Lâm nữa, vẫn đang nhờ người tìm."
Không biết liệu ngày mai, trước khi mở phiên tòa, có thể tìm thấy được không.
Nếu không có bằng chứng, thì Tri Vân tuyệt đối sẽ chịu thừa nhận.
Tạ Quỳnh Di trò chuyện với họ xong, chuẩn bị rời đi, Tri Miên cùng cô ấy đi ra ngoài, hỏi thăm cuộc sống của cô ấy.
"Em định nửa cuối năm nay sẽ sang nước ngoài làm việc. Bọn họ muốn em định cư ở nước ngoài, nên có lẽ, chúng ta sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau. Trao đổi thông tin liên hệ đi, chúng ta vẫn có thể liên lạc bằng WeChat."
"Được."
Tạ Quỳnh Di ôm Tri Miên, cuối cùng nói: "Tiểu Cửu, chị có thể không nói cho ba mẹ em biết những gì em đã nói với chị hôm nay được không? Chị cứ giả vờ như chúng ta chưa từng gặp mặt riêng."
Cô ấy cũng sợ, nếu ba mẹ phát hiện, ra thì hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng.
Tri Miên hứa với cô ấy.
Sau khi chia tay, Tri Miên gọi điện cho Đoạn Chước ở thành phố bên cạnh, kể cho anh nghe về việc này. Hôm nay, Đoạn Chước đích thân đến thành phố kế bên, muốn hỗ trợ tìm tư liệu của văn phòng công chứng. Anh bảo cô đừng lo lắng, dù thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ tìm được.
Trái tim Tri Miên nóng lên: "Đoạn Chước, em tin tưởng anh."
Tri Miên đi trên phố, mặt trời lặn xuống, lúc này, cô mới cảm thấy mình hoàn toàn có thể buông bỏ thương tổn mà Đoạn Chước đã từng gây ra cho mình.
Dù họ đã từng tan vỡ quan hệ, từng có những hồi ức đau thương, nhưng những gì anh đang làm, đã chữa lành mọi nỗi đau của cô.
Cô yêu anh, cho dù là Đoạn Chước lúc trước, hay là Đoạn Chước hiện tại.
Những tổn thương đó không thể làm giảm đi tình yêu của cô dành cho anh, dù chỉ là một chút.
Lần này, cô sẵn sàng yêu anh trọn vẹn, cũng như cách anh bất chấp tất cả mà yêu cô.
—-----
Ngày hôm sau, tòa án mở phiên tòa, Đoạn Chước vội vã từ thành phố kế bên trở về, nên chỉ có Tống Khang Thành đi cùng Tri Miên đến dự.
Tại cửa tòa án, Tri Miên gặp lại Tri Vân và chồng bà ta, Tạ Phong.
Tri Vân và Tạ Phong đã mời một luật sư bào chữa xuất sắc, trong lòng rất tin tưởng, nhìn thấy Tri Miên, trên mặt đã treo sẵn nụ cười thắng lợi, kiêu ngạo.
Sau phiên tòa chính thức diễn ra, cả hai bên đều khăng khăng cho mình là đúng. Tri Vân hùng hổ, bộ dáng như thể là nói có sách, mách có chứng, nói như đúng rồi.
Tri Miên nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, vẫn không có tin tức của Đoạn Chước.
Phiên thẩm vấn kết thúc, điện thoại của Tống Khang Thành đột nhiên vang lên, sau khi trả lời cuộc gọi, ông cười nhẹ, nói với những người có mặt: "Chúng tôi vừa có một bằng chứng mới."
Tri Vân và Tạ Phong hơi giật mình.
Cho đến năm phút sau, Tống Khang Thành mới nhận được bản chính giấy chứng nhận từ phòng công chứng do Đoạn Chước vội vàng mang về, đưa cho các thẩm phán. "Thưa các vị, đây là giấy tờ công chứng lúc bà đTri Miên giao tài sản của mình cho bà Tri Vân. Giấy chứng nhận do văn phòng công chứng cấp có ghi ngày tháng cụ thể, được đơn vị liên quan đóng dấu, bằng chứng xác thực."
Tiếng thì thầm vang lên.
Bên bị cáo hoàn toàn choáng váng.
Đầu óc Tri Vân rối loạn, không ngờ bọn họ lại biết đường đi tìm, lại còn tìm được giấy tờ công chứng kia!
Bằng chứng này cũng đủ để lấp kín miệng của tất cả mọi người.
Nhìn thấy bằng chứng này, Tri Vân và Tạ Phong hoàn toàn không thể chối cãi, sợ hãi đến mức thái độ thay đổi 180 độ, lập tức xin lỗi Tri Miên ngay tại chỗ, cũng thừa nhận toàn bộ sai lầm, nói bằng lòng trả lại toàn bộ tài sản.
Cuối cùng, tòa tuyên án Tri Vân trả lại toàn bộ tài sản của đTri Miên cho Tri Miên, bồi thường tương ứng cho Tri Miên, cũng xử phạt hành chính. Bởi vì Tri Vân và Tạ Phong có thái độ bằng lòng trả lại, cộng thêm hành vi không quá nghiêm trọng, nên không bị phạt tù có thời hạn.
Tri Vân tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, dù có trả lại tiền cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ. Ai biết, một tuần sau, công ty xây dựng của họ bất ngờ bị phát hiện những vấn đề như vật liệu kém chất lượng, báo cáo tài chính bị làm giả… đơn đặt hàng một triệu nhân dân tệ bị hủy bỏ, công ty bị thiệt hại lớn.
Trùng hợp là, công ty bắt đầu bị chèn ép từ mọi phía, những chủ nợ mà lúc trước Tạ Phong vay tiền để mở công ty đều tìm đến tận cửa, công nhân đòi đình công, nhân tài lần lượt từ chức, quá khứ hưng thịnh đều sụp đổ chỉ trong một đêm.
Sau đó, họ nhận được tin tức rằng, người phơi bày mặt tối công ty ra ánh sáng, và đứng sau tất cả các hành động chèn ép đó, đều đến là một người - Đoạn Chước.
Khi Tri Vân nghe thấy cái tên quen thuộc này, chợt nhận ra rằng chính bạn trai của Tri Miên đang trả thù bọn họ.
Bà ta không ngờ rằng sau lưng Tri Miên lại có chống lưng vững chắc như vậy.
Tạ Phong và Tri Vân đến văn phòng của Đoạn Chước để tìm người, cầu xin người đàn ông giơ cao đánh khẽ. "Cậu Đoạn, chúng tôi đã bằng lòng trả lại tất cả tài sản của mẹ con bé rồi. Ngày đó, không phải Tri Miên cũng đã nói là bằng lòng chấp nhận bản án đó sao..."
Đoạn Chước lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe vậy, nhàn nhạt nhếch khóe miệng lên: "Thực xin lỗi, con người tôi ấy à, thù cực kỳ dai. Tri Miên đã bỏ qua, nhưng tôi không định làm thế."
Tạ Phong đau khổ van xin: "Cậu Đoạn, những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra cho Tri Miên, chúng tôi sẵn sàng cố gắng hết sức để đền bù. Tri Miên có thể đưa ra bất kỳ điều kiện nào..."
“Các người nghĩ là trả lại tài sản có thể bù đắp được thiệt hại mà cô ấy phải chịu bao năm qua sao?” Nụ cười của người đàn ông càng lạnh hơn. "Có phải các người đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không?”
Những tổn thương mà con gái nhỏ của anh đã phải gánh chịu trong những năm đó, chẳng lẽ có thể xóa sạch chỉ bằng một khoản tiền thôi sao?
Nếu không nhờ giấy chứng nhận của phòng công chứng, thì Tạ Phong và Tri Vân vẫn không hề muốn trả lại. Bây giờ nói năng đến là đường hoàng, chẳng qua là nhìn thấy bằng chứng, tự biết là không thể giấu giếm được nữa thôi.
Phong thủy luân chuyển, những việc xấu đã làm trong quá khứ, sớm muộn cũng sẽ bị quả báo.
Tất cả đều là do hai người bị nghiệp quật mà thôi.
Đoạn Chước: "Thay vì ở đây cầu xin tôi giơ cao đánh khẽ, thì không bằng về nhà suy nghĩ xem sau khi công ty phá sản, thì các người sẽ quật khởi như thế nào đi."
—-----
Buổi tối, hoàng hôn buông xuống.
Vạn vật đều được rắc thêm một lớp ánh sáng vàng lóa mắt.
Trên sân tập, các thành viên trong đội GYB đang luyện tập, trên khán đài, Tri Miên đang ngồi, nhìn Đoạn Chước ở đằng xa, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Người đàn ông mặc trang phục quân đội, dáng người cao lớn cường tráng, chạy nhanh về phía trước, đường nét khuôn mặt góc cạnh như được chạm khắc tinh xảo, tắm mình dưới ánh hoàng hôn, cả người giống như đang tỏa sáng.
Cô phát hiện, gần đây cô rất bận, nên đã lâu không xem Đoạn Chước tập luyện như thế này. Trước đây, cô luôn thích ở cùng anh như thế này, nhìn anh càng ngày càng tốt mà vui mừng.
Tri Miên đi ngẩn ngơ thì điện thoại rung lên, Tri Miên nhìn xuống, thấy đó là tin nhắn của Tạ Quỳnh Di.
Đối phương nói với cô về tình hình gần đây của nhà họ, trong lòng Tạ Quỳnh Di cũng rất đau đớn. Tri Miên chưa từng nghe nói đến chuyện này, không ngờ gia đình bọn họ lại đột nhiên gặp phải biến động lớn như vậy, đủ loại chuyện xấu cứ lần lượt ập đến.
Tri Miên lờ mờ cảm thấy sự việc này quá kỳ lạ, như thể đã được chuẩn bị trước.
Chẳng lẽ... anh làm vậy vì cô sao?
Một lúc sau, sắc trời dần dần tối sầm, buổi tập huấn của GYB kết thúc, các thành viên trong đội giải tán, Đoạn Chước đi về phía khán đài, liền nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy trắng, đang đứng trên khán đài tầng một, mỉm cười vẫy tay với anh, mặt đầy ý cười.
Bộ dáng đáng yêu, giống hệt năm đó.
Khóe miệng Đoạn Chước cong lên, chậm rãi đi tới trước mặt cô.
Tri Miên cao hơn anh một cái đầu, cô giơ tay bám vào vai anh, ngay sau đó nhảy về phía anh, rồi được người đàn ông ôm chặt.
Đoạn Chước lợi dụng cơ hội, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mí mắt Tri Miên cong cong, cười theo anh, cô sợ người khác nhìn thấy tư thế thân mật của bọn họ, nên huých anh một cái: "Anh thả em xuống đi."
Đoạn Chước không buông tay: "Chờ đã lâu rồi, có thấy chán không?"
"Em ngắm trai đẹp huấn luyện, sao có thể thấy chán được."
Đoạn Chước không nhịn được cười, trầm giọng hỏi: "Trai đẹp nào? Nói anh nghe xem?"
"Có Nunu, Tiểu Thiên..."
Tri Miên nghiêm túc nói tên của các thành viên trong đội GYB, nhưng lại cố tình không nhắc đến Đoạn Chước.
Người đàn ông nghe xong liền giễu cợt: "Bé con, ánh mắt em kém quá."
"Cái gì?"
"Sao lại không thấy được người đẹp trai nhất chứ?"
Tri Miên biết anh sắp tự luyến, nên hôn lên má anh, khóe miệng cong lên, lộ ra lúm đồng tiền: "Ừm, người đẹp trai nhất, là người của em."
Người đàn ông mỉm cười, cuối cùng đặt cô xuống, nắm tay cô.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hai người đi tới nhà ăn của câu lạc bộ, gió đêm nhẹ thổi qua, Tri Miên khẽ lắc tay Đoạn Chước, đột nhiên hỏi: "Em nghe nói chuyện của nhà cô em, xem ra công ty nhà họ đã gặp phải vấn đề tài chỉnh rất nghiêm trọng."
Cô quay đầu nhìn anh: "Đoạn Chước, chuyện này... có phải anh đã làm vì em không?"
Người đàn ông ôm vai cô. "Ừ."
Tri Miên hỏi: "Anh đã điều tra các vấn đề của công ty bọn họ từ lâu rồi sao?"
"Ừm."
Đoạn Chước biết, nếu chỉ lấy lại tài sản từ tay Tri Vân và Tạ Phong, thì sẽ không tạo thành đả kích lớn với bọn họ. Nếu anh đã muốn đứng ra bảo vệ cô gái nhỏ, thì anh không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.
Đoạn Chước xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Anh không thể đứng nhìn cô gái nhỏ nhà mình phải chịu nhiều ấm ức như vậy, trong khi cuộc sống của bọn họ vẫn tốt như trước."
Những chuyện đó là vết sẹo sâu nhất trong lòng Tri Miên, Đoạn Chước cũng muốn bọn họ phải trải qua năm năm đó của cô.
Tri Miên nghe vậy, trái tim ngọt ngào: "Cảm giác có người chống lưng cho mình, thật tốt."
Tri Miên nghĩ đến điều gì đó, cụp mắt xuống, thở dài: "Nhưng Đoạn Chước, chúng ta chỉ làm vậy thôi nhé? Em cũng không muốn dồn bọn họ vào ngõ cụt. Em đã định bỏ qua những chuyện này, dù là hận thù hay tổn thương, những thứ đó đều sẽ không còn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em nữa."
Hơn nữa, cô nghĩ đến Tạ Quỳnh Di, thì cảm thấy không đành lòng, vẫn muốn chừa lại cho bọn họ chút nhân từ cuối cùng.
Cô mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra thì, suy nghĩ theo hướng lạc quan, nếu họ không đối xử với em như vậy, thì em sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không gặp được anh.”
Gặp Đoạn Chước, là cô đã bắt đầu hết khổ, đến sướng.
Vì vậy, cô bằng lòng tin rằng, tất cả đều là sự sắp đặt tốt đẹp của trời cao.
—-------
Chuyện kiện tụng từ từ lùi xa, thời gian trôi qua nhanh chóng, cũng đã tới tháng sáu.
Tri Miên đã hoàn thành bốn năm học đại học, thuận lợi tốt nghiệp.
Đoạn Chước vốn định đi cùng cô đến dự lễ tốt nghiệp, nhưng hôm đó, anh cần tham gia một cuộc họp quan trọng trong câu lạc bộ về giải vô địch thế giới EA, vì vậy, sau khi cô chụp ảnh tốt nghiệp xong, thì anh mới đến Đại học C.
Tri Miên sợ người khác nhìn thấy Đoạn Chước, sẽ gây náo động không nhỏ, nên đã tạm biệt các bạn cùng lớp trước, đi đến một nơi không người.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, tạo ra những vệt sáng loang lổ, Tri Miên chậm rãi bước đi, xung quanh yên tĩnh và nhàn nhã, có thể ngửi thấy mùi xoài thoang thoảng trong không khí, làn gió thoảng qua vạt áo cử nhân của cô.
Cho đến khi một chiếc HuMiên Miêner màu đen xuất hiện ở ven đường, Tri Miên mới quay đầu lại nhìn, hai mắt sáng lên, xe dừng lại.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái bước xuống, mặc quần túi hộp màu đen, dáng người thon dài.
Trên tay cầm bó hoa hồng đỏ tươi ướt át.
Tri Miên sững sờ một lúc, nhìn thấy Đoạn Chước đang mỉm cười đi về phía mình, cô nhìn anh cùng bó hồng trên tay, tim đập thình thịch.
Đi tới trước mặt, Đoạn Chước đưa hoa hồng cho cô, Tri Miên ôm đầy cánh tay, hai mắt lấp lánh: "Sao anh lại mua hoa..."
Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Đoạn Chước cụp mắt xuống, ôm chặt cô gái đang vui mừng, ngạc nhiên vào lòng, cười đến là cà lơ phất phơ:
"Chúc mừng, cô gái nhỏ nhà anh cuối cùng cũng đã tốt nghiệp rồi."
Ý cười đắc ý của Tri Miên hiện rõ giữa hai hàng mày, vốn dĩ, cô hơi tiếc vì sáng nay anh không đến, nhưng bây giờ, cô lại được một bó hoa hồng dỗ dành.
"Đoạn Chước, chúng ta chụp ảnh chung đi."
Hôm nay cô mặc đồ cử nhân, còn chưa chụp ảnh với anh đâu.
Đoạn Chước hiếm khi chụp ảnh, ngoại trừ chụp cùng cô.
Cô đưa điện thoại ra cho anh, hai người tự sướng vài tấm, cuối cùng, Tri Miên cầm lên xem, cười rất vui vẻ: "Kỹ năng chụp ảnh của người nào đó gần đây đã tiến bộ hơn rất nhiều, duyệt."
"Đó là đương nhiên."
Đoạn Chước cầm lấy điện thoại cô, gửi ảnh sang WeChat của anh, trả lại cho cô. "Chụp ảnh xong rồi, có muốn đi dạo với anh không? Anh có thể chụp thêm cho em vài tấm ảnh nữa."
"Được nha."
Cả hai chậm rãi đi dọc theo con đường trong khuôn viên trường, chụp vài tấm ảnh, cuối cùng cũng hài lòng, định ra về.
Trở lại xe, Tri Miên đặt hoa hồng vào ghế sau, thắt dây an toàn, sau đó nghe thấy Đoạn Chước thấp giọng gọi cô. "Miên Miên."
"Dạ?"
"Sáng nay chúng ta đã mở họp, anh có chuyện muốn nói với em."
Cô tự hỏi tại sao anh đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy. "Có chuyện gì vậy?"
Đoạn Chước nhìn cô, ánh mắt u sầu, vài giây sau mới nói: "Tuần sau anh sẽ phải đến trại tập luyện cho Giải vô địch thế giới."
"... Tập huấn?"
“Có lẽ trong một tháng rưỡi, chúng ta sẽ không thể gặp nhau.” Anh nói.