Ánh mắt đầy tình yêu của người đàn ông rơi vào trên người cô, vài giây sau, anh đưa tay lên vuốt v e cái bụng phồng lên của cô, trầm giọng nói: "Có thể bị sao không?"
Tri Miên lắc đầu, lẩm bẩm. "Em tra rồi, hiện tại sẽ không sao, nhưng anh phải nhẹ nhàng một chút, không thể giống như trước đây..."
Anh lập tức nắm được trọng điểm trong lời nói của cô. "Em đã tra rồi?"
Mặt Tri Miên đỏ bừng, còn chưa kịp giải thích, thì đã nghe thấy tiếng cười thâm thúy của anh: "Hóa ra là cục cưng vẫn luôn nghĩ đến chuyện này hửm?"
Cô xấu hổ, muốn thoát khỏi vòng tay của anh. "Em không có..."
"Phủ nhận cái gì? Bây giờ muốn trốn cũng muộn rồi."
Đoạn Chước giữ cổ tay cô, cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp, một lúc sau mới cạy răng ra, nụ hôn lập tức hòa tan tình yêu đã phủ đầy bụi bấy lâu nay.
Như con cá cuối cùng đã bơi được vào biển rộng.
Quen thuộc mà xa lạ.
Lúc đầu, bởi vì điều hòa, nên Tri Miên cồn thấy mát được một chút. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình đang từ từ tăng lên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Họ đều đã quá quen đối phương cần gì, cô gái cũng không còn là người không biết gì như trước đây nữa. Cô chủ động bám vào đầu vai anh, rúc người vào lòng anh, thể hiện tất cả tình cảm của mình ra trước mắt người đàn ông
Để Đoạn Chước nhìn thấy, cô cần anh, yêu anh đến nhường nào.
Nãy giờ, Đoạn Chước đều suy xét cho thân thể của cô, sợ cô mệt mỏi, sợ cô khó chịu, nhưng dần dần, trong nụ hôn quên mình, người đàn ông từ từ buông lỏng môi ra, sau đó nhìn chằm chằm vào cô.
Anh không nhanh không chậm, chậm rãi kéo cô vào phạm vi hoạt động quy định.
Nụ hôn dịu dàng từ từ rơi xuống.
Tri Miên không nói gì, nhắm mắt lại, không kìm được nước mắt, một giọt nước mắt vô tình chảy xuống từ khóe mắt...
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước nhìn cô xấu hổ đến mức vùi mặt xuống, không khỏi cong môi, lại ôm lấy cô, lấy tay cô ra, ghé vào tai cô, thì thầm: “Cục cưng, em thật là đáng yêu."
Tri Miên sững sờ một chút, ngay lập tức nhận ra ý của anh, mặt đỏ bừng, vùi mặt xuống, như là đang làm nũng.
Đoạn Chước nắm lấy tay cô, lại hôn lên môi cô.
Cuối cùng, hai người đan mười ngón vào nhau, mắt Đoạn Chước đen như mực, một giọt mồ hôi lăn xuống hàm dưới của anh.
...
Đêm càng ngày càng khuya.
Người đàn ông đêm nay dịu dàng hơn bao giờ hết, anh hoàn toàn quan tâ m đến cơ thể của cô, không làm cho cô cảm thấy khó chịu chút nào.
Cho đến khi ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời, Tri Miên cảm thấy mệt mỏi, người đàn ông dựa vào cô, lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Hai người ôm hôn, một lúc sau anh mới buông môi ra, Tri Miên dùng đầu ngón tay chọc vào đường nhân ngư của anh, chớp mắt nhìn anh: "Thỏa mãn không?"
Đoạn Chước lau mồ hôi trên má cô. "Em cảm thấy sao? Đây căn bản là không đạt tới trình độ ngày thường của anh."
Tri Miên cảm thấy mình bỏ đói anh quá lâu, lúc này giống như con sói được thả ra khỏi lồng, cô cũng không thể để anh tùy tiện làm bậy."Vậy cũng không Đoạn Chước... Hôm nay dừng ở đây thôi..."
Ý cười của anh không suy giảm. "Được, sau này từ từ bổ sung."
Đoạn Chước vội vàng bế cô lên, sợ cô bị cảm lạnh, nên đưa cô đi tắm rửa trước. Vốn dĩ anh lo lắng cho thân thể của cô, định buông tha cô thêm vài ngày nữa, nhưng ai ngờ, cô gái nhỏ lại chủ động khiêu khích anh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tri Miên được ôm ra khỏi phòng tắm, đầu dựa vào vai anh, ngủ thiếp đi.
Khăn trải giường ban đầu ướt đẫm mồ hôi, Đoạn Chước thay một tấm khăn trải giường khác, sau đó bế cô từ sofa lên, cùng cô nằm xuống.
Tri Miên trở mình, dựa vào ngực anh, lẩm bẩm. "Vốn dĩ em đã nóng rồi, bây giờ lại càng nóng hơn nữa."
Đoạn Chước ôm cô, trêu chọc: "Ra mồ hôi, có lợi cho bệnh cảm."
"..." Tri Miên khó chịu chọc vào ngực anh. "Em bị bệnh mà anh còn bắt nạt em."
“Ai bắt nạt em?” Anh nhướng mày. "Là ai bảo không muốn ngủ trước?” Chuyện vừa rồi nên trách ai?
Tri Miên chột dạ mà hừ nhẹ. "Bây giờ em muốn đi ngủ."
Cô thoải mái, mệt mỏi, cuối cùng ném anh sang một bên.
Con nhóc vô lương tâm.
Đoạn Chước nhẹ nhàng đỡ lấy mái tóc dài của cô, cảm giác được cô đang dần chìm vào giấc ngủ, chỉ có thể nhắm mắt lại, đè nén suy nghĩ trong lòng.
—----
Ngày hôm sau, Tri Miên tiếp tục dưỡng bệnh, buổi sáng cuối tuần, Đoạn Chước không ra ngoài, ở nhà.
Buổi sáng, ăn sáng xong, Đoạn Chước dẫn Tri Miên đến hồ nhân tạo trong trang viên để đi dạo, sau đó trở về nhà, đi vào phòng làm việc.
Cô vẽ một lát, sau khi cập nhật truyện, nhiệm vụ tuần này cũng đã kết thúc.
Cuối cùng, Tri Miên cũng được nghỉ ngơi thật tốt, mở điện thoại lên, lật xem tư liệu. Nửa tiếng sau, Đoạn Chước từ bên ngoài trở về, mua đồ ăn vặt và bánh mì yêu thích của cô, cũng như mấy cuốn sách mà cô muốn đọc.
Đôi khi, Tri Miên muốn ăn cái gì, hay uống cái gì, giao cho người khác đi làm thì sợ mình giải thích chưa đủ rõ ràng, thì người đàn ông đều sẽ tự mình đi làm. Chỉ cần cô vui vẻ, thì anh cũng không ngại phiền phức.
Tri Miên nhớ tới, khi bọn họ mới ở bên nhau, lúc đó, anh không cẩn thận như vậy, bây giờ kết hôn rồi, cũng may là anh càng ngày càng tốt hơn.
Đoạn Chước bước vào phòng làm việc, Tri Miên nhìn thấy anh liền cười: "Anh về rồi sao?"
Đoạn Chước xách túi đựng đồ ăn vặt vào, đặt lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô. Tri Miên vui vẻ bỏ điện thoại xuống, đi lấy đồ ăn vặt trong túi, nhưng Đoạn Chước lại che lại: " Muốn ăn cái gì? Không được ăn đồ cay nóng."
Tri Miên mím môi. "Vậy em lấy một hộp thạch trái cây..."
Đoạn Chước lấy ra cho cô, Tri Miên khó chịu mà dựa vào sofa, khoanh tay: "Anh đút em đi."
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, nhưng vẫn giúp cô bóc ra, rồi đưa vào miệng cô.
Tri Miên ăn vài cái, tâm trạng cũng dần dần tốt lên, Đoạn Chước nhìn điện thoại của cô. "Đang xem cái gì vậy?"
"Em đang tra tư liệu về thai giáo. Về sau, cục cưng lớn hơn một chút, thì sẽ bắt đầu thai giáo." Cô đưa điện thoại cho anh."À, em vừa nhìn thấy cái này, là thai giáo toán học."
Ngày thường, ngoài chế độ ăn uống nghỉ ngơi, thì Tri Miên cũng rất chú trọng đến thai giáo, thai giáo âm nhạc, thai giáo hội họa, bây giờ có đủ loại thai giáo khác nhau.
"Đây là phương pháp dạy số học cho thai nhi, viết các số khác nhau trên thẻ nhiều màu sắc, cắt thành các hình dạng khác nhau, sau đó cùng em bé suy nghĩ, cách học số học này cũng rất hay..."
Đoạn Chước ôm cô, nhìn điện thoại của cô, cuối cùng cong khóe môi: "Có vất vả quá không? Một ngày dạy con học bao nhiêu lớp thai giáo."
Cô lắc đầu. "Đây là những điều cơ bản. Giáo dục bây giờ nghiêm khắc lắm, không thể thua ngay từ vạch xuất phát được. Hơn nữa, từ nhỏ em đã học toán kém, em không thể để cục cưng di truyền chuyện này được."
Tri Miên hơi học lệch, khi còn học cấp 3, cô học khoa văn, các môn toán, lý, hóa rất kém, đặc biệt là toán. Vốn dĩ còn không đạt tiêu chuẩn vào cấp 3, sau đó, Đoạn Chước đã tìm gia sư, từ từ lấy lại gốc toán cho cô.
Sau khi lên đại học, cô học ngành phiên dịch, hoàn toàn không liên quan đến toán, lý hóa. Bây giờ nhìn lại mấy bài toán cấp 3, cô thấy hơi choáng váng.
Đoạn Chước nghe vậy, cười cực kỳ thèm đòn. "Nếu di truyền bộ não học khoa học tự nhiên của em, vậy thì vấn đề khá lớn đấy."
"..." Tri Miên trừng mắt nhìn anh, đột nhiên nhận ra mình không thể phản bác.
Chỉ số IQ của Đoạn Chước đúng là cao hơn cô một chút. Người bình thường không thích học tập, ai ngờ hồi cấp ba lại là học sinh đứng đầu lớp, cực giỏi mấy môn toán, lý, hóa.
Tri Miên thở dài. "Vậy sau này nên thừa hưởng phương diện này của anh rồi."
Đoạn Chước xoa đầu cô, mổ lên môi cô: "Không sao cả, sau này mẹ không biết bài toán nào, ba sẽ dạy. Chúng ta, một người giỏi khoa học tự nhiên, một người giỏi khoa văn, có thể bổ sung cho nhau."
Tri Miên mỉm cười. "Vậy cục cưng chắc chắn sẽ là học sinh siêu giỏi."
"Vẫn nên giống ba thì tốt hơn." Anh từ từ nhìn cô. “Mẹ nó có hơi ngốc."
"Anh ngốc thì có..."
Tri Miên tức giận đến mức đứng thẳng người đánh anh.
Ngoài cửa sổ, nắng chói chang.
Trong phòng làm việc, tiếng cười vang lên không dứt.
—-----
Mùa hè đã qua, bước vào mùa thu.
Cuối tháng 9, Tri Miên đã mang thai được gần 5 tháng, bụng đã lộ rõ, dưới sự chăm sóc cẩn thận của người nhà, tình trạng rất tốt, cực kỳ khỏe mạnh.
Có một ngày, Khổng Tư gọi cho cô, mời cô đến nhà làm khách.
Khi Tri Miên đến nhà, Khổng Tư nhìn thấy cô, mi mắt cong cong, sờ bụng cô: "Hình như lại lớn hơn một chút đúng không?"
Lần cuối cùng nhìn thấy Tri Miên là hai tuần trước, sau hơn mười ngày, lại có thể thấy rõ thay đổi của Tri Miên.
Tri Miên mỉm cười: "Đúng là lớn hơn một chút, càng ngày càng nặng."
"Nào, mau vào đi."
Tri Miên bước vào, nhìn quanh phòng. "Cuối tuần anh Gia Cát không ở nhà sao?"
"Ừm, câu lạc bộ có chuyện phải làm, bọn họ đang họp."
Tri Miên suy nghĩ một hồi, Đoạn Chước cũng đi họp, chắc là cùng nhau.
Hai người bước đến sofa ngồi xuống, Khổng Tư hỏi Tri Miên về tình hình mang thai gần đây, Khổng Tư nhìn cô, sau khi nghe xong, hâm mộ nói. "Thật tốt."
Tri Miên nói đùa: "Tốt cái gì? Mang bầu mệt mỏi lắm."
"Có kết tinh của tình yêu không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa, nhìn em xinh đẹp hơn trước, cả người cũng có sức sống hơn rất nhiều. Trước đây em gầy quá, dáng người bây giờ rất đẹp." Hiện tại, Tri Miên chỉ được coi là đầy đặn, không hề béo chút nào.
"Chị thích kết tinh của tình yêu, vậy khi nào thì định cùng anh Gia Cát sinh một đứa thế?"
Nửa đầu năm nay, Gia Cát Vũ đã theo đuổi lại được Khổng Tư.
Sau đó, Gia Cát Vũ phát hiện ra, mình rất thích Khổng Tư, nếu không thể ở bên cô ấy, thì anh không hề muốn kết hôn chút nào. Người đàn ông bắt đầu theo đuổi lại. Lúc đầu, Khổng Tư không yên tâm, sợ Gia Cát Vũ đối với mình là chỉ hứng khởi nhất thời, chưa hoàn toàn nghĩ kỹ. Cuối cùng, cho đến khi xác nhận Gia Cát Vũ là thật lòng, thì cô ấy mới đồng ý.
Cả hai không nấn ná, lập tức lĩnh giấy kết hôn trong năm, định tổ chức hôn lễ vào cuối năm.
Khổng Tư ngượng ngùng nói nhỏ. "Bọn chị đã muốn rồi."
"Nhanh vậy sao?"
"Chị và Gia Cát Vũ cũng không còn trẻ nữa. Đương nhiên là muốn sinh con càng sớm càng tốt. Chỉ là đã chuẩn bị mang thai hai tháng, mà vẫn không có động tĩnh gì." Khổng Tư ho nhẹ một tiếng. "Lúc trước hai người có con thế nào? Cho chị chút kinh nghiệm với."
Tri Miên im lặng hai giây, sau đó rối rắm nói: "Là em vô tình mang thai..."
Sau khi nghe Tri Miên giải thích, Khổng Tư giơ ngón tay cái lên, cảm thán: "Chồng cô... đúng là tài năng thiên bẩm."
"..."
Tri Miên che mặt.
“Ài, chị rất hâm mộ hai người, hiện tại, chị có muốn cũng chưa được.” Khổng Tư ưu sầu. "Rõ ràng là thân thể bọn chị rất tốt mà.”
"Đừng gấp, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên. Đến thời điểm, thì em bé sẽ tới thôi. Chị phải thư giãn đầu óc, càng căng thẳng thì khả năng thụ thai càng kém..."
Sau khi nghe Tri Miên an ủi, Khổng Tư dần dần cảm thấy thoải mái, loại chuyện này thật sự không gấp được, phải tùy duyên thôi.
Buổi trưa, Khổng Tư nấu ăn ở nhà, biết Tri Miên sẽ đến, nên sáng nay, cô ấy đã đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu.
Trước đây, Tri Miên thích đồ ăn có vị mạnh, bây giờ lại thích đồ chua cay. Khổng Tư cười. “Chua nam cay nữ, mà bây giờ em lại thích cả hai vị sao. À, em thích con trai hay con gái?”
"Em thích hết."
"Còn chồng em thì sao?"
Đoạn Chước...
"Anh ấy không nói với em, chắc là trai gái đều được."
"Chị nghĩ ông xã em sẽ thích con gái hơn. Con gái vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn. Gia Cát Vũ nói với chị, anh ấy thích con gái hơn."
Tri Miên mỉm cười. "Con trai, con gái đều có lợi ích riêng."
Mà tốt nhất là - trai gái đủ đầy.
Như vậy thì sẽ không có gì phải hối tiếc cả.
...
Cơm nước xong, Khổng Tư cầm bát đũa xuống bếp dọn dẹp, tiện thể hỏi cô: "Chị có mua loại kem mà lần trước em bảo chị, em có muốn ăn không?"
Mắt Tri Miên sáng lên. "Có kem sao?!"
"Đúng vậy, sáng nay chị cố ý mua, không phải em thích ăn sao?"
Tri Miên gật đầu như giã tỏi. "Em thích lắm luôn..."
Khổng Tư mỉm cười, lấy một que ra cho cô. Tri Miên vội vàng bóc ra, bởi vì ở nhà, Đoạn Chước thường kiểm soát chế độ ăn của cô, nên mỗi ngày cô chỉ cho phép cô ăn một que kem. Hơn nữa, thời tiết dần trở lạnh, tần suất một ngày một que cũng mất luôn.
Tri Miên ăn một que, lại nói muốn ăn que nữa. Khổng Tư nói. "Không sao chứ? Em còn muốn ăn sao?"
"Không sao đâu, vừa ăn cơm xong, sẽ không hại dạ dày đâu."
Khổng Tư đành phải lấy một que khác cho cô, Tri Miên hạnh phúc đến lâng lâng, đã lâu không được vui như vậy.
Ăn xong que thứ hai, Tri Miên háo hức nhìn Khổng Tư: "Một que nữa được không..."
Khổng Tư sững sờ: "Em còn có thể ăn nữa sao?!"
Tri Miên ngượng ngùng nói: "Tại ăn ngon quá..."
Từ nhỏ cô đã thích ăn kem, một lần ăn nhiều nhất là 5 que, mà bụng vẫn không sao cả.
Thấy cô rất muốn, Khổng Tư đưa cho cô một que khác. "Em tuyệt đối không được nói với chồng em, nếu anh ấy biết chị cho em ăn nhiều như vậy, thì chị sẽ xong đời."
Tri Miên mỉm cười, ra hiệu "ok."
Cô ăn hai ngụm, điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của Đoạn Chước, cô sững sờ cầm lên, người đàn ông nói là anh và Gia Cát Vũ đã đến cổng chung cư, chuẩn bị đón cô về nhà.
Tri Miên giật mình.
Nhanh vậy sao!
Cúp điện thoại, Khổng Tư lo lắng: "Em đừng ăn que này nữa, bọn họ sắp tới rồi..."
Tri Miên liếc nhìn que kem trong tay, do dự một chút, sau đó giải quyết nốt que thứ ba, nghiêm túc nói: "Không thể lãng phí đồ ăn."
Khổng Tư: "..."
Chuông cửa vang lên, trong lòng Tri Miên run lên, nhanh chóng cầm lấy cốc nước ấm trên tay, uống cho ấm miệng.
Khổng Tư bước tới mở cửa, sau đó Đoạn Chước và Gia Cát Vũ bước vào.
Gia Cát Vũ: "Tư Tư, hai người ăn trưa chưa?"
"Ăn rồi, Tiểu Cửu và em vừa ăn xong, hai người ăn chưa..."
"Bọn anh đã ăn rồi, ăn trong nhà ăn."
Ba người bước vào phòng khách, Tri Miên vừa từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người đàn ông, chột dạ không dám nhìn Đoạn Chước, cười với Gia Cát Vũ trước. "Anh Gia Cát —-"
"Ôi Tiểu Cửu! Dạo này thế nào rồi!"
Tri Miên nói chuyện với Gia Cát Vũ, rồi giả vờ tự nhiên đi về phía Đoạn Chước.
Bước đến bên cạnh Đoạn Chước, người đàn ông ôm lấy cô, xoa xoa gáy cô, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Bốn người nói chuyện hồi lâu, suy xét đến việc Tri Miên phải về nghỉ ngơi, Đoạn Chước nói là muốn đưa cô gái nhỏ về nhà trước.
Tri Miên đi lấy túi, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, khẩu trang ra đeo vào.
Hai người được tiễn tới cửa, sau khi tạm biệt liền bước ra khỏi cửa căn hộ.
Đoạn Chước nắm tay cô vào thang máy, nhìn thấy cô đeo khẩu trang thì thấy hơi kỳ la, lông mày nhăn lại: "Em đeo khẩu trang làm gì? Bị cảm à?"
Tri Miên nhéo phần thanh nhựa của khẩu trang trên mũi. "Không phải..."
Thật ra là cô sợ nói chuyện với anh, thở ra khí lạnh, mùi vị của kem sẽ bị anh phát hiện.
"Vậy đeo làm gì? Rảnh rỗi quá à? Ngốc quá."
Anh làm bộ muốn cởi khẩu trang xuống, Tri Miên vội vàng bảo vệ, đầu vội vàng nhảy số, dịu dàng giải thích: "Em, buổi trưa em ăn sủi cảo, hơi nặng mùi..."
Đoạn Chước sững sờ, cười cười. "Em để ý cái này sao?"
"Ừm..." Kết hôn lâu như vậy, bọn họ cũng không ngại chuyện này, nhưng ngoài lý do này ra, thì cô không tìm được lý do nào khác QAQ.
Đoạn Chước nhìn vành tai đỏ bừng, bộ dáng chột dạ của cô, ánh mắt dần sâu hơn.
Anh nghĩ tới điều gì đó, khóe mắt hơi ẩn chứa ý cười.
Bước đến thang máy, cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào.
Trong thang máy chỉ có hai người, Đoạn Chước ôm eo của cô, dựa vào tường, giơ tay kéo khẩu trang của cô xuống, Tri Miên hoảng sợ. "Anh làm gì vậy..."
"Muốn hôn em."
Đôi mắt Tri Miên hơi trừng lớn. "Em ăn sủi cảo..."
"Không sao, anh không ngại."
Tri Miên:???
Tri Miên sững sờ một lúc, trong lúc chống cự, khẩu trang đã bị tháo ra, nụ hôn nồng nhiệt của anh rơi xuống, rồi sau đó cạy răng cô ra, công thành đoạt đất.
Một lúc lâu sau, anh chậm rãi dừng lại, đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô gái.
Khóe miệng người đàn ông cong lên cười:
"Em nói đi, sủi cảo gì mà có vị matcha, chocolate, dâu tây thế?"
Tri Miên: "..."