Vậy Cùng Anh Về Nhà

Tri Miên nghe vậy, đỏ bừng từ cổ lên mặt, tức giận, vùi khuôn mặt nóng bỏng vào ngực người đàn ông.

Tính tình cô gái hay xấu hổ, nhưng đàn ông không bao giờ xấu hổ về chuyện này. Bình thường, khi kéo cô vận động ở phương diện nào đó, anh luôn thích nói mấy lời đỏ mặt bên tai cô, còn Tri Miên thì xấu hổ đến mức muốn anh ngậm miệng lại, nhưng ngược lại, anh còn nói nhiều hơn.

Thậm chí, đôi khi, còn muốn dụ cô nói theo.

Quá hư hỏng...

Đoạn Chước nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, xoa nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô, một hơi thở nhẹ phả vào tai cô, cười nói: "Cục cưng, có muốn không?"

Tri Miên tức giận, còn lâu mới để anh tùy ý trêu chọc, từ chối ngay lập tức: "Không muốn."

Người đàn ông hơi nhướng mày. "Thật sự không muốn sao?"

"Ừm." Cô chọc chọc ngực anh. "Cho anh ăn chay mười tháng."

Mười tháng.

Sắc mặt Đoạn Chước không thay đổi, mà nụ cười càng sâu hơn. "Được, đến lúc đó em đừng xin anh."

"..."

Sao có thể! Giữa hai người họ, là anh xin cô mới phải!

Tri Miên so sánh nhu cầu của mình và Đoạn Chước ở phương diện nào đó, kiêu ngạo hất cằm, đắc ý nói: "Cứ xem ai xin ai."

Bị tính tình trẻ con đáng yêu của cô đột kích, Đoạn Chước cười khẽ một tiếng, đột nhiên cúi xuống, mổ lên khuôn mặt mềm mại của cô.

"... Làm gì đấy?"

"Sao, anh không được hôn vợ à?"

Tri Miên hừ nhẹ, xoay người, giả vờ tức giận, vài giây sau, cơ thể người đàn ông lại phủ lên, ôm lấy cô từ phía sau, Tri Miên không nhúc nhích, thì nghe thấy anh nhàn nhạt nói: "Cục cưng, anh lại giành được một chức vô địch nữa, có phải là rất lợi hại không?"

Tri Miên mỉm cười. "Ừm, ông xã giỏi nhất. Em đã xem video anh thi đấu rồi."

"Còn gì nữa không?"

Còn gì nữa...

Tri Miên quay lại nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt muốn được khen ngợi của anh, cô áp khóe miệng đang muốn cong lên xuống, nghiêm túc mà tâng bốc: "Em thấy dạo này trạng thái của anh rất tốt, không bởi vì em mà trì hoãn việc tập luyện của anh, ông xã em đúng là quá tuyệt..."

Đoạn Chước nghe xong, lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Về sau nhớ chủ động khen, đừng để anh phải nhắc em."

"..." Được lợi còn khoe mẽ!

"Về sau, cục cưng của chúng ta nhất định là không được giống anh."

Anh giễu cợt. "Nó có thể ưu tú bằng cha mình sao?"

"Đó là điều chắc chắn, sau này nhất định sẽ ưu tú hơn anh." Tri Miên cười, xoa bụng. "Dù sao thì cũng có gen di truyền của em mà."

Đoạn Chước cong môi. "Ừ."

Hai người nói chuyện một lúc, một lúc sau có tiếng gõ cửa. "Cậu chủ, mợ chủ, quấy rầy rồi..."

Đoạn Chước ngồi dậy, đáp lại, người ở cửa nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời hai người xuống lầu ăn cơm.

Đoạn Chước nói một câu đã biết, rồi nhìn về phía cô gái nhỏ trong lòng. "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm."

Bây giờ, một ngày ba bữa của cô là quan trọng nhất, không thể chậm trễ.

Tri Miên bị anh ôm đứng dậy, Đoạn Chước hơi chỉnh lại váy và mái tóc dài của cô, hôn lên má cô một cái, cuối cùng dẫn cô đi ra ngoài.

Hai người xuống lầu, đi đến nhà ăn, liền nhìn thấy Trang Gia Vinh đang ngồi ở ghế chủ tọa.

"Lão Trang, hôm nay cậu không tới công ty sao?"

Trang Gia Vinh ngước lên nhìn hai người họ, mỉm cười: "Thằng nhóc thúi, cậu không có ở nhà cháu vui lắm sao?"

Đoạn Chước cười. "Cháu nghĩ như vậy bao giờ chứ?"

Tri Miên ngồi xuống, Đoạn Chước ngồi bên cạnh, Trang Gia Vinh nhìn anh, nửa đùa nửa thật mà mắng: "Vừa về nhà mà đã kéo Tiểu Cửu lên lầu làm gì? Dính cô gái nhỏ như vậy, không cho người ta ăn cơm sao?"

Hu hu hu, xong rồi, bị hiểu lầm...

Tri Miên xấu hổ mà cúi đầu xuống, bàn tay dưới bàn nhéo nhéo chân Đoạn Chước, nhưng bị anh nắm lấy.

Đoạn Chước cười. "Vâng, bây giờ mau ăn đi."

Buổi trưa, trong nhà nấu tôm sông, là tôm sông tươi đặc biệt nhờ người vớt từ con đập gần thành phố Lâm, tuy nhỏ nhưng rất bổ dưỡng.

Đoạn Chước không ăn cơm, mà bóc vỏ tôm giúp cô trước, bày lên đĩa trước mặt Tri Miên.

Mấy ngày nay, Tri Miên rất sợ ăn tôm, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn, vốn định không ăn con nào, ai ngờ Đoạn Chước lại bóc cho cô.

Người đàn ông thấy cô chậm chạp không chịu động đũa, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, không ăn à?"

Tri Miên thấy Trang Gia Vinh ở đây, giống như đang bị phụ huynh giám sát, ngoan ngoãn gắp một con. "Ừm, anh đừng bóc cho em nữa, mau ăn đi..."

"Em ăn của em đi."

Anh mạnh mẽ nói một câu, rồi tiếp tục bóc giúp cô.

"..." Tri Miên khóc không ra nước mắt.

Một lúc sau, Trang Gia Vinh ăn xong, đứng dậy rời bàn, để hai đứa nhỏ ăn thêm một chút. Sau khi ông rời đi, trong nhà ăn chỉ còn lại hai người, Tri Miên lập tức lộ rõ ​​bản chất, đẩy đĩa đồ ăn ra, làm nũng với anh: "Đoạn Chước, em có thể không ăn tôm được không, mấy ngày nay em chán ăn rồi.... ”

Người đàn ông liếc cô một cái. "Không phải, cái này rất bổ dưỡng."

"Nhưng ngày nào cũng ăn tôm hấp, em chán lắm rồi, cũng không đổi khẩu vị gì cả..." Bởi vì tôm hấp là bổ dưỡng nhất, nên các đầu bếp ở nhà không chế biến tôm quá nhiều.

Anh không có ở nhà, nên cô chỉ có thể nghe lời chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày cô đều phải uống canh thuốc bổ, đầu lưỡi cũng sắp mất cảm giác đến nơi rồi.

Tri Miên tủi thân chớp mắt nhìn anh, nảy ra ý nghĩ: "Ông xã, hình như em nghe thấy, cục cưng của chúng ta nói không muốn ăn tôm."

Người đàn ông cười cười, vài giây sau, anh đứng dậy cầm đĩa tôm trong tay, dùng mu bàn tay gõ vào đầu cô. "Hai nhóc phiền phức."

Không biết Đoạn Chước định làm gì, mà bưng tôm vào phòng bếp.

Tri Miên vui sướng mà cười tít mắt, nhớ lại câu vừa cuối cùng anh để lại, trong lòng có chút ngọt ngào.

Không phải hai nhóc phiền phức cũng là hai cục cưng anh thích nhất sao?

Cô hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục ăn món thịt nhồi yêu thích của mình.

Năm phút sau, Đoạn Chước từ trong bếp đi ra, Tri Miên sững sờ khi nhìn thấy đĩa tôm xào sốt hấp dẫn trên tay anh.

Người đàn ông đặt đĩa tôm trước mặt cô. "Ăn thế này có được không?"

"Anh cầm đi xào lại sao?"

"Anh bảo đầu bếp xào cho bạn, còn cho thêm ớt vào để món ăn ngon hơn."

Tri Miên vui vẻ ra mặt, cắn một miếng, vị sốt ớt đậm đà, tuy hơi nặng vị, nhưng cũng đủ kích thích vị giác của cô, ngon hơn tôm hấp nhiều.

"Cảm ơn ông xã."

Cảm giác thèm ăn của Tri Miên trỗi dậy, Đoạn Chước nhìn cô ăn uống sung sức, khóe môi khẽ cong lên.

Tri Miên thỏa mãn ăn xong bữa trưa, sau khi ăn xong, cô ăn chút trái cây, cùng Đoạn Chước bước ra khỏi nhà ăn.

Tri Miên nghĩ hôm nay anh bóc rất nhiều tôm, quay đầu hỏi: "Anh ăn no chưa? Vừa rồi anh chỉ lo cho em."

"Ừm, no rồi."

Cô cong môi, tiến lại gần anh một bước, muốn ôm anh, nhưng anh lại lùi lại, nắm lấy cổ tay cô, để cô giữ khoảng cách với anh. "Đi thôi, lên lầu thôi."

Đây là lần đầu tiên Tri Miên nhìn thấy anh như thế này, cô sững người một lúc, rồi bĩu môi: "Sao anh không cho em ôm..."

Đoạn Chước cười bất lực, nhéo nhéo mặt cô. "Vừa rồi anh ở trong bếp, trên người có thể có mùi khói dầu. Anh đi lên thay quần áo đã."

Tri Miên không quan tâm, bước tới ôm lấy anh lần nữa. "Không sao đâu, em không thường xuyên thai nghén nữa."

Đoạn Chước nhíu mi, giơ tay ôm cô.

Chóp mũi cô dán trên ngực anh, ngửi thấy mùi thơm bạc hà thoang thoảng, là mùi hương yêu thích của cô, vừa yên tâm vừa ngọt ngào.

Sau một lúc, Tri Miên hài lòng thả ra, đã bị Đoạn Chước bế ngang lên.

Cô cười ôm cổ anh, được anh bế lên lầu.

Hai người trở về phòng, Tri Miên không nằm xuống ngủ trưa sớm như vậy, mà là đứng để tiêu thực một lúc, nhìn Đoạn Chước thu dọn vali mà người làm mang lên.

Sau khi xong, cả hai trò chuyện một lúc, người đàn ông đi ngủ trưa với cô gái nhỏ.

—-------

Buổi chiều, Tri Miên thích ngủ, tiếp tục ngủ trưa trong phòng, Đoạn Chước đứng dậy, đi đến phòng làm việc để giải quyết công việc.

Vốn dĩ, tối nay có tổ chức tiệc mừng cho anh, nhưng Đoạn Chước nói là hoãn lại đến cuối tuần, muốn ở cùng cô gái nhỏ trước đã.

Khi Tri Miên tỉnh dậy thì trời đã tối, không ngờ rằng mình đã ngủ lâu như vậy.

Ngày mai, hai truyện tranh của cô phải được cập nhật 2 chương, giống như là thời hạn nộp bài tập trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hồi đi học vậy. Cô cảm thấy mình đã lãng phí cả một buổi chiều, cả người hơi uể oải, buồn bực lại không thể không giãy giụa bò lên để chạy deadline.

Ăn bữa tối đơn giản xong, Tri Miên đến phòng làm việc của mình để vẽ tranh.

Từ khi mang thai tới nay, do sức khỏe không tốt, nên tiến độ vẽ tranh của cô có phần giảm sút. Bởi vì phải ngồi lâu, nên cô rất dễ bị đau eo, mỏi lưng, thêm nữa, cô cũng không muốn làm qua loa cho xong, nên áp lực rất lớn.

Lý Niệm Niệm còn gọi điện hỏi cô tiến độ vẽ tranh, truyện tranh của Tri Miên đang đến bước ngoặt quan trọng, cốt truyện trong đầu cô rơi vào bế tắc, thời gian lại không còn nhiều, khiến đầu cô đau như muốn nứt ra.

Lý Niệm Niệm khuyên nhủ: "Hay là xin nghỉ với mọi người đi? Hiện tại em đang mang thai, không được quá mệt mỏi, muộn mấy ngày mọi người sẽ hiểu thôi."

Tri Miên lại rối rắm một chút.

Cô nhấp vào khu superchat của mình và truyện tranh, rất nhiều người bên dưới đang thúc giục cập nhật, nói là rất mong chờ chương cập nhật ngày mai.

Vì vậy, cô vẫn cố gắng ngồi dậy, tiếp tục vẽ trên bảng vẽ trong tay.

Sau một lúc —--

Cô lại ỉu xìu tiếp.

Khi Đoạn Chước bưng sữa chua vào, liền nhìn thấy Tri Miên đang nằm vật trên bàn, vẻ mặt đáng thương.

"Sao vậy? Không khỏe sao?"

Anh đi bên cạnh cô.

Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh, thở dài. "Em hơi mệt, nhưng bản thảo còn chưa vẽ xong..."

Đoạn Chước khẽ cau mày, trực tiếp bế cô từ ghế lên. "Chưa vẽ xong thì xin nghỉ một chút, đừng ép bản thân, hiện tại em không thể mệt mỏi như vậy được."

"Ông xã, em muốn nằm một lát."

Đoạn Chước bế cô đi về phòng ngủ.

Cô nằm xuống, Đoạn Chước giúp cô tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, đắp chăn điều hòa mỏng cho cô. "Nghỉ ngơi một lát đi, nha?"

"Ừm, hai là em xin nghỉ, hai ngày nữa rồi cập nhật."

Tri Miên nghĩ lại, vẫn là cơ thể quan trọng hơn, không thể làm mình và cục cưng mệt chết được.

Cô thấy điện thoại mình vẫn còn trong phòng làm việc. "Anh lấy điện thoại tới đây cho em với."

"Ngủ thì đừng chơi điện thoại."

Cô liếc anh một cái. "Em không chơi, em muốn đăng Weibo xin nghỉ một chút."

Đoạn Chước nhìn cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng, Tri Miên nằm mê man, có chút buồn ngủ.

Dường như vài phút sau, Đoạn Chước lại quay lại, sau đó nói với cô: "Anh đã xin nghỉ phép cho em rồi."

"Hả? Anh dùng Weibo của em để xin nghỉ à?"

"Không. Là Weibo của anh."

Tri Miên sửng sốt. "Anh xin nghỉ phép cho em?!"

Người đàn ông này đã nói như thế nào?!

Đoạn Chước cười, đưa điện thoại cho cô.

Tri Miên phát hiện ra, anh đã sử dụng tài khoản riêng của mình, @cô và khu superchat truyện tranh của cô, lời ít ý nhiều mà đăng Weibo ——

[Đang dưỡng thai, xin nghỉ phép ngày mai hộ cô ấy.]

Tri Miên nhìn khu vực bình luận bên dưới bùng nổ.

Cô:????!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui